Buông Chiếc Váy Nhỏ Của Em Ra Đi FULL


Cửa nhà trên để mở suốt đêm, Lệ Thủy cũng hứng gió quỳ gối quay lưng lại với bóng tối cả đêm hôm đó, chẳng màng gì cả, tựa như để chuộc tội vậy, vì cha mẹ, vì Hình Chu, và cũng vì chính bản thân mình, anh không thể nào vừa làm một đứa con trai ngoan vừa làm một người yêu tốt được.
Anh đã suy nghĩ suốt một đêm rồi, thế nhưng lại không nghĩ được thấu đáo bất cứ điều gì cả.

Những tâm tình bâng quơ tràn ngập trong đầu óc anh, và anh ngạc nhiên phát hiện ra rằng, ngoại trừ gia đình, hầu hết những ký ức quý giá của anh đều vô tình in bóng Hình Chu, từ lâu cậu đã trở thành một sự tồn tại ngang hàng với gia đình anh mất rồi.
Trong ba mươi hai năm qua, anh chỉ dành ra thời gian chưa đầy bốn năm cho Hình Chu, là một phần tám rất nhỏ nhoi.

Tuy rằng thời gian gặp gỡ không phải là điều mà anh có thể tự mình lựa chọn, thế nhưng tương lai dài đằng đẵng về sau vẫn đang nằm trong tay anh, anh muốn tất cả những tháng năm còn lại đều chứa đựng bóng hình của Hình Chu, để một phần tám này có thể hòa làm một với vô tận.

Tuy nhiên, theo như lời cha anh đã nói, điều kiện tiên quyết chính là phải từ bỏ gia đình mình, đối với chuyện này, cha anh không cho phép anh được lựa chọn cả hai.
Nào phải anh không thấu hiểu cho sự tức giận của cha mình, dù có là người thành phố sống cởi mở đi chăng nữa thì cũng chẳng có nhiều người chấp nhận tình yêu đồng tính, ngay cả chính bản thân anh đây, khi lần đầu tiên đối mặt với lời tỏ tình của Hình Chu, anh đã không thể chấp nhận ngay được, phải bỏ công tra cứu và tìm hiểu rất nhiều thông tin liên quan thì mới có thể dần dần mở rộng cánh cửa con tim mình.
Đây chính là nút thắt, trong cùng một vấn đề, anh hoàn toàn thấu hiểu cho cha mình, nhưng cha anh lại tuyệt nhiên không thể thông cảm cho anh.
Lưng của anh vẫn còn đang đau dữ dội, đêm qua anh bị cha đánh không thương tiếc bằng chiếc gậy đó, và anh cũng chẳng hiểu tại sao mà một người vốn có sức khỏe kém như ông Lệ lại bỗng dưng mạnh tay được đến như vậy.
Ánh ban mai dần ló dạng ở phía chân trời, Bé Đẹp đi vòng từ phòng chứa củi ở sân sau ra sân trước như thường lệ, đạp trên đám lá rơi vang lên tiếng xào xạc, nó vươn mình, nằm sấp trong sân vui vẻ sủa vang đón ánh mặt trời.

Bé Đẹp ngày càng lớn tuổi rồi nên cả nhà không để cho nó canh cửa nữa, chỉ đặt ổ của nó vào trong phòng chứa củi để nó an hưởng tuổi già, nhưng nó nào có chịu ngồi yên, sáng sớm nào cũng chạy ra sân trước cả.
Nó nằm ở trong sân một hồi lâu, rồi lỗ tai bỗng dưng nhúc nhích, dường như cảm nhận được điều gì đó, nó cẩn thận đi lên nhà trên, vừa vào cửa đã nhìn thấy Lệ Thủy đang quỳ ở ngay chính giữa.
“Gâu gâu ~” Bé Đẹp hào hứng sủa vang, sau đó nhảy tót lên sau gáy Lệ Thủy.
Lệ Thủy đã quỳ suốt cả đêm, làm sao còn đủ sức để chống chọi với sự vồ vập của Bé Đẹp nữa, anh đành phải lấy một tay chống đất, tay kia thì vuốt ve bộ lông của nó, ý bảo nó leo xuống.

Bé Đẹp dường như cũng nhận thấy chủ nhân đang có điều gì đó không ổn nên ngoan ngoãn nằm sấp một bên rồi liếm tay Lệ Thủy.
Một lát sau, cửa phòng ngủ mở ra, Lệ Thủy nghe thấy tiếng dép lê ma sát mạnh trên mặt đất, anh lập tức vịn chiếc ghế đẩu thấp ở bên cạnh mà lảo đảo đứng dậy, kèm theo đó là tiếng “rắc” vang lên từ tận trong xương, đầu gối anh đau quá.
“Mẹ…” Khi Lệ Thủy mở miệng gọi, giọng của anh gần như vụn vỡ.

“Thằng út đã về rồi đấy à?” Bà Lệ đỡ thắt lưng đi lên nhà trên, hai mắt bà có hơi sưng, biểu cảm dường như không quá ngạc nhiên.
“Vâng.” Lệ Thủy đứng yên không dám nhúc nhích, anh biết rõ hiện giờ mình vẫn chưa thể đi lại được.
Bà Lệ gật đầu, xoay người đi vào trong bếp đun một ấm nước, sau đó tựa vào cửa chờ nước sôi, Lệ Thủy nhìn theo bóng lưng của mẹ, trong lòng cảm thấy có hơi bối rối nhưng không thể lý giải được.
Vài phút sau, một làn khói trắng bốc lên từ miệng ấm, bà Lệ tắt bếp rồi pha một cốc nước hâm hẩm.
Lệ Thủy nhìn mẹ đang đi về phía mình, bước chân của bà chậm rãi, anh rất muốn chạy đến đỡ lấy bà nhưng lại không tài nào nhúc nhích nổi đôi chân cứng ngắc và đau đớn, hiện giờ chỉ mỗi việc đứng như bình thường thôi cũng đã đủ để làm khó anh rồi.
“Nếu không chịu được thì cứ ngồi xuống đi.” Bà Lệ chỉ vào chiếc ghế đẩu ở sau lưng Lệ Thủy.
“Con… Mẹ ơi…”
“Ngồi đi.”
Lệ Thủy đành phải ngồi xuống, linh cảm và trực giác của anh đã khiến anh tự động răm rắp nghe theo từng lời mẹ nói.
Bà Lệ đặt cốc nước vào trong tay Lệ Thủy, anh nhấp vài ngụm, nước ấm chảy vào cổ họng khô rát tựa như lưỡi dao, nhưng anh vẫn cố gắng nuốt xuống, anh đã sẵn sàng để nghe mẹ nói chuyện rồi, thế nhưng thật bất ngờ rằng bà lại từ từ ngồi xuống cạnh bên anh.
Bà Lệ từ tốn kể: “Mẹ vẫn còn nhớ, năm con học lớp 4, có một lần con cúp cua để giúp Lệ Lệ tìm con thỏ đi lạc, đó chính là lần đầu tiên con dám trốn học, lúc về nhà con đã bị cha phạt đứng ở ngoài cửa, khi ấy bên ngoài tuyết vẫn đang rơi, mẹ phải khuyên nhủ rất lâu cha con mới chịu tha cho con, lúc đó môi con vừa lạnh ngắt vừa tím tái, thế mà vẫn không chịu nhận lỗi, làm cho mẹ thấy đau lòng vô cùng.”
Bà Lệ vừa nói vừa nhẹ nhàng vỗ về mu bàn tay lạnh như băng của Lệ Thủy, hơi ấm từ lòng bàn tay bà không ngừng truyền sang tay anh, sau đó lan ra khắp toàn thân.
Những gì bà kể anh nhớ rất rõ, anh vẫn còn nhớ hôm đó thầy hiệu trưởng đã tìm tới phòng làm việc của cha anh, ông rất tức giận, xế chiều hôm đó không cho anh vào nhà, nhưng cũng may sao chú thỏ con của Lệ Lệ đã được tìm thấy ở bên cạnh một đống tuyết.

Mẹ anh ở trong nhà kiên nhẫn xin xỏ cho anh, thậm chí còn cãi nhau ầm ĩ với cha anh nữa, thái độ của cha anh thì quá kiên quyết, vì bà nói không lại ông nên đã chạy ra ngoài và ủ ấm tay cho anh, tới khi đó thì cha anh mới chịu để cho anh vào nhà.

Cập nhật truyện nhanh tại [ T RЦмtrцуen.

ME ]
“Còn có một lần khác nữa, vào đợt thi giữa kỳ năm lớp 8, con đã lên tận văn phòng để chất vấn một giáo viên dạy toán vì ra đề sai, người giáo viên kia là một người từng trải có trình độ chuyên môn nhưng đã về hưu, ông ta vì mất mặt mà tố cáo ngược với cha con, cha con bắt con phải xin lỗi ông ta, nhưng con không chịu, còn nói rằng mình không sai, cha con đã tức giận đến mức suýt đánh con rồi, may mà có mẹ ngăn cản lại.”
Lệ Thủy lặng yên lắng nghe mẹ mình kể chuyện, ngày trước mẹ anh là một người phụ nữ cực kỳ mạnh mẽ, thế mà giờ đây bà lại dùng giọng địa phương nhẹ nhàng hồi tưởng lại thời thơ ấu của anh, kể từ khi mắc các chứng bệnh tuổi già, mẹ anh càng lúc càng trở nên dịu dàng hơn, dường như ngày trước bà đã dốc hết tinh thần và sức lực để chăm lo cho gia đình mất rồi.
“Bao nhiêu năm nay, con lúc nào cũng là một đứa rất ngoan ngoãn, chỉ dám chống đối cha con mỗi hai lần, nhưng mẹ biết cả hai lần con đều có lý lẽ của riêng mình.


Con là đứa có chủ kiến, cho nên khi cha muốn phạt con, lúc nào mẹ cũng sẽ đứng về phía con cả…” Bà Lệ nói đến đây thì bỗng nhiên dừng lại.
Lệ Thủy cúi đầu, không dám nhìn biểu cảm của mẹ mình nữa.
“Nhưng đêm qua, mẹ đã chẳng biết mình có nên đứng về phía con nữa hay không.” Giọng bà Lệ nghẹn lại đến mấy lần.
Lệ Thủy không kiềm lòng được mà ôm lấy thân hình gầy yếu của bà, áp mặt vào mái tóc bạc phơ ấy, “Mẹ ơi, hiện giờ con không biết phải làm sao cả, con thấy đau đớn lắm, nhưng chỉ cần nhớ đến Tiểu Chu, nghĩ tới việc em ấy còn đau khổ hơn con rất nhiều thì con lại không thể buông tay được.”
“Con không muốn Tiểu Hình phải đau khổ, nhưng lại có thể khiến cho mẹ và cha con tổn thương hay sao?”
Câu hỏi ngược lại của bà Lệ một lần nữa khiến Lệ Thủy rơi vào thế bế tắc, dù là cha hay mẹ, ai ai cũng đều cho rằng việc anh muốn ở bên cạnh Hình Chu đều chính là đang muốn từ mặt cha mẹ.
Thật ra sự việc nào có phức tạp đến thế? Đó chẳng phải cái mà người ta hay gọi là thói đời và thành kiến đó hay ​sao? Thế nhưng hiện giờ để khiến cho cha mẹ anh thay đổi quan niệm đã in sâu trong đầu óc suốt nửa đời người thì quả thật khó vô cùng.
Bé Đẹp đi vòng quanh hai người họ, thấy chẳng có ai thèm để ý đến mình thì nằm sấp bên cạnh Lệ Thủy, hai bàn chân trước gác lên đôi giày da của anh.

Nó cũng chẳng hiểu hiện giờ hai người chủ của nó đang có cảm xúc gì nữa.
“Mẹ cứ suy nghĩ mãi, thằng út của mẹ giỏi giang đến như vậy, ngoại hình đẹp, đạo đức tốt, lại có năng lực vững vàng, thế mà tại sao đã ngoài ba mươi tuổi rồi vẫn chưa có bạn gái, con lại còn nói dối mẹ là đã có bạn gái rồi nữa chứ.”
Lệ Thủy cảm thấy rất khó chịu khi bị mẹ vạch trần sự dối trá, từ xưa đến nay, đối với anh thì nói dối chính là chuyện trơ trẽn nhất trên đời, thế mà anh lại lừa gạt chính những người thân của mình quá nhiều lần.
“Mẹ ơi, con xin lỗi, con không nên nói dối mẹ, nhưng vì lúc đầu mẹ cứ luôn muốn gán ghép Tiểu Tưởng với con, mà con thì không thể làm được, con…”
“Chuyện Linh Linh là lỗi của mẹ.” Bà Lệ cắt ngang lời giải thích của con trai mình.
Lệ Thủy rất ngạc nhiên mà nhìn bà.
“Vì mẹ thấy con cứ mãi không chịu nghĩ tới việc dựng vợ gả chồng nên đã rất lo, đúng lúc đấy Linh Linh đến tìm mẹ nói rằng muốn lên thành phố và cần con giúp đỡ, mẹ thấy người ta dù sao cũng là con gái lớn trong nhà, nếu cần nhờ con thì cứ tùy nó thôi, thế nhưng mẹ đâu có ngờ, hóa ra Linh Linh lại chẳng phải là người như mẹ đã nghĩ.”
Lệ Thủy không biết làm sao mà mẹ anh lại nhận ra được, nhưng đối với Tưởng Linh Linh, anh chỉ luôn coi cô như một người em gái cùng quê, thấy mẹ nhờ anh giúp đỡ thì biết mẹ rất quý cô cho nên cũng cố gắng hết lòng, thế nhưng anh chưa bao giờ để tâm cả, vì vậy mà anh đã không kịp thời nhận ra Hình Chu bận lòng về chuyện này, cũng không ngờ Tưởng Linh Linh lại vạch trần tất cả mọi chuyện.
“Mẹ đã nói rồi mà, chỉ cần là cô gái do con trai mẹ chọn thì nhất định mẹ sẽ rất thích.”
“Ngoại trừ việc Hình Chu chẳng phải là con gái ra thì mọi người thấy em ấy có chỗ nào không tốt sao? Con cũng thường hay dẫn em theo ấy về nhà, em ấy là người như thế nào, ai ai cũng hiểu rõ rồi kia mà.”
“Tiểu Hình là một đứa trẻ ngoan, mẹ rất thương nó.” Bà Lệ thở dài, “Mẹ có thể xem nó như người nhà, như con trai, thế mà nó lại chỉ muốn làm con dâu của mẹ, đây chẳng phải là đang làm khó mẹ hay sao?”

Những lời nói đau thương của bà Lệ khiến cho lòng Lệ Thủy thấy xót xa, anh biết rằng cả gia đình mình đều rất quý Hình Chu.

Nếu như Tiểu Chu chỉ là học trò của anh thì sẽ luôn có thể chiếm được tình cảm của tất cả mọi người, nhưng một khi cậu làm người yêu anh, cậu lại biến thành mục tiêu cho mọi người chỉ trích.

Một trên trời, một dưới đất, quả thật là một sự tương phản quá lớn.
Phải hứng gió suốt cả đêm, hiện giờ hai bên thái dương của Lệ Thủy đau không chịu được, cuối cùng anh đành bất lực mà hỏi rằng: “Mẹ à, mẹ nói xem, việc con phải sống suốt đời bên cạnh một người phụ nữ mà con không yêu thương sẽ mang lại ích lợi gì? Là để nối dõi tông đường ư? Nhưng anh cả đã có Nhạc Nhạc rồi, mà nhà anh hai cũng đã sinh một đứa con gái.”
“Mẹ đang sợ người khác sẽ chĩa mũi dùi về phía con, đâm sau lưng con đấy.

Thử nghĩ mà xem, con là một người đàn ông xuất sắc đến thế, vậy mà có biết bao nhiêu cô gái tốt trên đời lại không thích, chỉ muốn ở bên cạnh một người đàn ông, con mong người khác sẽ nghĩ gì về mình đây? Mẹ và cha con cũng đã gần đất xa trời rồi, sau này con sống như thế nào cha mẹ cũng không thể nhìn thấy được nữa, chẳng phải mẹ chỉ lo rằng con sẽ bị người đời khinh thường hay sao?”
“Thà rằng hi sinh hạnh phúc của bản thân để đổi lấy cái nhìn của người khác sao mẹ? Mẹ à, mẹ không thể nghĩ như vậy được.”
Lời nói của bà Lệ nghẹn lại trên môi, nghe thấy giọng điệu chất vấn đầy bất lực của con trai, bà có cảm giác như đứa con trai này đang trách móc mình vậy, chỉ đành biết đưa tay lau nước mắt.
“Chỉ cần những người thân yêu nhất có thể đứng đằng sau ủng hộ cho con thì con sẽ không sợ ai dè bỉu cả, cũng chẳng ai có quyền chỉ trích con hết, trong trường hợp có ai đó muốn phê phán con thì con cũng chỉ quan tâm đến ý kiến của người con yêu, mẹ và cha mà thôi, nếu như ngay cả hai người cũng khinh thường tình yêu của con thì thật sự sẽ đẩy con đến đường cùng.”
Rõ ràng anh thấy mẹ mình đang khóc, nhưng anh vẫn tàn nhẫn nói ra những lời này, đàn anh Tống Du đã từng nói như vậy với anh và chỉ ra vấn đề một cách rất sắc bén, vì anh yêu Hình Chu cho nên anh hiểu được những gì Tống Du nói, mà mẹ cũng rất thương anh, liệu bà cũng có thể như anh, cố gắng thấu hiểu dù chỉ đôi chút như anh đã từng hay không?
So với người cha ít nói như ông Lệ, từ nhỏ anh đã gần gũi với mẹ nhiều hơn, anh hy vọng rằng ngoài Lệ Lệ ra, người thứ hai trong gia đình chịu hiểu cho anh sẽ chính là mẹ.
Bà Lệ khóc nức nở hồi lâu, cuối cùng đành phải thở dài, “Khi con dần trưởng thành, mẹ đã không còn có thể kiểm soát con được nữa rồi, mẹ chỉ có một nguyện vọng duy nhất, đó chính là mẹ muốn con luôn luôn sống hạnh phúc.”
“Chỉ khi ở bên cạnh Hình Chu thì con mới thấy hạnh phúc, con rất chắc chắn về điều này.”
“Tự mình cân nhắc đi, mẹ không còn gì để nói cả.”
Cuối cùng Lệ Thủy cũng thở phào nhẹ nhõm khi nghe thấy mẹ nói như vậy, nhưng đồng thời anh cũng không ngờ rằng mẹ mình, một người phụ nữ cả đời chỉ biết quẩn quanh trong thị trấn nhỏ này lại có thể mở lòng khoan dung và thấu hiểu cho anh nhanh đến thế.

Anh chợt nhớ tới một cuốn sách mà mình đã từng đọc, trong đó có viết về “Bản năng người mẹ”, bản năng của một người mẹ chính là yêu thương con cái vô điều kiện, họ lấy niềm vui và sự tức giận của lũ trẻ để làm tiêu chuẩn cho chính niềm vui và sự tức giận của bản thân mình.

Anh nhìn người phụ nữ hiền lành mặt đầy nếp nhăn đang ngồi cạnh bên mình, cuối cùng cũng không kiềm được nước mắt.
Một lúc lâu sau, anh mới ngập ngừng hỏi: “Mẹ không phản đối việc con và Hình Chu ở bên nhau sao?”
Khi bà Lệ còn chưa kịp trả lời thì cánh cửa phòng ngủ đột nhiên bị mở ra một cách thô bạo, kèm theo tiếng “rầm” —
“Mày đừng có mơ!”


Sau khi làm xong thủ tục thuê phòng thì đã là buổi trưa, Hình Chu định đến nhà Lệ Thủy để dọn hết đồ sang bên này, hy vọng rằng anh đang không có nhà, nếu không cậu thật sự sẽ chẳng biết phải làm sao để thoát khỏi tay anh cả.
Suốt một năm nay, cậu đã phải chuyển nhà không biết bao nhiêu lần, lần nào cũng chỉ vỏn vẹn hai chiếc túi, kéo thêm một chiếc vali và bỏ đi, nhưng thực ra vẫn còn rất nhiều đồ đạc cậu không mang theo, có lẽ từ trong tiềm thức cậu luôn cảm thấy mình chưa thật sự phải ra đi, thế nhưng lần này thì chắc chắn là chia ly thật rồi.
Hình Chu tự cười nhạo bản thân rồi chuẩn bị liên lạc với công ty dịch vụ chuyển nhà.
“Hình Chu!”
Hình Chu nghe thấy có người gọi tên mình ở dưới chân cầu thang, hóa ra là Đàm Kiêu Dương đã lâu không gặp.
Quả nhiên cậu đoán không sai, người mà chủ nhà nhắc tới chính là Đàm Kiêu Dương.
“Tại sao anh lại ở đây?”
Đàm Kiêu Dương trông có vẻ đã khác trước đôi chút, vẻ ngoài chững chạc hơn hẳn, nét mặt có hơi u sầu, không còn là chàng trai tỏa nắng hay rộ cười để lộ hàm răng trắng đều tăm tắp của năm ngoái nữa.
“Anh còn đang muốn hỏi em vì sao em lại ở đây đó?”
“Em…” Ánh mắt của Đàm Kiêu Dương chợt tối sầm, “Em tới tìm anh trai em, Diệp Tử Tinh ấy, anh còn nhớ anh ấy không?”
Hắn vừa nói xong thì ánh mắt đột nhiên bừng sáng, “Anh đã từng gặp được anh ấy chưa? Anh ấy cũng thuê nhà ở đây đó.”
“Chưa, anh đâu có biết, hôm nay anh cũng vừa mới chuyển đến thôi.” Hình Chu không nói thẳng cho hắn biết, vì Diệp Tử Tinh không muốn gặp hắn cho nên cậu cũng chẳng có lý do gì để tiết lộ mọi chuyện khi chưa được sự cho phép cả.
Sau khi nghe Hình Chu nói xong, niềm hy vọng trong đôi mắt của Đàm Kiêu Dương cũng bị dập tắt theo.
“Sau này nếu như gặp được anh ấy ở đây, anh có thể liên lạc với em ngay được không?”
“Ừ.”
Sau khi tạm biệt Đàm Kiêu Dương, Hình Chu đi bộ ra bến xe buýt.

Rõ ràng là có chuyện gì đó đã xảy ra giữa Diệp Tử Tinh và Đàm Kiêu Dương, nhớ tới vết sẹo trên mặt Diệp Tử Tinh và bức ảnh thân thiết của Đàm Kiêu Dương với cô gái kia, cậu chợt thấy lo lắng cho cả hai người, về mối quan hệ giữa bọn họ, e rằng ngay từ đầu cậu đã hiểu sai mất rồi.
Trước khi lên xe, Hình Chu nhận được cuộc gọi của Lệ Lệ, ban đầu cậu có hơi do dự, sau khi cậu và Lệ Thủy chia tay nhau, cậu có còn cần phải giữa liên lạc với em gái của anh nữa hay không? Nhưng mà Lệ Lệ lại chẳng biết gì về mối quan hệ giữa cậu và anh trai của cô cả, thôi thì cứ bắt máy vậy, dù gì thì Lệ Lệ cũng là bạn của cậu kia mà.
“Lệ Chi đấy à.”
“Hình Chu! Bây giờ cậu đang ở đâu thế? Có thể đến thị trấn nhà họ Lệ một chuyến được không?”
Ngay khi Hình Chu vừa bắt máy, giọng nói hốt hoảng của Lệ Lệ đã lập tức vang lên.
“Có chuyện gì vậy?” Trong lòng cậu chợt trào dâng linh cảm chẳng lành.
“Nhanh lên đi mà, cha đang đánh anh ba của mình, mà anh ba hoàn toàn không phản kháng gì cả, cha mình đã biết về mối quan hệ giữa hai người mất rồi, mình với mẹ không thể ngăn cản cha lại được, mà trong nhà hiện giờ cũng chẳng có ai để giúp hết, cậu là bạn trai của anh ba cơ mà, làm ơn nhanh đến cứu anh ấy với!”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui