Vì hôm nay chẳng phải là ngày lễ nên lượng người đến bến xe cũng thưa thớt, mua vé rất dễ dàng, không xảy ra tình trạng ùn tắc.
Có quá nhiều chuyện đã xảy ra trong năm vừa qua, vì vậy lâu lắm rồi Hình Chu chưa quay trở lại thị trấn nhà họ Lệ cùng với Lệ Thủy.
Cậu ngồi trên một chiếc xe buýt gập ghềnh, đờ người nhìn phía bên ngoài cửa sổ, thật ra khi mua vé xe, cậu cũng chẳng hiểu tại sao mình lại muốn mua nữa, càng không biết mình đến thị trấn nhà họ Lệ để làm gì, có lẽ cậu chỉ muốn tới đây để thử vận may, biết đâu có thể tìm ra cơ hội để thay đổi tình hình.
Hình Chu nhìn đàn chim nhạn mùa thu đang bay về phương Nam ở phía chân trời, đột nhiên bắt đầu suy nghĩ miên man, nếu cậu và Lệ Thủy đều là chim thì tốt rồi, khi trời trở lạnh, cả hai sẽ chỉ đơn giản bay đến nơi ấm áp nhất mà không cần phải trùm kín cơ thể, run rẩy chống lại cái lạnh.
Thị trấn này vẫn thế, yên bình nhưng luôn tràn trề sức sống, hiện giờ đang là buổi chiều, làn gió thu lướt qua hàng cây ngô đồng cuốn bay vài chiếc lá vàng nâu.
Hình Chu giẫm lên những chiếc lá rơi trên mặt đất tạo ra âm thanh “rôm rốp”, cậu đã từng đến nơi này nhiều lần nhưng đây là lần đầu tiên cậu ghé tới một mình, tay xách nách mang mấy túi hoa quả và thuốc bổ tốt cho bệnh gút mua trên thành phố đi về phía nhà Lệ Thủy, từ đằng xa đã nhìn thấy Bé Đẹp đang bị xích ở cửa.
Nó đang chợp mắt dưới ánh mặt trời, có lẽ là vì nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc, nó cử động tai hai lần rồi ngẩng đầu lên ngay lập tức, vừa nhìn thấy Hình Chu, nó đã bất chợt vui mừng sủa vang rồi muốn vùng chạy đến chỗ cậu, thế nhưng bị giật ngược lại bởi sợi dây xích chó.
Bé Đẹp đã lớn tuổi lắm rồi, nhưng mỗi khi nhìn thấy Hình Chu và Lệ Thủy về nhà, nó sẽ phấn khích tựa như một cô bé vậy.
“Bé Đẹp!” Hình Chu bước nhanh đến cổng rồi dang hai tay ra.
“Gâu!” Bé Đẹp lao vào vòng tay của Hình Chu, sau khi vẫy đuôi mừng rỡ xong, nó lại lấm lét nhìn ra phía đằng sau Hình Chu.
Hình Chu biết nó đang tìm ai, cậu sờ tai nó rồi nói: “Anh ấy không về cùng với tao đâu.”
Bé Đẹp không tìm được người muốn gặp nên có hơi buồn bã nằm sụp xuống đất.
“Ai thế?” Một giọng nữ vang lên từ phòng sau, có lẽ là do nghe thấy tiếng chó sủa.
“Dì ơi là con đây, Tiểu Hình ạ.”
“Tiểu Hình đấy à!” Trong giọng nói của bà Lệ rõ ràng có đôi chút kinh ngạc và vui mừng, “Mau vào nhà đi con.”
Có lẽ là bà Lệ đang ở trong phòng một mình, khi Hình Chu bước vào nhà trên thì nghe thấy tiếng mang dép, nhớ đến chuyện bà đi lại khó khăn, Hình Chu vội nói: “Đừng xuống giường dì ơi.”
Hình Chu đẩy cửa ra, thấy bà Lệ đang ngồi ở mép giường.
“Thằng bé này, tại sao con lại đến đây?” Bà Lệ rõ ràng không ngờ rằng Hình Chu sẽ ghé đến vào hôm chẳng phải là ngày lễ, hơn nữa lại còn đi tới đây một mình, bình thường trước khi cậu về cùng thì Lệ Thủy sẽ báo trước cho bà biết, huống hồ chi giờ đây anh vẫn còn đang ở nước ngoài.
“Hôm nay đúng dịp hai ngày cuối tuần cho nên con muốn ghé về thăm dì.” Hình Chu lần lượt đặt mấy món quà trong tay lên chiếc tủ thấp, “Những thứ này là con mua cho dì đó, tốt cho sức khỏe của dì lắm đấy.”
“Xem con kìa, đã về thăm dì rồi còn mang cả quà đến làm gì? Cứ làm như xa lạ lắm ấy.” Bà Lệ ngồi thẳng người lên, giọng điệu có hơi hơi quở trách.
“Thầy Lệ xuất ngoại vẫn chưa trở về, dì cứ coi như là con mua thay thầy Lệ để hiếu kính với dì cũng được mà.”
Bà Lệ nghe vậy thì bật cười, “Làm sao mà thế được? Con quan tâm đến dì thì là tấm lòng của con, tuyệt đối không được đẩy hết công lao sang cho nó, con là con, còn nó là nó, sao mà giống nhau được.”
Hình Chu nghịch chiếc túi nilon trong tay rồi gật đầu đồng ý.
Đúng vậy, sao mà giống nhau được cơ chứ, Lệ Thủy là hiếu kính với mẹ mình, còn cậu… Cậu chỉ là người ngoài, thế mà dám đánh đồng mình với anh, cậu thì có tư cách gì kia chứ? Rõ ràng bà Lệ không hề nghĩ nhiều đến vậy, thế nhưng Hình Chu lại chẳng kiềm chế được mà suy diễn sâu xa, cũng may sao bà Lệ không phát hiện ra thái độ khác lạ của Hình Chu.
Bà Lệ nở nụ cười hiền từ nhìn Hình Chu, vui vẻ ngắm nghía cậu nhóc đang ghé đến thăm bà, giữa lúc trò chuyện thì bà đột nhiên hỏi: “À đúng rồi, khi con tới đây vẫn chưa ăn trưa có đúng không? Để dì đi nấu cơm cho con ăn ngay nhé.”
“Không cần đâu dì ơi, con ăn rồi.” Hình Chu vội vàng nói.
“Ôi dào, con chẳng khác gì Lệ Thủy cả, lúc nói dối trông lén la lén lút ghê lắm, đừng tưởng là dì không thấy.”
Hình Chu nào ngờ mình lại bị bà Lệ vạch trần thẳng thừng đến như thế, cậu không khỏi nghẹn lời, tới khi bừng tỉnh lại thì chẳng thể tiếp tục nói dối bà được nữa rồi.
“Thật ra con không thấy đói đâu dì ơi, dì đi đứng khó khăn cần phải nghỉ ngơi nhiều hơn, đừng bận tâm đến con nữa.”
“Không phiền gì hết, không phiền gì hết, nấu mấy món đơn giản trong nhà hay ăn thôi mà, hơn nữa dì nghỉ ngơi cũng đủ lắm rồi, cái lão già chú Lệ nhà con đấy, về hưu rồi mà suốt ngày chỉ biết lo chuyện ở trường thôi, cuối tuần ăn cơm trưa xong đã chạy đi chơi cờ tướng ngay, Lệ Chi dạo này cũng bận rộn công việc, dì ở nhà một mình thấy buồn lắm, hôm nay đúng lúc có con ghé chơi, con đã sẵn sàng bầu bạn với dì thì dì cũng muốn nấu cơm cho con ăn chứ, ngoài ra con còn là sinh viên mà thằng út cưng nhất nữa, lỡ như để cho con đói bụng, nó lại phàn nàn thì dì thì biết làm sao đây?”
Cuối cùng, Hình Chu vẫn không ngăn cản được bà Lệ, cậu chẳng thể làm gì khác hơn là chủ động xin phụ bà cắt thức ăn, ánh mắt cậu dần dần nhìn từ tấm thớt sang người phụ nữ đang mặc tạp dề đứng ở trong bếp… Bà không phải là người thành phố thích chăm chút vẻ ngoài như mẹ nuôi của cậu, lưng bà đã còng rồi, mái đầu cũng lấm tấm màu muối tiêu, bà dành cả đời mình để nuôi nấng bốn người con, trong đó Lệ Thủy là người xuất sắc nhất, bà là một người mẹ tốt vô cùng.
Hình Chu chưa bao giờ được trải nghiệm cảm giác có một người mẹ thực sự là như thế nào cả, từ nhỏ cậu đã biết rằng mình không có mẹ ruột, mà vào lúc này đây… Hình Chu nhìn theo bóng lưng người mẹ già nua của bà Lệ, đột nhiên thấy xót xa vô cùng, ngay đến cả một người ngoài như cậu mà còn cảm thấy thế thì Lệ Thủy biết phải làm sao đây? Liệu Lệ Thủy có thực sự nhẫn tâm làm tổn thương mẹ mình để bảo vệ tình yêu hay không?
Đứng trước tình thân, tình yêu chợt trở nên bé nhỏ vô cùng.
Hình Chu cứ miên man suy nghĩ về điều đó, và chỉ chợt bừng tỉnh sau khi cắt phải ngón tay của mình.
“Á!” Trước khi Hình Chu kịp kêu đau, cậu đã nghe thấy tiếng bà Lệ sợ hãi la lên, “Thằng bé này, sao con lại cắt cả tay của mình luôn thế?
“Con không để ý…” Hình Chu có hơi ngượng ngùng, vốn là cậu muốn giúp đỡ bà thế mà lại…
“Biết vậy đã không để cho con làm.” Giọng nói của bà Lệ có đôi chút hối hận.
Vừa mới rửa rau xong, trên tay bà dính đầy lá rau, cũng không thể chạm vào tay của Hình Chu, may mà vết thương không sâu, chỉ rỉ ra một ít máu.
“Không nghiêm trọng là được rồi, ra chấm ít cồn i-ốt đi con, ở phòng thầy Lệ của con có đấy, trong ngăn tủ thứ ba trên đầu giường ấy, thoa xong thì ngoan ngoãn lên nhà trên ngồi xem TV chờ ăn cơm nhé.” Giọng của bà Lệ rất dịu dàng, đuổi Hình Chu ra ngoài hệt như đang xua một đứa trẻ đi vậy.
Hình Chu bị đuổi ra khỏi bếp, vết thương trên tay đã qua giai đoạn xước ban đầu, cảm giác nhói đau đang dần trở nên rõ ràng hơn.
Cậu bước vào phòng của Lệ Thủy, trước đây mỗi lần về nhà với anh, cậu vẫn thường ngủ cùng anh trong căn phòng này, đây là nơi mà Lệ Thủy đã ở từ khi còn bé, sau khi anh rời khỏi nhà, phòng của anh vẫn được giữ nguyên cách bài trí như ban đầu.
Hình Chu mở ngăn tủ thứ ba trên đầu giường ra, trong đó có bông tẩm cồn và băng dán cá nhân, cậu khử trùng ngón trỏ tay trái đơn giản rồi dán băng lên.
Sau khi cất đồ lại chỗ cũ, cậu nhìn thấy trong ngăn kéo có một cuốn sổ màu đen, trông có vẻ chỉ là một cuốn sổ bình thường.
Cậu lấy nó ra xem và lật thử trang đầu tiên, những nét chữ trẻ con ngây ngô của Lệ Thủy trải dài trên mặt giấy, hóa ra đây là một cuốn nhật ký.
Thật ra đây cũng không phải là một cuốn nhật ký đơn thuần, trong đó có dán rất nhiều bức ảnh được chú thích rõ ràng.
Khi cậu lật xem, những khuôn mặt hạnh phúc của gia đình sáu người cứ xuất hiện trước mắt cậu hết lần này đến lần khác.
“Hôm nay là sinh nhật ba tuổi của Lệ Lệ, cả nhà đã đến nhà hàng để ăn tối cùng nhau, kết quả là con bé sợ cua tới mức khóc thét lên, còn nói rằng sẽ không bao giờ tổ chức sinh nhật nữa, mình đã nói với Lệ Lệ là đừng sợ vì mình sẽ bảo vệ cho con bé.
Còn con cua thì là do anh hai đã cố ý lén lút thả ra để trêu con bé, hiện giờ anh ấy đang bị ăn mắng rồi.” Bên dưới có đính kèm một bức ảnh gia đình được chụp trong studio, nhóc Lệ Lệ đang ngồi trên đùi của nhóc Lệ Thủy, nước mắt vẫn còn rơi lã chã trên gương mặt của cô bé, còn nhóc Lệ Thủy thì mặt mày cực kỳ nghiêm túc.
Cậu lật thêm vài trang nữa, một món đồ quen thuộc bỗng đập ngay vào mắt, đó chính là hai bông hoa trắng bằng sứ, bông hoa sứ mà cậu đã từng sở hữu, nhưng sau đó lại vỡ tan mất rồi.
“Đây là bông hoa sứ thủ công mà mình đã ngồi làm ở ven đường, trong giờ công nghệ giáo viên cho mình một trăm điểm và còn chụp ảnh lại để mang đi triển lãm nữa, mình làm hai đóa, về nhà tặng cho mẹ một đóa, mẹ khen mình làm rất đẹp, nhưng lúc ấy mình thấy khó xử lắm, bởi vì mình không biết phải tặng đóa thứ hai cho ai cả, sau đó thì mẹ nói với mình rằng: ‘Con cứ để dành lại, sau này tặng nó cho người mà con yêu nhất ấy.’ Mình cảm thấy dường như mẹ đã nhầm lẫn gì rồi, nên mình trả lời rằng: ‘Người con yêu nhất chính là mẹ mà.’ Thế nhưng mẹ chỉ cười rồi lắc đầu, mẹ nói rằng sau này mình sẽ gặp được một người quan trọng giống như mẹ vậy, và người ấy sẽ cùng mình đi hết phần còn lại của cuộc đời.”
Cậu tựa như một kẻ đang nhìn trộm vậy, lén lút quan sát cuộc sống của người khác, theo dõi những cảm xúc mừng, giận, buồn, vui của họ, đã thế lại còn thấy xúc động trước những câu chuyện quá đỗi bình thường này, đến khi bừng tỉnh lại, cậu chợt thấy ngạc nhiên khi nhận ra mình thực sự đang đồng cảm, như thể cậu cũng tồn tại trong câu chuyện đó vậy, và tự cậu cảm nhận được đây là một gia đình tuyệt vời đến như thế nào.
Thực ra Lệ Thủy không hề lạnh lùng như vẻ bề ngoài của anh, từ lâu Hình Chu đã biết rằng anh luôn là một người rất dịu dàng, thế nhưng anh đã dành tất cả sự dịu dàng này cho những người mà mình yêu thương, và cậu may mắn biết bao nhiêu khi cũng được trở thành một trong số họ, nhưng thật ra có khi đây lại là nỗi bất hạnh, e rằng cũng vì việc cậu trở thành “một trong số họ” mà những người còn lại sẽ phải gánh chịu tổn thương lớn lao.
Rõ ràng hôm nay cậu tới đây là muốn tìm một cơ hội cuối cùng để được trở thành người thân của Lệ Thủy, thế nhưng hiện giờ từng giây trôi qua lại đang bóp nghẹt chút dũng khí ít ỏi còn sót lại trong cậu.
Nhật ký được viết trong ba năm, từ khi Lệ Thủy chín tuổi đến năm anh mười hai tuổi, Hình Chu ngồi xổm dưới đất, lật xem cuốn sổ từ đầu đến cuối, mãi đến khi nghe thấy tiếng gọi “Ăn cơm thôi” của bà Lệ thì cậu mới khép cuốn sổ lại và cất vào trong ngăn kéo.
Hình Chu ngồi xổm hồi lâu, đến khi đứng lên thì thấy hơi choáng váng, cậu đứng sững người một lát rồi mới bước ra ngoài.
Bà Lệ nói rằng chỉ nấu mấy món đơn giản thôi, thế mà lại dọn đầy ra cả một bàn, thấy Hình Chu bước ra, bà lập tức kéo cậu đến ăn cơm, còn hỏi tay cậu có còn đau hay không nữa.
Chỉ có mỗi mình Hình Chu ăn cơm còn bà Lệ thì không, bà cứ ngồi đó cười ha hả và nhìn Hình Chu ăn mà thôi, cậu thấy rất ngượng ngùng, bà Lệ đã ăn trưa từ sớm rồi, còn bữa ăn này thì bà ưu tiên nấu cho cậu.
Hình Chu ngẩng đầu lên nhìn bà Lệ lần thứ tư, cuối cùng cũng không nhịn được nữa mà hỏi rằng: “Trên mặt con có dính cơm hay sao ạ?”
Bà Lệ tưởng Hình Chu thấy xấu hổ cho nên vừa cười vừa nói: “À không phải, nhìn con làm dì nhớ tới thằng út nhà dì hồi còn bé thôi, nó lúc nào cũng chăm lo học hành đến mức quên mất cả thời gian, mà không một ai trong nhà dám làm phiền đến nó cả, thế nên mỗi lần nó bỏ bữa là dì lại hâm cơm nóng hổi cho nó như vậy rồi ngồi nhìn nó ăn đấy.”
“Ra là thế…” Hình Chu nắm chặt đũa, cúi đầu và một miếng cơm.
“Tiểu Hình đã có bạn gái chưa?”
Câu hỏi đột ngột của bà Lệ khiến cho Hình Chu sững sờ rồi theo bản năng lắc đầu nguầy nguậy, cậu cũng không hề nói dối bà.
Bà Lệ thở dài, tiếc nuối nói: “Ối chà, thế mà dì cứ suy nghĩ mãi, một đứa trẻ ngoan ngoãn như Tiểu Hình nhà chúng ta đây chẳng biết sẽ đem lòng yêu cô gái may mắn nào nữa đó.”
Chắc là vì ở nhà một mình cô đơn quá, đúng lúc có Hình Chu đến thăm, bà Lệ lại yêu quý Hình Chu vô cùng, thế cho nên cũng nói chuyện nhiều hơn mọi lần.
Hình Chu không biết phải trả lời bà như thế nào cả, chỉ đành mỉm cười.
“Nhưng mà Tiểu Hình vẫn còn trẻ, đừng có học theo thầy Lệ của con nhé, ba mươi mấy tuổi đầu rồi mới có bạn gái, khiến cho người làm cha làm mẹ này lo lắng muốn chết.” Bà Lệ đem Lệ Thủy ra làm tấm gương tiêu cực để dạy dỗ cậu, “Nhắc tới chuyện này mới nhớ, con đã gặp được bạn gái của thầy Lệ nhà con chưa?”
“Gặp… Chưa ạ, con chưa từng gặp người đó.”
“Này con, dì cứ nghi ngờ là thằng út nó dám lừa dì, nhưng dì nghĩ đi nghĩ lại thấy cũng không đúng, thằng út nhà dì là một đứa thật thà đến như vậy, nó chẳng thể nào dám nói dối dì được, nên thôi cứ mặc kệ nó đi vậy.”
Nét mặt của bà Lệ rất bình tĩnh, giọng điệu thoải mái, hệt như đang tám chuyện với Hình Chu vậy, thế nhưng Hình Chu lại không nuốt nổi miếng cơm ngậm trong miệng, cậu cảm thấy nghèn nghẹn giữa cổ họng, mỗi một lời mà bà nói ra đều tựa như cực hình dành cho cậu, khiến cho cậu chịu đựng sự giày vò.
Bà vẫn chưa biết rằng đứa con trai ngoan ngoãn mà bà hết lòng tin tưởng ấy đã bị kẻ ra vẻ đạo mạo đang ngồi đối diện với bà đây khiến cho lầm đường lạc lối, anh đã học được cách nói dối, cũng biết cách giấu giếm bà rồi.
Bữa ăn còn chưa kết thúc thì chợt có người bước vào phòng, Hình Chu ngẩng đầu lên và bắt gặp ánh mắt của ông Lệ, ông hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy cậu đang có mặt ở đây.
“Ông già kia, xem ai ghé thăm đây này?” Bà Lệ nói với ông Lệ, “Thằng bé Tiểu Hình hôm nay còn dành thời gian đến thăm tôi cơ đấy, gần gũi hệt như thằng út nhà chúng ta vậy.”
Ông Lệ không nói gì cả, chỉ gật đầu rồi đi ra sân sau.
Bà Lệ trừng mắt nhìn về phía ông Lệ rồi nói với Hình Chu: “Mặc kệ ông ấy đi con, nhìn vậy thôi chứ trong lòng cũng thấy biết ơn con lắm đấy.”
Sau khi Hình Chu ăn cơm xong, cậu muốn giúp bà Lệ rửa chén bát nhưng bà lại dứt khoát ngăn cản ngay, tay cậu vẫn còn đang bị thương, làm sao bà có thể để cho cậu chạm vào nước được kia chứ?
Cậu chẳng thể làm gì khác hơn là đành phải đứng sang một bên, từ đây có thể nhìn thấy bóng lưng của ông Lệ đang chống gậy tưới hoa trong sân, quan sát một lúc lâu, cậu hạ quyết tâm bước ra sân sau.
Hình Chu đứng sau lưng ông Lệ, không biết phải mở lời như thế nào cả.
“Tiểu Hình này, con có biết cách tưới hoa không?”
Từ lúc nãy ông Lệ đã biết Hình Chu bước ra sân rồi, ông quay lại và đặt bình tưới vào trong tay cậu.
Hình Chu nhận lấy bình tưới, bắt chước ông Lệ vẩy nước lên hoa.
Cả hai người lặng im hồi lâu.
“Chú Lệ à.”
“Sao thế?”
“Thầy Lệ rất hạnh phúc…” Hình Chu dừng lại trong giây lát.
“Chú và cả dì Tô nữa, gia đình mình thật sự rất hạnh phúc.” Hình Chu nhìn thảm cỏ xanh mướt dưới chân mình rồi nói tiếp.
Khi Hình Chu nói ra điều này, trong giọng nói của cậu ngập tràn sự thèm muốn và khát khao, sau khi ông Lệ nghe xong thì cảm xúc trong lòng chợt trở nên phức tạp, dù sao thì ngày hôm qua ông cũng đã được tận mắt chứng kiến gia đình của Hình Chu là một gia đình như thế nào rồi.
“Con trai ơi, thật ra thì ban đầu cả gia đình chú dì đều coi con như người trong nhà của mình.”
Ban đầu… Hình Chu hiểu được hàm ý trong câu nói của ông Lệ.
“Chú Lệ này, về câu cuối cùng mà chú đã nói vào ngày hôm qua, con quyết định sẽ cho chú một câu trả lời rõ ràng.”
“Con nói đi.”
“Con buông tay.”
“Cám ơn con, con trai.”
Nếu là trước đây, Hình Chu sẽ cảm thấy dù cho có người kề dao vào cổ mình, cậu cũng sẽ không bao giờ thốt lên ba chữ này cả, thế nhưng bây giờ cậu mới biết rằng hóa ra vẫn còn có thứ khác đáng sợ hơn con dao kề trên cổ nhiều, đó chính là phá hoại niềm hạnh phúc của người khác, có lẽ trong cậu vẫn còn sót lại chút ít lương tâm.
Vì thế cho nên, xin lỗi anh, Lệ Thủy..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...