Hôm nay là giao thừa, Lệ Thủy muốn tranh thủ buổi sáng trung tâm mua sắm còn chưa đóng cửa đi mua ít thức ăn về nấu cơm, thế nhưng Hình Chu lại cứ nhìn anh chằm chằm mãi, cho nên anh đành phải gọi nhà hàng giao đồ ăn đến.
Hình Chu vẫn còn đang sốt, nhìn cả một bàn thức ăn thanh đạm, cậu cảm thấy hoàn toàn nhạt miệng, nhai vài miếng xong thì đẩy chén đũa ra không muốn ăn nữa, đứng dậy đi về phía ghế sô pha, thế nhưng chưa đi được mấy bước thì đã bị khiêng về lại trên ghế.
“Ăn uống đàng hoàng.
” Thái độ Lệ Thủy cương quyết, không cho cãi lại.
Hình Chu đau đầu mà thầm oán thán: Xem kìa, đây là thái độ của giáo sư Lệ đối với bệnh nhân đấy.
Thế nhưng cậu vẫn ngoan ngoãn cầm đũa lên và tiếp tục ăn uống trong đau khổ, Lệ Thủy thấy bàn tay cầm đũa của cậu cứ run rẩy mãi, anh lập tức đứng dậy đi vào nhà bếp rửa sạch một cái thìa rồi đặt vào trong bát của cậu.
Cuối cùng thì Hình Chu cũng hoàn thành nhiệm vụ gian khổ nhờ sự kết hợp của đũa và thìa dưới ánh nhìn “hung dữ” của Lệ Thủy.
Hình Chu bị bệnh cứ tựa như có thần ngủ nhập vào vậy, vừa mới ăn cơm trưa xong đã ngủ thiếp đi ngay trong vòng tay của Lệ Thủy, anh kéo chiếc chăn trên ghế sô pha sang đắp kín cho Hình Chu, một tay của cậu vẫn đang nắm chặt lấy góc áo Lệ Thủy mà vân vê trong vô thức, anh nhớ rằng trước đây đã từng đọc một bài báo nói về hành vi ngủ như vậy được gọi là biểu hiện của tình trạng thiếu cảm giác an toàn, bất kể điều đó là có cơ sở khoa học hay không thì anh hiểu rõ Hình Chu lúc này đang thực sự thiếu cảm giác ấy.
Lệ Thủy lấy điện thoại di động ra, tìm kiếm từ khóa “Hình Lập Giang”, trên trình duyệt hiện ra rất nhiều kết quả tìm kiếm, anh mở thật nhiều trang mới tìm được một tin tức của tám năm về trước – “Cảnh sát hình sự xuất sắc của thành phố C đã hy sinh để cứu người con nuôi của mình.
”
Bài báo chỉ tóm tắt ngắn gọn về những chuyện đã xảy ra ở phần đầu, còn phần lớn khúc sau đều là ca ngợi trách nhiệm của vị cảnh sát và tình thương vĩ đại của một người cha, cuối bài là bức ảnh của người phụ nữ với hai đứa trẻ một trai một gái, Lệ Thủy vừa nhìn đã biết ngay bé trai kia chính là Hình Chu.
Cậu đứng quay lưng về phía máy ảnh, ống kính chỉ chụp được phần đỉnh đầu của cậu, trên đó còn có hai chỏm tóc rất đáng yêu.
Người phụ nữ trong bức ảnh đang lặng lẽ khóc, vòng tay ôm lấy đứa con gái nhỏ của mình, chỉ có mỗi mình Hình Chu là đang ngồi quỳ ở một bên cầm bức hình đen trắng, như thể có một bức tường vô hình đang lặng yên chia cắt ba người thành hai nửa vậy.
Lệ Thủy đưa tay chạm vào mái tóc của Hình Chu trên bức ảnh, trong lòng thấy xót xa mãi không thôi, có lẽ chính là kể từ lúc này đây, bức tường sừng sững đáng sợ ấy đã không bao giờ biến mất nữa, và Hình Chu của anh đã phải sống cô đơn một mình ở phía bên kia bức tường trong suốt tám năm trời, rồi đến cuối cùng ngay cả cơ hội để đến gần bức tường ấy cậu cũng chẳng còn nữa.
Từ những lời kể trước đây của Hình Chu, Lệ Thủy có thể cảm nhận được tình thương mà cậu dành cho cô em gái Hình Nguyệt, thế nhưng rốt cuộc thì cô gái nhỏ này lại đang đền đáp tình thương mà anh trai dành cho mình như thế nào vậy?
Lệ Thủy không thể phán đoán được suy nghĩ của người khác, cũng không thể xen vào, anh chỉ có thể ôm chặt lấy Hình Chu và nói cho cậu biết rằng cậu không phải là một kẻ lang thang cô độc.
Sắc trời dần dần tối sầm lại, trong phòng vẫn cứ ấm áp sáng sủa như thế, khi Hình Chu tỉnh lại cũng không mở mắt ra, chỉ nằm ngửa trên đùi của Lệ Thủy mà cảm nhận nhiệt độ cơ thể anh, đã gần hai tháng trời cậu không được tiếp xúc cơ thể thân mật với Lệ Thủy như vậy rồi, mà suốt từ đêm hôm qua đến giờ, dường như cậu đang muốn được bù đắp mà quấn quít lấy Lệ Thủy mãi không thôi, tuy nhiên như thế vẫn là chưa đủ.
Hình Chu biết, Lệ Thủy vì chăm sóc cho cậu mà không về nhà, lúc này đây lẽ ra Lệ Thủy phải đang ngồi với gia đình vui vẻ và sôi nổi của mình dưới khung cảnh ngập tràn sắc đỏ, chơi cờ với cha anh giữa những tiếng nói cười đầm ấm, hoặc ngồi trên bàn ăn với đầy ắp những món ngon như “Rồng phượng sánh đôi”, “Hàng năm dư dả”, hay là nhận chiếc bao lì xì tràn ngập tình yêu thương trong tiếng pháo nổ đì đùng, thay vì lặng yên ở bên cậu từ ngày đến đêm trong căn phòng chỉ có hai người như thế này.
Trong lòng cậu cảm thấy rất có lỗi với Lệ Thủy, cũng cảm thấy vô cùng áy náy với ông bà Lệ, nhưng lúc này đây cậu không thể nào buông tay Lệ Thủy mà vô tư nói rằng: Lệ Thủy, anh cứ về nhà đi, em tự lo được.
Thực lòng mà nói thì cậu là một kẻ quá tầm thường và ích kỷ.
“Tiểu Chu, dậy ăn chút gì đi, đã tám giờ tối rồi đó.
”
Tám giờ rồi sao?
Hình Chu mở mắt ra và đứng dậy khỏi người Lệ Thủy.
Chân của Lệ Thủy đột nhiên mất đi sức nặng, bỗng chốc tê rần, anh chống tay lên thành ghế mà đứng dậy, bật TV cho Hình Chu.
“Em cứ ngồi xem Đêm Xuân đi, để anh đi luộc sủi cảo.
” (*)
“Dạ.
” Hình Chu gật đầu, nghe Lệ Thủy nói xong thì cậu cũng thấy hơi đói bụng.
Đêm Xuân đang chiếu tiểu phẩm, là cặp bài trùng kinh điển dì Thái và chú Phan, Hình Chu rất thích hai người họ, không kiềm chế được mà cứ cười mãi.
Lệ Thủy đứng trong bếp nghe thấy tiếng cười của Hình Chu thì lập tức nhìn sang, cậu đang vui vẻ xem TV, tâm trạng của anh bỗng chốc tốt hơn hẳn, cuối cùng thì Hình Chu cũng chịu cười rồi.
Khi Lệ Thủy lần nữa quay đầu sang, anh không ngờ cái người vốn phải ngồi trên ghế sô pha xem tiểu phẩm giờ đây lại đang dựa vào khung cửa và nhìn chằm chằm vào anh.
“Không phải em đang xem tiểu phẩm à, sao lại chạy sang đây nhìn anh thế?” Lệ Thủy vừa dùng muôi vớt sủi cảo vừa hỏi.
“Bởi vì anh thú vị hơn tiểu phẩm nhiều.
” Hình Chu chưa bao giờ thấy xấu hổ khi nói mấy câu kiểu như thế này, trong khoảnh khắc đó, Lệ Thủy dường như cho rằng Hình Chu của trước kia đã quay trở về rồi.
Hình Chu bước tới, ôm lấy eo của Lệ Thủy từ đằng sau, dán sát vào mà đi theo anh, “Lệ Thủy, ngồi một mình em thấy hơi sợ.
”
Không, Hình Chu của trước đây vẫn chưa quay về.
“Đừng lo, sủi cảo sắp xong rồi đây, đợi thêm chút nữa thôi.
” Giọng nói của Lệ Thủy vô cùng dịu dàng.
Hình Chu nói “Dạ”, nhưng vẫn ôm Lệ Thủy Thủy không chịu buông, “Em chờ anh.
”
Lệ Thủy không còn cách nào khác, đành phải để cho cậu ôm, sau đó khó khăn mà hoàn thành việc chuẩn bị nước dùng và sủi cảo.
Sủi cảo là món ăn mang hương vị của ngày tết, Hình Chu và Lệ Thủy ngồi đối mặt nhau cùng ăn sủi cảo, xung quanh vang lên âm thanh của chương trình Đêm Xuân, quả thực cũng có đôi chút cảm giác của đêm giao thừa.
Cậu đã trải qua đêm giao thừa thứ hai mươi mốt trong đời mình cùng với Lệ Thủy.
Khi chiếc chuông lớn ở trung tâm thành phố cách đó không xa điểm mười hai giờ đêm, Hình Chu nhận được một cuộc điện thoại từ Hồng Phấn, cậu bước đến bên cửa sổ để trả lời cuộc gọi.
“Thủy Tụ, chúc mừng năm mới!” Ở đầu dây bên phía Hồng Phấn vang lên tiếng pháo rộn rã.
“Chúc mừng năm mới!”
“Giọng cậu nghe lạ thế, bị cảm rồi à?”
“Anh nhận ra sao? Đúng vậy, tôi đang bị sốt.
” Đôi khi đầu óc Hồng Phấn nhạy bén cực kỳ, chẳng giống một người đàn ông chút nào.
“Vậy thì cậu phải tự chăm sóc bản thân cho thật tốt đấy nhé.
”
“Vâng, đã có L tiên sinh chăm sóc cho tôi rồi.
”
“L tiên sinh!” Giọng nói của Hồng Phấn đột nhiên hào hứng hẳn lên, “Tốt lắm, tốt quá, tôi hiểu rồi.
”
“Anh hiểu cái gì cơ chứ?” Hình Chu cười ngây ngô.
Hai người nói chuyện điện thoại thêm vài câu thì Hình Chu nghe thấy có một giọng nữ đang gọi “Tiểu Lâm Tử” ở đầu dây bên kia.
“Bạn gái đang gọi tôi rồi, năm nay tôi đón năm mới ở nhà cô ấy cho nên phải cố gắng thể hiện thật tốt, tranh thủ lẹ tay lẹ chân mà ôm người đẹp về nhà.
” Giọng của Hồng Phấn tràn ngập hương vị ngọt ngào.
“Ừ, cố lên nhé.
”
“Cậu cũng cố gắng lên!”
Sau khi cúp điện thoại, Hình Chu quay đầu lại, chợt nhìn thấy Lệ Thủy đang đứng ở phía đằng sau mình.
“Em vừa gọi điện cho ai vậy?”
Lệ Thủy chưa bao giờ hỏi về những vấn đề như thế này cả, vậy mà hôm nay anh lại thắc mắc.
“Một người bạn ạ.
” Hình Chu trả lời rất vô tư.
“Chính là người bạn mặc trang phục phụ nữ lần trước có phải không?”
“Dạ.
”
Hình Chu cúi đầu nói, không dám nhìn Lệ Thủy nữa, tới khi ngẩng đầu lên thì thấy anh đã đi vào trong bếp, cậu đứng yên không dám nhúc nhích mãi cho đến khi Lệ Thủy bước tới, trên tay anh là một cốc nước ấm, cậu chỉ tiến đến một bước rồi nhận lấy cốc nước.
Sau hơn một tuần, các triệu chứng cảm lạnh của Hình Chu đã hoàn toàn biến mất, đúng vào hôm đó là ngày mồng mười tết, nhiệt độ không thấp cho lắm, Lệ Thủy dự định sẽ đưa cậu đến quảng trường để đi dạo một vòng.
Đây chắc chắn là tin vui cực lớn đối với một người đã lâu chẳng được hít thở không khí bên ngoài như Hình Chu, cậu thức dậy từ rất sớm, mặc quần áo tử tế rồi đứng ở cạnh cửa thúc giục Lệ Thủy, thiếu điều cầm thêm chiếc roi da nhỏ quất sau lưng Lệ Thủy nữa mà thôi.
Lệ Thủy thấy Hình Chu vội vã như vậy, anh nhanh chóng thu dọn đồ đạc rồi cầm mũ, khăn quàng cổ và găng tay đưa cho Hình Chu, “Mang vào.
”
Hình Chu rất nghe lời mà chuẩn bị tươm tất.
“Mang thêm cái này nữa, ngoài trời đang có sương mù.
” Lệ Thủy nhét vào trong tay Hình Chu một chiếc khẩu trang chống bụi.
“Ơ… Không mang cái này có được không anh?” Hình Chu nhăn mặt nhăn mày, cậu ghét nhất là phải đeo khẩu trang.
Hình Chu lướt ngang qua Lệ Thủy vươn tay mở cửa, định chạy thẳng ra ngoài.
“Không được.
”
Lệ Thủy bác bỏ yêu cầu của Hình Chu rồi tự mình đeo khẩu trang cho cậu, sau đó còn cách lớp khẩu trang mà hôn lên môi Hình Chu một cái.
Và cảnh tượng này tình cờ bị Tưởng Linh Linh đang đứng ở ngoài cửa bắt gặp được.
—
• Chú thích:
– (*) Đêm Xuân – Xuân Vãn (春晚): Gala mừng năm mới đài CCTV, hay còn được gọi là “Đêm hội mùa xuân đài CCTV”, được trình diễn vào đêm Giao Thừa, gần như đã trở thành một nghi lễ, một món ăn tinh thần cho nhiều gia đình Trung Quốc vào đêm giao thừa đón năm mới.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...