Bướng Bỉnh Tiểu Thiếu Gia

“Con nuôi của ta ở đâu a?” Hành lôi kéo tay ta đi vào tướng quân phủ. Nơi này chính là nhà Ngọc ca ca đi? Thật lớn, khí khái quá.

“Tào Hành? Ngươi tới làm gì?” Đại tỷ của Ngọc ca ca đang ôm tiểu bảo bảo, ta ở Trần gia thôn từng gặp qua nàng.

“Ta tự nhiên là…… tới tìm con nuôi.”

Hành xoay người một cái, ta còn không thấy rõ ràng, tiểu bảo bảo đã nằm trong lòng Hành.

“Đứa nhỏ…… Tào Hành, ngươi muốn làm gì? Đem đứa nhỏ trả lại cho ta.”.

“Khó mà tuân theo, con nuôi ta mang về chơi vài ngày, đem tờ giấy này lưu lại cho Ngọc nhi đi.” (con người ta mà coi như đồ chơi, sợ anh luôn)

“Ngươi! Không để đứa nhỏ xuống, ngươi đừng mơ tưởng rời khỏi tướng quân phủ! Người tới……”.

“Tiếu đại tiểu thư, ngươi tốt nhất đừng động thủ, ngươi cũng không muốn thời điểm chúng ta giao thủ bị thương cháu ngoại trai của ngươi đi?”.

“Ngươi……”.

“Đi thôi, Thanh nhi……” Hành cùng ta thoải mái ra khỏi tướng quân phủ.

“Hành, chúng ta đem cục cưng mang đi như vậy không tốt đâu……” Tiểu bảo bảo thực đáng yêu, nhưng là, Ngọc ca ca trở về nhìn không thấy đứa nhỏ, sẽ sốt ruột ……

“Có cái gì không tốt? Chẳng lẽ ngươi không thích cục cưng……”.

“Không phải……” Ta rất thích cục cưng.


Chúng ta về tới nơi ở, ta ôm tiểu bảo bảo, cục cưng mềm mềm, thơm thơm (đúng đúng giống em trai ta*chảy nước miếng*), ở trong lòng ta cười khanh khách.

“Hành, ngươi xem, hắn cười với ta kìa…… Ha ha, thật đáng yêu……”.

“Thanh nhi……”.

“Ân?” Ta ngẩng đầu, đối diện ánh mắt ôn nhu của Hành.

“Thật lâu không cười vui vẻ như vậy rồi……”.

Đúng vậy, ta đã thật lâu không có vui vẻ như vậy……

“Hành, nếu hắn đói bụng làm sao bây giờ?”.

“Uống sữa……”.

“Nga. Kia sữa ở đâu?”.

“Ở…… Ở chợ……”.

“Hành…… Một hồi cục cưng liền đói bụng……”.

Ta vừa nói xong, cục cưng cư nhiên thật sự khóc toáng lên……

“Ngươi xem ngươi xem……”.

“Hiện tại làm sao bây giờ? Đi mua không còn kịp rồi……”.

“Ngươi ôm cục cưng, ta đi nấu chút cháo……” Ta đem cục cưng giao cho Hành, thấy Hành một bên ôm đứa nhỏ, một bên không ngừng hống, biểu tình của Hành lúc này ta còn chưa từng có thấy qua…… Không có bình thường phóng đãng, cũng không có khi đánh nhau hung ác, ngược lại cũng là vô thố*…… Ha ha, Hành, ngươi cũng thật đáng yêu……

“Ai nha……”.

“Làm sao vậy?” Ta bưng nửa bát cháo vào, thấy Hành hai tay đang nâng cao đứa nhỏ……

“Thanh nhi…… Hắn…… Ngươi xem quần áo của ta……”.

“Ha ha ha ha……” Cục cưng cư nhiên tiểu ướt hết cả lên người hắn.

Cuộc sống rất vui vẻ, tuy rằng ta cũng muốn đem cục cưng trả lại cho Ngọc ca ca, nhưng là lại rất luyến tiếc, hơn nữa Hành nói qua khi nào Ngọc ca ca trở về phủ liền sẽ đưa nó trở về.

“Cục cưng ngủ?”.

“Ân?” Ta một bên thay tã cho cục cưng, một bên đáp lời Hành.

“Thanh nhi, xem ra thực biết chiếu cố đứa nhỏ……”.


“Ha ha…… Ta thích cục cưng……”.

“Kia Thanh nhi…… Thanh nhi về sau thật sự sinh cái đứa nhỏ cho ta đi. Một đứa nhỏ chỉ thuộc về riêng hai người chúng ta……”.

“Hành……” Kỳ thật ta cũng muốn có cục cưng của Hành……

“Qua mấy ngày nữa, ta mang ngươi đi tạo cục cưng……” Đôi mày hắn lại lộ ra tươi cười.

“Ta……” Mặt ta nóng bừng bừng, cục cưng thật sự có thể tự tạo ra sao?

“Diêu a diêu, diêu a diêu**, cục cưng ngoan ngoãn mau ngủ……” Ta ở trong sân hống cục cưng. Hành đi ra ngoài mua sữa, hắn nói tiểu bảo bảo cần phải uy chút gì đó dinh dưỡng hơn mới được.

Đột nhiên ta cảm thấy nơi cổ lạnh lạnh ……

“A……” Một phen lợi kiếm đang đặt ở trên cổ ta, ta bị mấy hắc y nhân vây quanh, lập tức ta cảm thấy chân mềm nhũng.

“Đừng nhúc nhích……” Cái thanh âm kia thô thô, là ai?

“Ngươi…… là ai? Ngươi muốn…… muốn làm gì?” Cục cưng cũng không chịu yên mà khóc toáng lên “Cục cưng……”.

“Tào Hành ở đâu?”.

Hắn là đến tìm Hành? Hắn là cừu nhân của Hành ư? Hắn muốn làm gì?

“Ta, ta không biết……”.

“Ngươi tốt nhất thành thật trả lời, nếu không, ngươi cùng đứa nhỏ đều……”.

“Dừng tay……”.

“Hành……” Ta nghe được thanh âm của Hành, trong tay hắn còn cầm sữa……


“Thanh nhi đừng sợ, ngươi là ai? Muốn làm gì?”.

“Hừ, như thế nào nhanh như vậy liền quên ta rồi……”.

“Ngươi…… là ngươi…… Ngươi rốt cuộc muốn thế nào?”.

“Ta muốn mạng của ngươi……” Hắc y nhân cầm đầu đột nhiên hướng Hành đánh tới…… Những người khác cũng tiến lên vây quanh.

“Binh lách cách bàng……”.

“Hành…… Hành……”.

“Thanh nhi, mang theo cục cưng đi mau, đi tìm Ngọc nhi……”.

“Nhưng Hành……” Không, ta không thể rời đi bỏ lại Hành……

“A……” Cánh tay ta bị hắc y nhân đâm bị thương, máu từ đó chảy ra, nhưng ta lại không thấy đau, Hành……

“Đi mau, ta ngăn bọn họ lại…… Mau……”.

Hành vọt tới bên ta, thay ta ngăn lại hắc y nhân……

“Đi tìm Ngọc nhi……” Quần áo trước ngực Hành bị chém rách, màu đỏ, đều là màu đỏ……

Phải, ta phải đi tìm Ngọc ca ca, Ngọc ca ca nhất định có thể giúp chúng ta, nhất định có thể cứu được Hành ……


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui