“Ngô…… Ọe ọe……” Ta không muốn ngồi thuyền nữa đâu, say tàu quá khó tiếp thu rồi, về sau, về sau không bao giờ đến Bách Hoa đảo nữa.
“Ngọc nhi, ngươi có khỏe không? Dược Hoa Yên phối vô dụng sao?” Hiên quan tâm lấy tới cho ta chén nước.
Ta súc súc miệng, thật khó chịu. Nhìn lại liền thấy Hiên đột nhiên nở nụ cười, ta buồn bực nhìn hắn.
“Ngọc nhi, ngươi nói, nơi này có thể hay không lại có cục cưng?” Hắn cười cười sờ lên bụng của ta.
“Có cái đầu quỷ nhà ngươi.” Ta tức giận trừng mắt liếc hắn một cái, dù đúng cũng không nhanh như vậy đã có phản ứng. Thật là, hơn nữa bổn thiếu gia có Lạc nhi là đủ rồi, mới không thèm đi chịu khổ nữa đâu.
“Bên ngoài gió lớn. Các ngươi mau vào trong đây đi.”
“Ai, nương.”
Hoa Hậu từ khi khôi phục lại dung mạo, ngay cả tính cách cũng đều trở nên ôn hòa hơn, khuôn mặt kia thật đúng là khuynh quốc khuynh thành, lớp da thịt mới trắng nõn non mềm, thoạt nhìn cứ như cô nương vừa tròn hai mươi tuổi vậy. Thật đẹp.
“Nhìn cái gì đó.” Đầu bị Hiên vỗ nhẹ 1 cái, tinh thần mới hồi phục lại.
“Nhìn bộ dạng xinh đẹp của nương ngươi a. Hắc hắc, thật sự là mỹ nhân.” Ta vui sướng hài lòng nói.
“Ngươi!” Như thế nào còn muốn ăn dấm chua cùng mẫu thân mình chứ, hắc hắc, liền chọc tức ngươi, cho ngươi tức chết luôn.
“Đúng rồi, nương ngươi sao lại đi cùng chúng ta vậy?”.
“Nương nói nàng đã lâu không có nhìn xem phong cảnh Vân Trạch, còn có muốn gặp vài vị cố nhân.”.
“Nga.” Xì, gì mà thần thần bí bí.
“Ngọc nhi, ngươi vừa mới thoải mái chút, chạy nhanh như vậy để làm gì?” Hạ thuyền, ta chính là như một con ngựa hoang thoát cương, hắc hắc.
“Ta nhớ Thanh nhi, đến tìm Thanh nhi đi.” Cũng không biết Thanh nhi cùng Trần đại nương thế nào rồi, thật nhớ bọn họ.
“Thanh nhi? Thanh nhi là ai?” Tề Lạc Hiên lắc đầu đoán không được ý nghĩ của ta, chỉ phải đi theo phía sau.
“Thanh nhi, Thanh nhi, Trần đại nương……” Đến Trần gia thôn, nhà Thanh nhi đại môn mở rộng, nhưng chính là không thấy ai cả. Di, chẳng lẽ Thanh nhi đi bán trà. Không đúng a, trà cụ đều ở đây, còn tích bụi. Thanh nhi, bọn họ sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?
“Đại thúc, xin hỏi Trần Thanh nhi cùng mẫu thân hắn đã đi đâu rồi?” Ta ngăn một vị đại thúc đi ngang qua hỏi.
“Ai……” Lão đại thúc thở dài.
“Đại thúc, bọn họ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”.
“Ai. Mười ngày trước, có vài đại hán không biết từ đâu đến, đối với Thanh nhi lại đánh lại đá, Trần đại tỷ vì che chở con, thế nhưng bị bọn họ tươi sống đánh chết.”
Cái gì? Trần đại nương…… Không, sẽ không, bọn họ là ngươi thiện lương như vậy. Như thế nào…… là ai? Là ai làm? Đại hán?
“Đại nương…… Ô ô…… Tại sao có thể như vậy? Ô ô……”.
“Ngọc nhi……”.
“Bọn họ là ai? Có phải hay không có một tên là đại hồ tử*?” Ta đột nhiên nghĩ tới mấy người kia.
“Phải, phải.”
“Quả nhiên là bọn hắn. Đại thúc, vậy còn Thanh nhi đâu?” Thanh nhi không lẽ cũng……
“Sau đó có vị đại hiệp xuất hiện, hắn đuổi đi mấy đại hán kia cùng Thanh nhi mai tán mẫu thân, sau đó mang theo Thanh nhi đi rồi.”.
Đại hiệp? Người kia là ai? Hắn vì cái gì muốn dẫn Thanh nhi đi? Nhưng có lẽ ít nhất hắn sẽ không thương tổn Thanh nhi?
“Đại thúc, ngài có thể mang ta đi nhìn xem Trần đại nương không?”
“Được.”
Ta ở trước mộ phần của Trần đại nương dâng hương, lệ theo khóe mắt chảy xuống, bọn họ là những người đã thật tâm đối với ta rất tốt.
“Đại nương, ngài yên tâm, Ngọc nhi nhất định sẽ đem Thanh nhi tìm trở về. Nhất định.”
Quỳ gối trước mộ phần, cảm giác được một đôi tay to ấm áp đặt lên vai.
“Đại nương, người xem, đây là cha của Lạc nhi. Ta dẫn hắn đến gặp người. Ha ha, hắn có phải không rất tuấn tú, chúng ta đều thực hạnh phúc.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...