Buôn Đồ Người Chết

Thần kinh của tôi tức thì căng cứng, mắt nhìn chằm chằm vách tường, tay nắm chặt thiên lang roi. Có vẻ cành liễu đã vô dụng, giờ chỉ còn cách trông cậy vào cây roi này thôi.

Trong mơ hồ, hình như tôi còn nghe thấy tiếng niệm phật xen lẫn với tiếng cười. Mà âm thanh niệm kinh kia hình như không phải phát ra từ vách tường, mà là truyền tới từ dưới lầu.

Tôi liếc mắt, ra hiệu cho lão Lý tới ban công nhìn xem. Lý mặt rỗ run rẩy đi ra ban công, chợt thấy hắn há mồm, không thốt nên lời, giống như vừa thấy một thứ gì đó kinh khủng.

Ấy vậy nhưng hắn lại chớp mắt leo lên lan can, có ý định nhảy xuống. Tôi toát mồ hôi lạnh, tuy đây chỉ là lầu hai, nhảy xuống không chết, nhưng chắc chắn sẽ tàn phế, cả đời ngồi xe lăn.

Chẳng dám do dự, tôi nhào tới kéo Lý mặt rỗ lại: "Con mẹ nó, ngươi làm gì vậy, định tự sát à?"

Lý mặt rỗ bấy giờ mới hồi phục tinh thần, hoảng hốt quay sang tôi: "Trương gia tiểu ca, đầu...đầu người!"

"Đầu ai?" Tôi không hiểu nhìn hắn, sau đó theo hướng tay hắn chỉ quét mắt xuống. Lập tức toàn thân tôi nổi da gà!

Không thể tưởng tượng, bên ngoài căn nhà, có một cái đầu đang lở lửng giữa không trung, mắt nhìn chúng tôi chằm chặp.

Đầu người mắt mở to trừng trừng, miệng lẩm bẩm đọc kinh. Trên mặt hắn vẽ rất nhiều hoa văn màu đen, rất lạ. Tóc co lại, ánh mắt độc ác, trong lòng tôi không khỏi sợ hãi.

Thế nhưng trong lòng sợ hãi là thế mà lại nảy sinh một ý nghĩ quái đản, đó là muốn nhảy ra ngoài, ngăn cái đầu kia lại.

Mặc dù biết rõ nhảy xuống sẽ bị thương nặng, nhưng cơ thể lại không tự làm chủ được, trèo lên lan can.

Cũng may Lý mặt rỗ đã tỉnh táo, vội vàng ôm chặt lấy tôi: "Trương gia tiểu ca, mau tỉnh lại đi."

"Thiên lang roi, thiên lang roi đâu?" Tôi bị dọa tới toàn thân run rẩy.

"Chẳng phải ngươi đang cầm sao?"


Tôi giật mình, vội giơ thiên lang roi lên, nhắm đầu người lơ lửng kia vụt tới. Cái đầu rất nhanh né tránh, đồng thời bay đi.

Tôi chưa hoàn hồn, lập tức đóng kín toàn bộ cửa sổ. Tôi đã biết mình vừa gặp phải cái gì rồi, đó là thuật "hàng đầu bay", đứng đầu trong các ma thuật Thái Lan. (Cụm từ "飞头降" này e cũng chả biết dịch thế nào cho nó hay, để nguyên nghĩa thì nghe buồn cười, mà thôi kệ, chả nghe thấy cái thuật này của ng Thái bao giờ cả, ae đọc tạm).

Theo truyền thuyết Thái Lan, các pháp sư rất thích luyện một loại ma thuật đó là môn "hàng đầu". Hàng đầu thuật này rất độc ác, chỉ cần lấy được tóc hoặc máu của nạn nhân, có thể yểm bùa, khiến bụng nạn nhân xuất hiện cổ trùng, đinh sắt các loại, sống không bằng chết.

Mà lợi hại nhất trong thuật hàng đầu là "hàng đầu bay". Nghe nói luyện tà thuật này, các pháp sư có thể tách rời đầu ra khỏi cơ thể, bay ra ngoài hút máu, hút đủ bảy bảy bốn chín ngày, xem như là luyện thành, từ đó có thể tùy ý điều khiển cái đầu bay ra ngoài.

Người Thái Lan rất hay trồng cây chuối trong sân, và kéo hàng rào gai trên tường đề phòng hàng đầu bay để mắt tới. Thật không ngờ, để hại nữ chủ nhân, mà chủ nhà cũ lại hao tổn tâm cơ như vậy, còn mời cả pháp sư Thái Lan sang đây. Những pháp sư có thể sử dụng tà thuật này không hề tầm thường, tên này đúng là không còn nhân tính nữa rồi.

Nhìn thấy hàng đầu bay, trong lòng tôi liền sinh ra một ý nghĩ kiên định, đó là dù chuyện này tới đâu đi nữa, tôi cũng sẽ từ bỏ, không tiếp tục tham gia.

Vừa rồi hàng đầu bay chắc hẳn mới chỉ cảnh cáo chúng tôi, bảo chúng tôi đừng xem vào chuyện của hắn. Nếu như vừa rồi thực sự hắn muốn xuống tay, thì với bản lĩnh của tôi và Lý mặt rỗ, chỉ như cá nằm trên thớt, chắc chắn chết thảm trong tích tắc.

Nghĩ vậy, tôi quay sang nói với lão Lý: "Mau về thôi, chuyện này đã quá tầm với của chúng ta rồi."

Nhưng Lý mặt rỗ như điếc, mắt nhìn đờ đẫn vào phía ghế sofa. Tôi theo ánh mắt hắn nhìn vào, lại một lần nữa giật mình.

Trên ghế sofa, một bóng đen đang ngồi chễm trệ, bên cạnh còn có mấy mỹ nữ váy vàng, ngồi quay lưng lại với chúng tôi, xem phim.

Nhìn bóng lưng này, tôi liền nhận ra là đám quỷ tôi gặp hôm qua. Mẹ nó, đám này vậy mà lại thoát ra được.

Bọn nó không có hành động gì, chắc hẳn không có ý tổn thương chúng tôi, chỉ đơn giản muốn chúng tôi thấy khó mà bỏ. Vừa rồi hàng đầu bay tới đây, cũng làm cho chúng thêm phần mạnh mẽ.

Tôi kéo áo Lý mặt rỗ, rón rén đi ra ngoài căn nhà. Vừa đi tới cửa, đột nhiên tôi thấy gì đó là lạ, sau lưng vang lên một loạt tiếng bước chân. Lập tức tôi nghiêng đầu ra sau, liếc mắt nhìn thoáng qua.

Vừa nhìn thấy, cả người tôi ớn lạnh, bởi mấy cái bóng khi nãy còn ngồi ở ghế sofa, giờ này đã đứng ngay phía sau tôi, khóe miệng cười nham nhở, động tác cứng ngắc dậm chân tại chỗ. Chỉ cần chúng tôi đi ra ngoài, chắc chắn bọn nó cũng đi theo.


Chết rồi, làm sao đây, làm sao bây giờ? Lòng tôi như lửa đốt, tâm trạng dày vò.

Tên đầu trọc hắc ám đứng đầu nhìn tôi cười hắc hắc, trong cổ họng hắn đỏ lòm máu tươi. Mấy ma nữ phía sau cũng cười lớn, lộ ra hai răng nanh nhọn hoắt.

Đồi mặt với đám "bạn bè quốc tế" này, tôi cắn răng một cái, quyết định ở lại. Chỉ cần tôi bước chân ra khỏi đây, bọn chubgs sẽ theo ám tôi cả đời.

Cố nén sợ hãi, tôi ngồi xuống ghế sofa, Lý mặt rỗ thì run bần bật, trăn trối nhìn tôi. Tôi vỗ vỗ ghế, ra hiệu cho hắn ngồi xuống bên cạnh.

Mặc dù thấy tôi hành động kỳ quái, nhưng Lý mặt rỗ cũng không dám làm loạn, miễn cưỡng ngồi xuống. Tôi tiếp tục cố ra vẻ bình thản xem TV, mấy bóng ma kia cũn đứng sau, thỉnh thoảng còn cúi người, cười cười với tôi.

Con mẹ nó, lũ hồn ma này sao lại rẻ tiền như vậy? Nếu không vì sợ đắc tộ với hàng đầu bay, tôi đã sớm động thủ.

Cũng may, bọn chúng hình như cũn chỉ dừng ở mức hù dọa, cả đêm không làm gì tôi, tới khi mặt trời mọc, chúng liền ngoan ngoãn biến mất.

Mắt thấy nguy hiểm đã trôi qua, tôi liền kéo Lý mặt rỗ, định rời đi. Nhưng Lý mặt rỗ lại run rẩy nói: "Trương gia tiểu ca, ta bị chuột rút, ngươi cõng ta đi, không còn thời gian nữa."

Tôi nhìn xuống đũng quần hắn, ướt sũng, mùi nước tiểu khai nồng nặc. Dù cắm ghét tên nhát gan này, nhưng vẫn đành đỡ hắn lên.

Đi được nửa đường, nũ chủ nhân gọi điện thoại tới, hỏi tôi tình hình thế nào?

Tôi liền chửi mắng một trận, nói:"Hai ngươi chắc chắn còn giấu ta điều gì. Chỉ vì một căn nhà nhỏ, chẳng đời nào hắn lại cất công mời hàng đầu bay sang giải quyết. Lão tử hôm qua chút nữa đã bỏ mạng trong phòng, việc này ta lực bất tòng tâm, các ngươi tìm cao nhân khác đi!"

Nũ chủ nhân còn muốn dùng quyền thế áp bức tôi, tôi chửi thẳng vào mặt cô ta: "Có bản lĩnh thì báo cảnh sát bắt ta luôn bây giờ đi."

Nghe tôi nói như vậy, cô ta liền đổi giọng, thái độ hòa nhã hơn rất nhiều, cầu khẩn tôi kiểu gì cũng phải giúp cô ta.


Tôi thở dài nói: "Không thể, hàng đầu bay Thái Lan, một thương nhân nhỏ bé như ta làm sao đủ sức giải quyết? Tốt nhất câc ngươi tự sang Thái Lan một chuyến, tìm cao tăng giải bùa đi. Ta cũng đã phát hiện nơi chôn bùa, các ngươi tới mang nó đi cùng, có khi còn có cơ hội sống sót."

Nữ chủ nhân vội bảo tôi tới căn nhà chờ, tôi nói đã về tiệm rồi muốn tìm thì tới tiệm đồ cổ mà tìm.

Lần này, cô ta không tới một mình, mà đi cùng còn có một người đàn ông trung niên, người này cao, gầy, ánh mắt vô cùng cao ngạo.

Hắn giới thiệu mình tên Hạ Kiệt, là lãnh đạo cấp tỉnh, cụ thể chức vụ gì thì không nói, chỉ dặn về sau có bất cứ khó khăn gì cứ nói cho hắn. Ai da, khẩu khí lớn như vậy, ắt hẳn không tầm thường.

Nhưng tôi cũng chả cần phải sợ hắn, trực tiếp nói: "Các ngươi rốt cuộc giấu ta chuyện gì? Đồi phương đã hao tổn hết tâm sức để hại các ngươi, chắc chắn phải có mối huyết hải thâm cừu?"

Hạ Kiệt do dự một chút, sau đó lúng tunhs nói: "Tiểu huynh đệ, có thể vào trong nói chuyện riêng được không?"

Tôi liếc sang Lý mặt rỗ, nói: "Yên tâm, đều là người một nhà cả."

Hạ Kiệt gật đầu, giải thích chuyện đã xảy ra. Vốn dĩ khu nhà này là nhà cổ từ những năm 60-70, trước đây có nhiều cụ già sinh sống. Nhưng sau này, một công ty bất động sản Singapore đầu tư hơn một tỷ nhân dân tệ, muốn cải tạo khu này thành khu biệt thự hiện đại, phá bỏ những phòng ở cũ.

Những cụ già đều không muốn chuyển đi, không chịu phá dỡ, lãnh đạo khuyên bảo cũng vô ích, đành mời cảnh sát địa phương cùng giang hồ tới. Đám giang hồ cưỡng chế, trong lúc không cẩn thận đánh chết một cụ già. Mà cụ già này chính là cha của người chủ cũ căn nhà bây giờ.

Lúc ấy, Hạ Kiệt thân làm lãnh đạo, sợ sự tình sẽ bùng phát, ảnh hưởng tới thăng qian tiến chức, liền hứa sẽ cho người con một căn biệt thự, để phong bế sự tình.

Sau này Hạ Kiệt nuôi một cô bồ nhí, muốn cô ta có chỗ ở, liền nghĩ tới căn biệt thự này. Dù sao người con trai cũng không có giấy tờ sở hữu căn nhà, lòng tham nổi lên, Hạ Kiệt liền đuổi hắn ra ngoài.

Có lẽ vì lý do này, hắn hận hai người thấu xương, không tiếc bất cứ giá nào để báo thù.

Nghe Hạ Kiệt nói như vậy, tôi lập tức nổi giận. Mẹ nó, sớm biết sự tình thế này, tôi đã không nhúng tay vào, hắn ép người quá đáng quá rồi.

Chẳng riêng tôi, cho dù là Lý mặt rỗ xem tiền như mạng sống, cũng dửng dưng nói, chuyện này chúng ta không làm được, các ngươi đi Thái Lan tìm cao tăng đi.

Hạ Kiệt ủ rũ, một lúc lâu sau mới châm điếu thuốc, nói rằng hắn cũng thấy hối hận, không muốn lấy căn nhà nữa, nếu như bây giờ đem trả lại, liệu sẽ xong xuôi?

Tôi nói, nếu đối phương không bám theo các ngươi, không dùng hàng đầu bay tới tìm các ngươi nữa, sẽ không có vấn đề.


Hạ Kiệt thở dài, sau đó rút một tập tiền trong cặp ra, đưa cho tôi: "Vậy được rồi, chuyện này làm phiền hai vị, chút tiền này coi như là chi phí, hi vọng hai vị giữ kín trong lòng."

Tiền không nhiều, ước chừng mười vạn. Dù sao số tiền này trong tay bọn chúng cũng sẽ bị tiêu xài hoang phí, tôi chẳng khách khí ma nhận lấy. Nữ chủ nhân nghiến răng nghiến lợi, mắng tôi không có bản lĩnh.

Từ đó về sau, tôi không còn gặp Hạ Kiệt, hắn cũng không quay lại tìm tôi, chắc hẳn sự việc qua thời gian đã kết thúc.

Có điều, chuyện này không kết thúc đơn giản như vậy. Đại khái khoảng một thánh sau, Lý mặt rỗ tới tìm tôi, thấy hắn rất vội vã, trong ngực còn ôm một bọc đen.

Tôi tò mò hỏi hắn, rốt cuộc có chuyện gì? Không phải ngươi vừa cướp ngân hàng đấy chứ? Bọc đen đang ôm là bọc tiền à?

Lý mặt rỗ cười hắc hắc: "Trương gia tiểu ca, đoán xem, quả báo này tới cửa cũng không giấu được."

Nói xong, Lý mặt rỗ mở cái túi, lấy vật bên trong đặt lên bàn, thì ra là một tờ báo. Một tờ báo mà cũng ra vẻ thần thần bí bí, thật là hết thuốc chữa.

Nhưng liếc qua tiêu đề bài báo, tôi không khỏi thầm vỗ tay khen hay, báo ứng tới thật đúng lúc. Nội dung bài báo nói, có lãnh đạo cơ quan nào đó tên Hạ Kiệt nhảy lầu tự sát, mà địa điểm nhảy lầu chính là ngôi nhà mà hắn cướp trắng kia.

Nguyên nhân tự sát không rõ ràng, có điều phát hiện ra trong nhà có bồ nhí của Hạ Kiệt. Lúc đó cô ta đang dùng mảnh thủy tinh cắt cổ tay, kịp thời đưa tới bệnh viện cứu chữa, sau khi tỉnh lại trở nên điên điên khùng khùng. Cô ta ngơ ngẩn, cả ngày nói linh tinh, nói rằng có quỷ hại mình, thậm chí còn nói chính mình đẩy Hạ Kiệt xuống. Bởi vì cô ta đã phát điên, nên cảnh sát không truy cứu trách nhiệm hình sự.

Cảnh sát còn tìm thấy trong túi áo Hạ Kiệt một phần thư tự thú, đại khái là những năm gần đây hắn tham ô bao nhiêu tiền, làm dụng chức quyền ra sao, hại bao nhiêu người. Kết quả, hắn chết đi cũng không được bình an, liên lụy rất nhiều tham quan.

Đọc hết bài báo, tôi bật cười. Xem ra lúc trước chúng tôi buông bỏ là quyết định chính xác. Nếu như lúc đó tìm mọi cách triệt tiêu bùa hộ mệnh, dù có thành công, tên súc sinh Hạ Kiệt này sẽ lại tiếp tục ung dung tự tại ngoài vòng pháp luật, ăn trên mồ hôi xương máu của nhân dân.

Sau này căn nhà kia bị bỏ hoang, không ai dám ở. Người ta đồn rằng trong nhà có ma, nửa đêm TV tự bật lên, còn có tiếng cười của cả nam và nữ, cuối cùng thậm chí hàng xóm cũng chuyển đi.

Chỉ một lá bùa hộ mệnh mà diệt trừ được một đám tham quan, tôi lại mong xuất hiện thêm nhiều lá bùa như vật.

Các cụ nói rất đúng, làm quan mà không vì dân, thì thà về nhà mà bán khoai. Chức quyền càng cao, trách nhiệm càng lớn, nó là thanh kiếm hai lưỡi, múa tốt thì nhân dân kính yêu, lưu danh ngàn đời. Ngược lại múa không tốt sẽ chỉ là dùng kiếm tự sát, cả đời mang ô nhục.

Không ai có thể thoát khỏi quy luật này, dù quyền chức có cao tới đâu, cũng sẽ có ngày phản phệ.

Hết p15


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui