Buôn Bán Ve Chai Nuôi Chồng Nam Thần
Không ngờ Lục Thức Châu chẳng thích cô ta, mà như có điều suy nghĩ nhìn Kiều Hữu Hữu.
Kiều Hữu Hữu bị Lục Thức Châu nhìn có chút ngượng ngùng, chớp chớp mắt, nhét giỏ vào trong tay Lục Thức Châu.
Lục Thức Châu đã sớm ngửi thấy mùi thức ăn trong giỏ, nhưng anh vẫn từ chối theo bản năng: "Không cần.
”
“Thầy Lục, có phải đồ ăn em nấu không thơm, thầy không thích?”
Lục Thức Châu phủ nhận: "Không phải.
”
Kiều Hữu Hữu lập tức nở nụ cười ngọt ngào, nhét giỏ vào tay Lục Thức Châu: "Vậy thì thích rồi, mau ăn đi.
”
Lục Thức Châu nhìn vẻ mặt biến hóa khó lường của cô gái này, lại nhìn giỏ trong tay mình, nhận mệnh thở dài: "Vào đi.
”
Hai người cùng nhau vào ký túc xá Lục Thức Châu, vô cùng ăn ý không nhìn Tần Kiểu Nguyệt đang quỳ rạp trên mặt đất.
Đáng hận chính là, lúc Kiều Hữu Hữu đi qua trước mặt cô ta, còn dùng chân giẫm lên tay cô ta!!
“Đinh, hệ thống ve chai nhận định: Một cái tay trà xanh không thể thu hồi, đánh nhiều lần có thể đổi lấy vật phẩm ngẫu nhiên.
”
Kiều Hữu Hữu vốn đã bước qua, lại lui về dẫm mấy cái.
Tần Kiểu Nguyệt tức giận nói không ra lời: "Cô, cô….
”
"Tôi cố ý đấy, cô dám cắn tôi không?" Kiều Hữu Hữu nói xong, bước chân nhẹ nhàng theo Lục Thức Châu vào nhà.
Sau khi vào nhà, Lục Thức Châu cũng không đóng cửa, còn mở cửa sổ, như vậy người bên ngoài đều có thể nhìn thấy hai người đang làm gì, cũng sẽ không ảnh hưởng đến thanh danh của Kiều Hữu Hữu.
Sau lưng truyền đến giọng nói mang theo ý cười của Kiều Hữu Hữu: "Thầy Lục, thầy thật chu đáo.
”
Cô có thể nhìn ra dụng ý của mình?
Cô gái này rốt cuộc có lai lịch gì.
Kiều Hữu Hữu nhìn thần sắc chần chờ của Lục Thức Châu, cũng biết anh nghĩ sâu xa.
Nàng cũng biết hành động của mình có chút quá chủ động, con gái thời đại này sẽ không như vậy, nhưng cô nhịn không được.
Lục Thức Châu không có nhà, người thân duy nhất đã đứng về phe mẹ kế.
Cho nên kiếp trước anh mới thê thảm như vậy, cũng chẳng chịu về nhà.
Người trong thôn đối cười nhạo nhục mạ là chuyện thường, có một lần Kiều Hữu Hữu về nhà, liền nhìn thấy mấy đứa nhỏ trong thôn đang ném bùn vào hàng rào, còn cười nhạo anh: "Xấu xí, xấu xí!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...