Bướm đêm và hành trình tìm hạnh phúc (P.9)
Cô cảm nhận rõ những nỗi đau, sự tổn thương của quá khứ đang chạy dọc cơ thể mình (Ảnh minh họa)
Lâm vội vã ra mở cổng khi thấy bóng dáng của Yến trở về. Nàng sửng sốt nhìn chị, mồ hôi và phấn son lấm lem trên khuôn mặt, đầu tóc rối tung đến phờ phạc, tàn tã. Bóng dáng Yến đổ dài dưới chân trong nắng chiều, nàng thấy xót xa.
- Chị đi đâu mà em gọi hoài từ sáng tới giờ không được. Ủa mà ba lô chị đựng cái gì thế? Sao lại không kéo khóa vào nữa.
- Ủa? – Yến ngơ ngác, tháo vội chiếc ba lô ra khỏi vai. – Cái gì vậy trời? – Cô hét toáng lên.- Hèn chi mà tao thấy nhẹ dữ. Sao lại bị hư khóa và rơi mất đồ cơ chứ? Bán không được, còn phải đền bù. Chúa ơi. – Cô than thở.
- Sao ạ? Chị đi bán mấy thứ này à?
- Ừ.
Yến trả lời đầy giận dữ rồi bỏ vào nhà. Cô chốt chặt khóa cửa phòng và đi vào phòng tắm. Lâm gọi kiểu gì, cô cũng, “Ừ, biết rồi. Tao tắm chút, mệt lắm”. Lâm vội xuống bếp, nhặt rau, rửa hoa quả và nấu cơm bữa tối. Nàng thực sự đang rất lo lắng cho Yến. Nàng chỉ muốn cô ấy ở nhà và nghỉ ngơi một thời gian cho thực sự bình tâm. Nhưng hình như Yến đang gồng mình lên để chạy trốn sau những tổn thương mà cô ấy phải gánh chịu.
Hai chị em lặng lẽ ăn cơm tối, nàng hỏi gì Yến cũng chỉ ậm ừ có hoặc không. Yến ôm ly cà phê sữa nóng ra ghế sô-fa ngồi xem tivi. Lâm lắc đầu rồi bỏ lên phòng sách để gọi điện cho Uy Vũ và giải quyết nốt công việc trong ngày của công ty. Nàng nói muốn đưa Yến vào công ty làm bên bộ phận văn thư, Uy Vũ đồng ý và nói hết sức tin tư ởng vào quyết định của nàng. Nàng hỏi thăm tình hình công việc bên Berlin và khuyên chàng phải giữ gìn sức khỏe, chuyện ở công ty nàng sẽ cố gắng hết sức mình. Thời gian gần đây, ở công ty xảy ra rất nhiều chuyện, các cổ đông gần như bất đồng quan điểm, cổ phiếu của công ty trên sàn giao dịch bị hạ điểm thường xuyên. Tình hình ngày một khó khăn hơn cho việc đầu tư các dự án đang được thực hiện từ đầu năm tới giờ. Tất cả đều dang dở và chông chênh.
- Mọi chuyện sẽ dần tốt đẹp thôi. Anh đừng quá lo lắng như vậy.
- Ừ. – Uy Vũ cười nhẹ. – Thế em có nhớ anh không?
- Nhớ chứ bộ. Thế còn anh?
- Anh sẽ sớm trở về nước.
Nàng và Uy Vũ cùng cười, nụ cười hạnh phúc bởi tình yêu thương nhưng vẫn không thể nào che giấu nổi sự lo lắng cho công việc.
Yến gõ cửa bước vào. Nàng nhìn chị, khẽ mỉm cười:
- Chị thực sự ổn đấy chứ. Em lo lắm.
- Hôm nay, chị đi bán hàng đa cấp. Cứ tưởng dễ ăn như quảng cáo cơ. Ai ngờ… – Yến cười ngượng, châm thuốc.
Lâm vội vàng đứng dậy, mở cửa sổ nhìn cô trìu mến.
– Ôi, chị chẳng biết làm gì cả, ở nhà mãi, chị thấy nản nên mới đi tìm việc thôi. Em lo lắng cái gì chứ.
- Chị! Ngày mai, chị tới công ty của Uy Vũ làm việc nhé.
- Sao? Thiệt hay giỡn nữa trời. – Cô vội day day điếu thuốc vào gạt tàn để trên bàn làm việc, vẻ mặt đầy ngạc nhiên.
- Thật. Chị phải tin em chứ?
Yến nhảy lên tỏ vẻ sung sướng, cô níu tay Lâm:
- Đi bar nhé. Lâu lắm rồi chị không đi. Em thay đồ đi, chị về phòng sửa soạn.
Không để nàng kịp phản ứng, bóng dáng cô đã mất hút khỏi phòng sách. Lâm gãi đầu: "Bar à? Lâu rồi mình cũng không đi”.
Chiếc taxi vừa dừng tại quán café-bar của chị Hai, Lâm tỏ vẻ chẳng có một chút hứng thú gì. Vừa bước vào cửa, bầu không khí nóng và ấm áp hơn so với bên ngoài, nhưng lại vô nghĩa với nàng. Trong khi đó, Yến đã lắc lư cái đầu và từng bước chân nhún nhẩy theo. “Lâu lắm rồi không đi bar”, nhưng có vẻ không khí vẩn đục với đủ thứ màu kỳ quái, âm nhạc, mùi rượu bia trộn lẫn nước hoa, son phấn… , tất cả đánh thức một quá khứ, chúng như vừa được tái sinh và bỗng trở nên gần gũi, quen thuộc.
Cô muốn mang một cuộc sống hạnh phúc cho người đàn ông cô yêu thương nhất (Ảnh minh họa)
Khuôn mặt Yến tỏ ra lạnh nhạt và đôi môi màu đỏ tươi hơi cong cớn. Mái tóc thả bồng bềnh buông rũ quanh vai, nhìn cô cao sang đến lạ. Cô uống rượu và nói chuyện với những người quen cũ hết sức tự nhiên. Trong khung cảnh màu đen uể oải của quán bar, cùng những tiếng nhạc chát chúa đập vào tai, nàng chỉ kịp nghe vài từ ngữ cụt lủn đáp trả, thỉnh thoảng là trận cười lớn cùng những cái đập tay mạnh xuống bàn ngỏ ý, “Hay, ừ đúng rồi, đấy đấy… ,”. Trong khi đó, Lâm vẫn bận quần jeans cùng áo thun trẻ trung, năng động. Nàng uống nước ngọt và nhìn mọi thứ xung quanh sau hai năm trở lại. Chị Hai già hơn một chút, trang điểm đậm hơn để lấp đi những vết nhăn và tàn nhang chi chít. Sau nhạc rock rồi chuyển qua jazz, những cặp đôi ôm nhau nhảy trông bộ rất đắm say. Có những đôi vẫn ngồi ở bàn, thỉnh thoảng đưa tay vuốt ve khuôn mặt nhau, rồi lại chụm đầu nói gì đó và cười vang. Tất cả đều phấn son lòe loẹt, nhìn rất tầm thường.
Và thời gian cứ thế trôi đi.
- Chị Hai, nhìn ai tới kìa. Đúng là "rồng đến nhà tôm". Con cưng một thời của Hai bây giờ đẹp lên nhiều lắm, tự dưng ghé quán thế này, phải chăng là muốn quay lại làm, Hai nhỉ?
Một cô nhân viên cũ mở giọng lả lơi vẫy gọi Hai nhìn ra phía nàng ngồi. Ả Hai nheo mắt nhìn về phía góc phòng, xuýt xoa ngợi khen nàng vài ba câu, rồi õng ẹo tiến đến. Nàng nhìn thấy dáng Hai, vội đứng dậy, cúi đầu chào. Ả gạt tay nói lớn.
- Khỏi, khỏi. Hai năm trời mới thấy em quay lại quán, lại xinh tươi hơn nữa chứ. Đúng là không phụ công Hai này chăm bẵm ột thời gian. Ngồi đối diện cho Hai xem nào.- Hai đảo mắt, đầy gian xảo, rồi tấm tắc tặc lưỡi. – Hai này có bao giờ nhìn lầm người đâu cơ chứ? Thế dạo này em thế nào? Có khó khăn gì thì cứ nói Hai. Ai chứ em, là chị cưng hết mình. Đừng ngại.
- Em cám ơn lòng tốt của Hai. Lâu rồi không ghé quán thăm chị và mọi người nên em vào chơi, uống chút nước ngọt thôi. Yến cũng đang trong quầy bar đó chị. Cuộc sống của em tốt, chị à. Công việc kinh doanh của Hai càng ngày càng tốt đó nha, em biết Hai giỏi và khéo chọn người mà.
- Ôi cha cái con bé này, người đâu mà khéo, mở miệng nói câu nào là như phun hoa phun ngọc không à. Ừ, công việc của chị tốt, nhưng nói thật là thiếu cưng nên hơi buồn. Cuộc sống của em tốt, thì chị mừng cho em. Ngày xưa, chị đã nói rồi, em phải ngoan, thấy chị nói có sai không nào? Số tiền em tích cóp được ngày còn làm ở chỗ chị chắc là lớn lắm đúng không? Nhìn em trẻ, đẹp, xinh ra, lại đầy vẻ cao sang nữa. Không chê vào đâu được.
- Chị cứ khen em quá lời đấy chứ!
Nàng cười nhạt nhìn Hai bởi muốn ra khỏi cái quán này, thì nàng đã phải vay mượn biết bao nhiêu nơi, chứ vốn nào mà để làm ăn như Hai nói? Hai cũng ngúng nguẩy rồi bỏ đi khi không thể dụ dỗ được nàng thêm một lần nữa. Ả ném vội vài câu nói bẩn thỉu, “Thôi ngồi chơi nhé, nếu muốn tăng ca thì gọi. Ở quán đã có dịch vụ mới nữa rồi đó em”. Nàng nhăn mặt, không hiểu ả đang nói về cái gì.
Yến đang ở hẳn phía trong quầy chỗ pha chế, khiến Lâm tò mò tiến lại. Cô bận bịu như người làm thí nghiệm hóa học một lúc lâu. Nhưng thật tiếc, cô đưa ly cocktail lạ lẫm lên trước mặt và buồn rầu, “Chán thật, lại hư nữa rồi”. Nàng bật cười, “Chàng bartender dễ thương, nếu không phiền, anh cũng thể cho em thử được chứ? Lâu rồi, em không đụng tới. Liệu có tệ như vậy không nhỉ?”. Anh chàng cười rất tươi đồng ý, bởi nụ cười và giọng nói của nàng luôn có một sức mạnh rất lớn chạm tới trái tim người khác. Nàng để túi xách sang bên và tiến vào quầy trong. Có Rum, Martini, Gin hay Vodka, Tequila hoặc Cognac… , cùng với rất nhiều hương liệu, tinh chất khác nhau. Nàng nghĩ là sẽ pha một ly cocktail dành tặng cho Yến bởi cô ấy hẳn đang rất cô đơn và phải sống trong nụ cười chứa nước mắt. Nàng cố nhớ cách pha White Russian, một loại cooktail vị ngọt-say, gồm vodka, kem tươi và rượu mùi cà phê.
- Yến! Chị uống thử xem sao?
- Ồ. Dành tặng cho chị sao.
- Thế nào? – Nàng chờ đợi câu trả lời.
- Rất lạ, phải nói cảm giác là thế nào nhỉ?
- Bình yên hơn?
- Ừ. Đôi chút. – Cô nhấp môi thử tiếp và nhìn nàng. – Em rất tuyệt.
Nàng bật cười và chợt nhớ tới Uy Vũ. Nhất định khi trở về, nàng sẽ pha Margarita thơm mát dành tặng chàng. Margarita với vị chua ngọt dịu của nước đường hòa với mùi thơm của rượu tequila, tripple sec sẽ khiến chàng mê đắm.
Bất giác, nàng ngẩng đầu lên, “người tình thứ hai, cũng là vị khách đầu tiên” ở quán café-bar này đang ngồi lù lù trước mặt nàng. Hắn ngồi trên một chiếc ghế cao, tay đùa nghịch mân mê cái gạt tàn thuốc lá, tay kia lật giở từng trang báo đăm chiêu, nghĩ ngợi. Ông ta dừng lại ở trang báo viết về tình hình thực trạng của công ty Uy Vũ rất lâu, trông khuôn mặt ông ngổn ngang tâm sự. Rồi ông lại đập tay mạnh xuống bàn: "Thêm rượu” khiến nàng thêm rùng mình và mặt mũi tái mét lại.
Chàng bartender dễ thương vừa nãy gọi với: “Lâm, em lấy rượu ra cho khách giùm anh đi”, rồi vội vã quay mặt cười đùa tiếp tục câu chuyện với Yến. Hắn nhíu chân mày khi nghe hai chữ "Lam Lâm" và từ từ ngẩng đầu lên, đôi mắt tròn to của nàng đã nhìn chằm chằm hắn từ nãy tới giờ. Sau vài giây như đóng băng từ cả hai phía, hắn bật cười:
- Trái đất tròn quá đấy nhỉ. Không ngờ sau hai năm, tôi lại được gặp lại em với một công việc mới. – Hắn gật gù đầu và nhấp nháp vài giọt rượu còn sót lại trong ly. - Nhưng xem ra, công việc này có vẻ chân chính và đàng hoàng hơn, đúng không cưng?
Nàng không dám phát ngôn những lời lẽ vô lễ cho dù hắn có chọc khoáy nàng nhiều hơn thế nữa bởi, nàng đã biết ông ta chính là ba của Uy Vỹ. Nàng đắn đo hồi lâu.
- Bác dùng thêm gì, để con mang ra.
- Hả? Sao cơ? Cưng nói lại anh nghe đi. Bố khỉ, ăn mới chẳng nói, xưng hô chú cho chán rồi lại bác, thế ngày mai cưng tính gọi là gì đây.
Nàng thầm cười trong lòng: “Rất có thể, sẽ là ba chồng đấy, bác ạ”. Nàng rót một ly rượu Bacardi để lên bàn, rồi cúi đầu xin phép và kéo vội Yến ra khỏi quán bar. Đôi mắt Yến vẫn còn lim dim mơ màng. Bản thân nàng bỗng chợt rùng mình vì gió lạnh dội thẳng vào người. Nàng vẫy vội chiếc taxi đang chạy tới, nó lao rất nhanh trong màn đêm đen ảm đạm. Lâm nghe tiếng đập thình thịch nơi trái tim mình, nàng vuốt ve làn da đang nổi mẩn gai ốc. Nàng cảm nhận rõ những nỗi đau, sự tổn thương, đang chạy rần rật dọc cơ thể yếu đuối của mình. Nơi đấy là ranh giới rất mong manh giữa sự sống và cái chết, nỗi đau và bình thản. Hình như, cơ thể đẹp đấy đang dần rữa nát ra.
(Còn nữa)
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...