Bươm Bướm

Khâu phong có thể chịu được cảm giác khó chịu của cái áo ướt sũng mồ hôi dính lên người, cũng chịu được chủ nhà cứ năm ba lần lại kiếm cớ qua đây nhìn ngắm quanh quẩn một cách kì quặc, nhưng cậu lại không thể chịu nổi nơi mà ánh mắt có thể nhìn đến lại có bụi bặm chồng chất được.

Cậu nhăn mày, gần như căm ghét mà chà lau phòng đọc sách, tuy nói ra thì tiền nhà nơi này rất rẻ, so với một căn nhà trọ hai phòng ngủ một phòng khách lại có thang máy mà nói thì hơi bị rẻ đến khó tin. Cậu cho rằng có thể là máy điều hòa chỗ này bị hư hay là bồn cầu bị nghẹt thường xuyên, cũng có thể là chỗ này đã từng xảy ra chuyện gì đó. Tất nhiên căn nhà này vừa xây được hai năm, không có nghe qua nơi này từng có chuyện gì xảy ra cả, Khâu Phong nghĩ nhiều tới vậy chẳng qua là để tỏ ra đã có chuẩn bị kỹ tâm lí, để chấp nhận một căn nhà vì có vấn đề mà tiền thuê quá rẻ mà thôi.

Bất quá bây giờ cậu lại có chút hối hận khi thuê căn nhà này, giá rẻ cùng với việc cho rằng đã chuẩn bị tâm lí kỹ càng khiến cậu bị mê muội, cùng lúc cũng do nguyên nhân tìm nhà quá gấp mà ra. Lúc coi nhà cậu cũng không xem cẩn thận, chỉ kiểm tra vòi nước với đường dẫn gas mà quên kiểm tra phòng ngủ với phòng đọc sách.

Ngoài trời đã tối đen, Khâu Phong dùng hết mấy thùng nước, cho tới lúc nước trong giẻ lau vừa giặt ra không phải là màu đen. Người quét dọn ban đầu chỉ là đem mấy nơi bắt đầu từ chỗ mở cửa có thể nhìn thấy mà quét dọn sơ qua thôi. Chỉ cần bước thêm vài bước vào trong là có thể nhìn thấy được số lượng bụi bậm mà mấy dấu chân bước vào chồng chất lên nhau. Cậu dám cam đoan nếu không phải kiểu người quá vội vã tạm thời không quan sát kỹ như cậu thì tuyệt đối sẽ không thuê chỗ này đâu.

“Cái gì thế này?” Phòng ngủ coi như đã quét dọn xong nhưng trên sàn lại có một cái vết bẩn lau thế nào cũng không sạch nổi. Chủ nhà nói là căn nhà này năm ngoái vừa mới trang trí lại, sàn nhà rửa sạch là có thể nhìn đến những đường vân xinh đẹp, đó là sàn nhà được làm bằng loại gỗ tốt nhất, lót sàn cũng rất cẩn thận. Tuy rằng cũng không có chăm chút bảo dưỡng qua nhưng không có bị biến dạng do ẩm mốc hay gì đó hết.

Gỡ bao tay nhựa trên tay xuống, Khâu Phong dùng ngón tay chạm vào vết trên mặt đất, dấu vết loang lổ có hơi cộm lên giống như là cái gì bằng nhựa bị đốt rồi tan ra trên đất, kèm theo vết cháy đen. Cậu thử dùng móng tay cạy nó ra nhưng thứ đó còn chắc chắn hơn cả cậu tưởng tượng nữa, cạy nửa ngày cũng không ra, dùng sức cạy gần như làm móng tay cậu suýt nữa bật ngược lại, đau tới mức kêu lên một tiếng.

Nhếch nhếch khóe miệng, xem ra chỉ có thể chờ tới lúc quét dọn xong, xem thử coi có dụng cụ nào dùng được không rồi quay lại, hi vọng là sẽ không làm hư sàn nhà.

Khâu Phong thở dài một cái rồi đứng dậy xoa xoa cái eo mỏi nhừ, huơ huơ bả vai, công việc của cậu cần ngồi máy tính thời gian dài, nên dù còn trẻ tuổi nhưng đã bị bệnh nhức mỏi vai rồi. Cậu hay tự mình dán thuốc lên cho tới khi ai đó càm ràm về vị thuốc Đông Y trên người cậu và còn nói cậu thế này giống hệt như một ông già.

Sau khi ngừng dán thuốc hậu quả chính là cứ đau đớn liên tục, Khâu Phong nói với bản thân là nên dành chút thời gian để đi làm xoa bóp Trung Y mới được. Mấy ngày gần đây cậu hơi bận một chút, cái công ty thiết kế nhỏ cậu mới nhậm chức vừa nhận một dự án lớn, cậu cho rằng mình có lẽ là đã dồn nén ra được một chút áp lực rồi đó.

Đột nhiên có tiếng vang từ đằng sau làm Khâu Phong bị dọa sợ, xác định rõ là do điện thoại đặt trên bàn đang rung, cậu thở phào bắt điện thoại lên, giọng nói vang lên ở đầu dây bên kia làm cậu có chút muốn than trách.

“A Phong, sao rồi? Nhà trọ mới có tốt không?” Giọng nói mang theo ý cười phát ra từ người bạn tốt Lâm Trữ, Khâu Phong nghe được âm thanh bên kia có chút ồn, có tiếng nhạc và tiếng người ta nói chuyện, nghe như là ở quán Bar.

“Cậu còn dám nói, không phải bảo là sẽ đến dọn nhà giúp tớ hay sao? Cuối cùng đi lêu lổng ở đâu rồi hả?” Khâu Phong nghiêng vai kẹp lấy điện thoại, bước tới trước cái máy tính đã được mở hộp rồi xếp nó vào chỗ, sau đó ngồi xổm xuống bắt đầu nối dây. Tuy rằng sau khi dọn xong cậu rất muốn tắm một cái rồi đi ngủ ngay, nhưng hôm nay còn công việc chưa có làm xong ngày mai tới công ty còn có thêm việc để làm nữa.


“Cậu cũng không thể nói vậy được, lúc này tớ chính là đang bận cố gắng vỗ về cảm xúc của một ai đó đây nè, cậu tự mình muốn đi tìm nhà trọ ra ở riêng, kết quả tên đó lại chạy đi tìm tớ than thở, cậu không thấy được bộ dạng cậu ta hôm nay đâu, nếu như tớ làm đồng lõa giúp cậu chuyển nhà tớ có cảm giác cậu ta nhất định sẽ giết tớ đó” nói mấy câu tưởng như rất nguy hiểm, nhưng giọng nói của Lâm Trữ thì lại rất thoải mái. Khâu Phong cũng có thể mường tượng ra được bộ dạng cậu ta đang tươi cười nháy mắt với cô gái bên cạnh lúc này.

“Ha? Cho nên cậu bèn dẫn anh ta đi ăn chơi đàng điếm để an ủi đúng không?”  Tiếp theo là mở ra nguồn điện của máy tính để login, buổi tối cậu mở đèn quét dọn thì phát hiện ra điện áp của căn nhà này có chút không ổn định, đôi khi bóng đèn cứ chớp một cái rồi tối đen, ổ cứng cũng ngừng vận hành. Khâu Phong nhíu mày xác nhận ổ điện ổn định rồi bắt đầu khởi động.

“Đúng vậy, của tớ là cả bầu trời đầy hoa còn cậu ta là rượu đầy mặt đất á, ấy ấy, cậu ta gục lên bàn luôn rồi kìa nói không chừng là đang khóc trộm đó à nha” giọng của Lâm Trữ vẫn thoải mái và mang chút đùa giỡn như trước: “cậu ta bảo cô vợ của cậu ta không cần cậu ta nên khóc vô cùng thảm thương”.

“Đủ rồi Lâm Trữ, thứ nhất tớ không tin anh ta sẽ khóc ở chỗ đông người thế này, thứ hai tớ không phải cô vợ của anh ta, nhiễm sắc thể của tớ là XY, thiếu một cái dấu đấy”. Tốt rồi, hiện tại thì máy tính khởi động bình thường, nhưng cậu vẫn lo lắng là điện áp không ổn định sẽ làm hư ổ cứng hoặc CPU, xem ra ngày mai nên tìm chủ nhà đi xem nguồn dây mới được, “Tớ không có định sẽ chia tay và cũng không phải không cần anh ta, cậu có thể an ủi anh ta như thế”

“Ok, bất quá A Phong, rốt cuộc là chuyện gì đã khiến cho cặp tình nhân bé nhỏ hạnh phúc hai người phải ở riêng vậy, không xảy ra chuyện gì nghiêm trọng chứ? Cậu nghĩ lại xem hai người đã trải qua nhiều chuyện như vậy rồi, náo nhiệt đến mức khiến cho cả thế giới đều phải chúc cho hai người trăm năm hạnh phúc, vậy mà giờ lại ở riêng? Nói ra cũng sẽ không có người nào tin”. Lâm Trữ còn có thể nhớ lại khoảng thời gian náo loạn không ngắn lúc đó, cuối cùng hai gia đình phải gặp nhau để hội ý, Khâu Phong và cái tên Lạc Diệp nhà cậu ta lúc này đang có bộ dạng kiên định ngồi trên bàn hung hăng nhìn chằm chằm vào mình đang nói chuyện điện thoại. Lúc đó bọn họ nói với cha mẹ mình là bọn họ có năng lực phụ trách cuộc sống và tương lai của bản thân, thậm chí là nắm chắc có thể lừa dối tới cùng, sở dĩ nói ra là bởi vì làm một đứa con yêu thương cha mẹ nên không muốn giấu diếm gia đình. Sự kiên quyết và tự tin của hai người họ lúc ấy gần như khiến cho mọi người đều rung động. Vài năm sau khi mẹ của Khâu Phong trò chuyện với Lâm Trữ còn nhắc lại tình hình lúc đó, bà thậm chí còn cười nói rằng con trai bà đã tìm được một người yêu rất tốt nữa, thứ mà bọn trẻ cần không phải là sự thông cảm mà chính là sự chúc phúc.

“Bọn tớ chỉ là ở riêng cũng không phải là chia tay, cậu không cần nói nghiêm trọng như vậy”, Khâu Phong mang theo nụ cười trên khóe miệng, cũng nhớ lại cái khoảng thời gian được gọi là cả thế giới đều muốn chúc phúc cho hai người trăm năm hảo hợp kia, “tớ dọn ra ngoài thứ nhất là vì để dễ làm việc, thứ hai tớ không phải cô vợ của anh ta, chờ tới khi nào anh ta hiểu được, ý tớ là từ trong lòng, thì mới nói tới việc khác. Thôi tạm thời như vậy đi, tớ làm việc đây, nếu không phải tại do cậu không tới giúp tớ dọn nhà thì tớ đã không cần phải thức đêm rồi, tự kiểm điểm đi nhá”.

Cúp điện thoại, Khâu Phong dựa lưng vào trên ghế máy tính xoa xoa mày, nói thì có vẻ thoải mái nhưng chính cậu cũng biết là không chỉ có chút việc nhỏ thế này đâu, yêu đương là một chuyện rất hạnh phúc lại rất vất vả: cãi nhau rồi giảng hòa rồi đến giai đoạn yêu đương nồng nàn không muốn xa rời nhau, lúc bắt đầu thì đều do có tình yêu điều hòa, nhưng thời gian lại làm cho tình cảm mãnh liệt trở nên nhạt dần đi, bọn họ đương nhiên vẫn còn yêu nhau như trước thậm chí có lẽ còn yêu sâu đậm hơn không chừng, chỉ là trong cuộc sống có nhiều điểm bất mãn tích lũy từng chút từng chút một lại, cuối cùng cũng có một ngày phải bộc phát ra mà thôi.

Ánh mắt nhìn chằm chằm vào màn hình mãi nên có chút khô, Khâu Phong phát hiện bản thân mình vẫn đang ngồi còn máy tính vẫn duy trì bộ dạng đang khởi động, kết quả là lãng phí quá nhiều thời gian không có làm việc. Thở dài tiếp tục hoạt động ổ cứng, số công việc từ công ty mang về làm cậu thấy nhức đầu, cậu đưa ra mấy đề án cho VI này nhưng đối phương vẫn luôn có thể tìm ra được chỗ cần sửa, nói là bên cạnh LOGO có góc nhọn, tuy là đối với công ty thì thích hợp nhưng đối với vận số lại không tốt, trên đồng phục có thể thêm màu sắc khác được không? Đối với kiểu khách hàng mê tín, tin vào vận số lại hay có mấy yêu cầu kỳ quái này làm cậu cảm thấy dở khóc dở cười, nhưng đồng thời cùng tăng thêm không ít áp lực. Có lẽ là do số áp lực này kết hợp thêm mới khiến cho cậu đêm đó nghe xong mấy lời Lạc Diệp nói liền quyết định lập tức dọn ngay ra ngoài. Nói là cho Lạc Diệp tỉnh táo lại nhưng nói không chừng là cậu muốn làm cho bản thân tỉnh táo lại thì đúng hơn.

Cậu cười khổ một chút, nói cái gì mà vợ chồng sống chung thì cần phải có cãi cọ, nếu mâu thuẫn gì cũng không có thì không chừng mới gọi là đáng sợ. Khâu Phong lắc đầu đem mấy thứ suy nghĩ vô bổ này đuổi hết ra khỏi đầu, tự nói với bản thân là phải tập trung đặt hết sự chú ý lên công việc cần làm.

Mở file thì hiện ra thành quả của một ngày làm việc, màn hình có chút chớp lên, vì làm ngành thiết kế nên máy tính của cậu đều được trang bị tốt nhất, đặc biệt là card màn hình, cho nên xuất hiện tình trạng này thì thật là không bình thường. Khâu Phong nhíu nhíu mày thử điều chỉnh lại thì màu sắc trên màn ảnh hiện ra càng ngày càng không bình thường, LOGO màu lam thì thành xanh lá còn sự chênh lệch nhỏ của độ sáng thì càng ngày càng thay đổi rõ ràng hơn.

Cậu nói thầm một tiếng, “Nhiễm từ sao?” Nhưng chương trình xóa từ tính cũng không có tác dụng “Không thể nào? Rõ ràng đâu có để thứ gì bên cạnh máy tính đâu không lẽ là trong xe của công ty vận chuyển có để nam châm gần cạnh máy tính?” Âm thầm nhắc nhở bản thân lần sau dọn về lại nhất định phải chú ý. Lấy tài liệu từ trong cặp ra so sánh số hiệu và màu sắc với hình vẽ trên máy, cũng may là ở công ty đã quyết định sửa cái gì, cũng chọn xong màu. Mặc dù có chút khó khăn nhưng cũng không phải không làm được, chỉ cần file vẫn hoạt động bình thường là tốt rồi.


Dù cho phải sửa lại cũng không thể làm bây giờ, Khâu Phong bình tĩnh lại, quyết định không thể lo nhiều chuyện như vậy. Nhanh chóng đem tinh thần tập trung lên trên công việc, đợi cậu làm xong được một phần thì thời gian đã vào khoảng hai giờ sáng. Ngồi trên ghế co giãn cơ thể, xoay người tính tháo USB ra thì bỗng nhiên nghe được mùi gì đó.

Là hương vị của cái gì đó bị đốt cháy hơi thoang thoảng, vừa rồi lúc ngồi thẳng không có ngửi thấy nhưng lúc này thì lại có, dù cho là hơi yếu nhưng đúng là có thứ gì đốt cái gì đó. Ngửi ngửi xung quanh, giống như là từ máy tính tỏa ra.

“Trời ạ. Chắc không phải là Bo mạch chủ cháy đó chứ?” Khâu Phong trầm lòng xuống, cuống quýt muốn tháo USB ra, trong đó chính là thành quả vất vả nhiều ngày qua của cậu đó nha. Chỉ là ngón tay vừa chạm tới chỗ kết nối USB thì cảm thấy như bị phỏng, giống như vừa đụng tay vào bàn ủi nóng vậy, cậu nhanh chóng rụt lại rồi bị mất trọng tâm, chút nữa ngã từ trên ghế máy tính xuống. Bỗng nhiên mùi đồ vật bị đốt trở nên nồng nặc hơn, gần như tràn đầy cả không gian, cậu có thể cảm giác được độ ấm đang tăng lên và hơi nóng đang kéo tới. Hô hấp nóng rực, từ phổi tới khoang mũi giống như bị lửa đốt. Khâu Phong cảm thấy khó thở, mấy thứ này xảy ra quá nhanh khiến cậu còn chưa kịp có phản ứng nào khác cả. Cậu chỉ có thể bắt lấy thứ gì đó chung quanh để ổn định lại cơ thể bởi vì khó thở mà có chút choáng váng, cũng không biết là bắt được cái gì, trong lòng bàn tay lại có cảm giác bị phỏng, cậu gần như có thể nghe được tiếng “lốp bốp” từ phần thịt bị thương của bản thân.

“Rốt cuộc là……chuyện gì thế này?” Gần sắp mất đi ý thức, trong não Khâu Phong chỉ còn lặp đi lặp lại một câu này, thắc mắc sợ hãi nhưng tế bào não lại không thể hoạt động để suy nghĩ câu trả lời.

“RẦM RẦM”

Âm thanh bất thình lình vang lên ngay lúc Khâu Phong cảm thấy mình sắp không thể chịu đựng được nữa, tiếng động trong trẻo gõ vào ván gỗ giống như là gõ trực tiếp vào trong đầu của Khâu Phong, làm cho ý thức cậu tuy mơ hồ nhưng lại nghe rất rõ ràng.

Theo đó, trong chốc lát máy lạnh đưa không khi trong lành tiến mạnh vào trong phổi, chấn động mãnh liệt khiến Khâu Phong ho mạnh vài cái, trước mắt hoa một chút rồi sau đó trong sáng lên, tầm mắt cũng rõ ràng lại.

Tiếng đập cửa “rầm rầm”, Khâu Phong nhìn về hướng cửa, tiếng gõ vẫn vang lên do âm thanh của tay người đập lên cửa chống trộm tạo ra, rõ ràng mà chân thực. Nhưng mà cùng với thứ âm thanh đem cậu lôi ra khỏi mảnh nóng bức đó lại không có giống nhau, tiếng kia nghe như là đang gõ tấm ván gỗ, đúng hơn là cánh cửa gỗ thời xưa.

Mở miệng hét lên một tiếng “AI?” Cậu phát hiện tiếng của mình hơi khàn, không khỏi lại ho khan vài cái.

Người bên ngoài không có trả lời, vẫn gõ cửa không ngừng, Khâu Phong từ sàn nhà đứng dậy, cậu nhớ ra chỗ này có chuông cửa nếu có người tới sao không nhấn chuông mà đi gõ cửa. Cảm giác sợ hãi vừa rồi vẫn còn vây quanh cậu, cậu cảm thấy mình nên đi mở cửa nhưng chân vẫn cứ đứng yên tại chỗ không thể nhúc nhích.


Cậu la to một tiếng “AI ĐÓ?”, lớn hơn so với tiếng vừa rồi, tuy là vẫn có chút khàn khàn nhưng cậu khẳng định nếu ngoài cửa có người thì nhất định có thể nghe thấy.

Hiển nhiên người bên ngoài nghe được nên tiếng gõ cửa ngừng lại, tiếp theo là tiếng ma sát của người ta dùng thân thể dựa lên cửa.

“Ngài Khâu, mở cửa” đó là một giọng nói có chút già cả, một bà cụ, Khâu Phong cảm thấy có chút quen tai, hay ít ra là người mà cậu cho rằng có quen biết.

Nghĩ vậy khiến cho cậu di chuyển đôi chân, hít sâu một cái, cậu đi thong thả tới cửa nhìn ra bên ngoài bằng mắt mèo.

Người ngoài cửa do thấu kính của mắt mèo nên nhìn có chút biến dạng, đó là một bà cụ nhỏ gầy, Khâu Phong nhớ lại lúc ban ngày chuyển nhà cậu có chào hỏi qua, cụ là hàng xóm của cậu, nghe nói là con cái đặt biệt mua căn nhà có thang máy này cho cụ, bên dưới nơi này có siêu thị, mọi thứ đều thuận tiện, thang máy lại thông thẳng xuống bãi giữ xe siêu thị, chỉ cần đi vài bước là tới, để người già ở lại bọn họ thấy yên tâm hơn.

“Bà cụ Trương” thở nhẹ, Khâu Phong mở cửa ra dựa vào cạnh cửa, cả người cậu lúc này toàn là mồ hôi lạnh, có chút thiếu sức sống “Có chuyện gì không ạ?”

“Ngài Khâu, ngài Khâu” cụ bà có lẽ có chút luống cuống, điều này khiến cho gương mặt hiền từ của bà có chút quái dị, “cãi cọ là chuyện bình thường, có gì từ từ nói, đem con người ta nhốt ở ngoài còn ra thể thống gì nữa, người ta lại là một cô cái trẻ……”

“Cụ nói gì thế?” Lời bà cụ nói làm cho tinh thần Khâu Phong vốn không ổn định lại càng hoảng loạn thêm, cô gái trẻ nào cơ?

“Cô ấy cứ gõ cửa, tiếng quá lớn đánh thức tôi dậy, cổ khóc kêu mở cửa đáng thương quá cho nên……” tinh thần bà cụ giống như cũng không rõ ràng nên bà không chú ý tới câu hỏi của Khâu Phong, vẫn tiếp tục nói mấy lời khiến cho Khâu Phong không hiểu gì cả, “tôi liền gõ tiếp giúp cổ, ngài Khâu, tại sao có thể đem con gái nhà người ta nhốt ở ngoài chứ? Tuổi trẻ cãi nhau cũng không cần phải làm như thế mà đúng không?”

“Đợi chút, cụ hiểu nhầm thì phải, cháu không biết cô gái trẻ nào cả, cũng không có đem cô ấy nhốt ở ngoài…” Khâu Phong cảm thấy hơi nhức đầu, trải qua buổi tối hôm nay đã khiến cho thân thể và tinh thần của cậu đều mệt mỏi, cậu vừa chuyển nhà, dọn vệ sinh cả ngày sau đó tăng ca làm việc, tiếp theo là cái “ảo giác” không thể tưởng nổi kia, ảo giác? Cậu không thể không cười khổ một chút, lấy tay sờ sờ cổ họng, lại cúi đầu xác nhận trên tay không có vết thương. Cảm giác ban nãy khiến cậu cảm thấy được bản thân mình sắp chết, nếu không phải cái tiếng động đột ngột kia….

Khoan đã, tiếng động? Tiếng ban nãy đem cậu từ trong ảo giác lôi ra, khi đó cảm thấy như là giống đang đánh vào tấm ván gỗ nào đó, hiện tại cùng lời nói của bà cụ không có chút ăn khớp nào cả, trong óc cậu đột nhiên xuất hiện hình ảnh một cô gái trẻ đang không ngừng đập cửa.

“Bà cụ Trương, cụ nói rõ một chút, cụ nói là có một cô gái trẻ đập cửa nhà cháu, kêu để cho cổ vào trong ạ? Cô ấy gõ là cửa nào? Cụ có nhìn rõ không ạ?” Vội vàng cắt ngang lời nói của bà cụ, Khâu Phong nôn nóng xác nhận.

“Chính là cửa nhà ngài đó, rất khó nhìn thấy người bây giờ còn đang dùng loại cửa này, chủ thuê nhà thiệt không tốt mà, bây giờ lẽ ra nên trang bị cửa chống trộm hay gì gì đó, nhìn cánh cửa này coi, sơn đỏ đều tróc ra hết…” bà cụ nói lải nhải một hồi, còn dùng tay sờ lên ván cửa giống như đang cảm nhận vết nước sơn tróc ra vậy.


Khâu Phong cảm giác khí trong lồng ngực hơi nghẽn, rất khó chịu giống như không thể hít thở, thứ cậu nhìn tới với thứ bà cụ nhìn tới rõ ràng không có chỗ nào giống nhau! Cậu nhìn tới rõ ràng là loại cửa chống trộm mới nhất bằng thép tấm, chắc chắn lại lạnh buốt. Còn thứ bà cụ nhìn đến là loại cửa gỗ được sơn bằng thứ nước sơn màu đỏ hay vàng của thế kỷ trước, hơn nữa nước sơn bên trên cũng đã tróc ra, một khi chạm vào sẽ bong rớt xuống từng mảng.

“Có quỷ” một thanh âm bỗng nhiên vang lên làm Khâu Phong và bà cụ giật mình, hoang mang nhìn bốn phía, một đứa bé trai đứng ở vị trí phía sau bà cụ vừa rồi bị bà cụ che mất, cậu không chú ý tới là nó tới đây hồi nào và tới bao lâu rồi.

“Cái chị gái đó là quỷ”, đứa bé trai nói tiếp, tiếng trẻ con trong trẻo ở ban đêm yên tĩnh lại càng có vẻ rõ ràng và quỷ dị. Khâu Phong cảm thấy tiếng nói đó đang từng chút một bóp nghẹt trái tim cậu.

“Tiểu Kiệt, nói bậy gì đó?” Cửa nhà hàng xóm bên kia mở ra, một phụ nữ trung niên mặc áo ngủ vọt ra đem đứa bé trai ẵm lên, “ha ha, xin lỗi, thằng bé xem TV nhiều quá nên thích suy diễn lung tung. Mau theo mẹ về ngủ nhanh lên” người phụ nữ kia một bên giải thích một bên ẵm đứa bé về nhà, lập tức đóng cửa giống như là bị thứ gì đuổi theo vậy.

Hai người hàng xóm nửa đêm xuất hiện trước cửa nhà mình, Khâu Phong không khỏi nhìn về phía mấy cửa nhà còn lại, tuy là nhà trọ có thang máy nhưng nơi đây cũng không xem như là khu cao cấp nên khoảng cách mỗi nhà đều rất gần. Khâu Phong dám khẳng định ít nhất có hai ba căn nhà có người hé cửa nhìn qua đây, cho tới khi cậu quét mắt qua mới đem cửa đóng lại.

“Tóm lại lần sau không cần đem con gái nhà người ta nhốt ở ngoài”, bà cụ dường như đã yên tâm khi nhìn hướng vào trong phòng Khâu Phong “Có mâu thuẫn gì thì từ từ giải quyết là được. Tôi cũng về đây, hai người từ từ nói chuyện đi”.

Bà cụ nói xong liền xoay người trở về nhà mình, chỉ còn lại Khâu phong không tin nổi nhìn bà cụ đóng cửa nhà, rồi quay đầu nhìn lại xem bên trong nhà mình.

Cụ ấy nhìn gì vậy? Vừa nãy? Cái cô gái gõ cửa mà bà cụ nói tới ấy? Cô ta vào trong rồi?

Cậu lùi lại vài bước ra cửa cẩn thận quan sát bên trong, đây là căn nhà mà cậu đã dọn dẹp rất lâu, sàn nhà lau chùi tới bóng loáng còn có chút đồ còn chưa có sắp xếp xong, nhưng để trong góc nhìn cũng khá gọn gàng. Phòng khách không có mở đèn, chỉ có ánh sáng từ máy tính trong phòng đọc sách chiếu ra ngoài.

Khâu Phong đứng trên hành lang chần chờ nửa ngày mới vỗ vỗ đầu đi vào nhà.

Có quỷ? Đó là lời nói của trẻ con. Có phụ nữ đi vào là do bà cụ nói, cũng không phải là tự mình nhìn thấy, mình tự cảm nhận được chỉ là hơi nóng trong nháy mắt kia thôi, có lẽ là do mình quá mệt mỏi, không phải có lý luận cho rằng nếu người ta chịu áp lực thì tinh thần sẽ sản sinh ra một chút hiện tượng khác hay sao? Có lẽ bất quá là như thế thôi, chỉ cần cậu bình tĩnh lại thì nhất định sẽ không sao cả.

Tuy rằng biết hơi gương ép, nhưng cậu vẫn đem mọi thứ quy hết cho trạng thái tinh thần của mình, Khâu Phong tính toán, trước tiên không cần đi quan tâm quá nhiều, cậu định tháo USB ra đã rồi đóng máy lại, sau đó đi ngủ một giấc thật ngon.

Cậu làm thế thật, mặc dù khi đang tắt máy cậu phát hiện ra màu sắc trên màn hình vẫn bình thường như trước.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui