Giờ tự học buổi tối vừa kết thúc, Cố Lự liền trở về phòng ngủ. Rửa mặt xong anh vội cầm lấy điện thoại di động đứng ở ban công hóng gió, thỉnh thoảng nhìn điện thoại, chờ thời gian gần đúng liền gửi tin nhắn cho Mộc Đóa. Anh đã hiểu rõ chú đà điểu kia rồi, nếu không cùng cô nói chuyện phiếm trước, chờ một lúc nữa cô nhất định sẽ lại gửi đoạn dịch truyện rồi chúc ngủ ngon.
Buổi tối anh biểu lộ tâm ý, rất sợ Mộc Đóa không nghĩ ra, từ đà điểu sẽ tiến hóa thành con rùa mất.
Nhưng bây giờ nhìn tin nhắn trên màn hình, “Tiểu Đóa: Cậu cũng đã nói, bữa sáng mình đưa không giống.”
Cố Lự cân nhắc vài lần, đọc từng chữ từng chữ. Lúc thì cười lúc thì im lặng, cuối cùng nghiêm túc trả lời một câu, “Cậu là người mình thích.”
Chỉ chốc lát sau, Cố Lự nhận được một tin nhắn mới, “Tiểu Đóa: Sữa đậu nành và bánh quẩy phải không? Ngủ ngon.”
Cố Lự bỗng yên tâm, mỉm cười dịu dàng, đầu ngón tay nhấn phím, cuối cùng ấn xuống phím gửi, “Ngủ ngon, Tiểu Đóa.”
Mộc Đóa lầu bầu thả điện thoại di động xuống, cô cũng không phải là chó con mèo con gì, tại sao cứ gọi cô là Tiểu Đóa. Mặc dù oán giận như vậy, ý cười bên môi lại chậm chạp không tan.
Hai người nói chúc ngủ ngon nhưng đến sáng sớm cũng không ngủ.
Mộc Đóa cẩn thận trở mình, trong bóng tối mở hai mắt thật to, không cảm thấy mệt mỏi. Được người khác tỏ tình có phải hay không đều như thế này? Mộc Đóa lấy điện thoại di động ra, vừa nhìn thấy trên màn hình 00h10′, lập tức kinh hãi, ngày mai còn phải dậy sớm mua bữa sáng. Ngay tức khắc Mộc Đóa ngoan ngoãn nhắm mắt lại, bắt đầu đếm cừu rồi dần dần chìm vào giấc ngủ.
Mà người tỏ tình kia lúc này cũng đang có vẻ mặt thanh tỉnh, tràn đầy vui vẻ nhìn mái tóc dài bồng bềnh nghiêng nghiêng của Mộc Đóa trên màn hình. Tiểu Đóa không hề báo trước đã bước vào lòng anh, cô thông minh, đáng yêu, kiêu ngạo, lơ mơ, mặc dù có lúc lười biếng khiến cho người khác tức giận nhưng anh đều thích.
6 giờ sáng, điện thoại di động ở đầu giường rung rung, ba giây sau hệ thống báo thức của Nokia tự động vang lên tiếng chuông. Ngay sau đó, một bàn tay nhỏ bé trắng nõn từ trong chăn thò ra, bình tĩnh mò tìm điện thoại di động rồi tuỳ ý nhấn một phím, sau đó phòng ngủ khôi phục lại sự yên tĩnh.
Lại qua năm phút đồng hồ, điện thoại bắt đầu nhiệm vụ báo thức lần hai. Nhấn tắt…
Mười phút đồng hồ, nhấn tắt…
Trương Yến và Mộc Đóa ngủ cùng một bên, trở mình, rầu rĩ gọi Mộc Đóa, “Đóa… Mộc Đóa…”
“Dậy đi… Cậu nói muốn đi ăn sáng mà.” Trương Yến kiên trì không ngừng gọi Mộc Đóa thức dậy, cô hơi trở mình đá đá vào giường.
Ván giường lắc lư một cái, Mộc Đóa cuối cùng cũng đem tiếng chuông báo thức chặn ở ngoài tai bỏ vào não. Tắt chuông báo, cô liếc nhìn màn hình, khóc không ra nước mắt. Cô chỉ biết, đã nói 6 giờ rời giường, bây giờ đã quá 15 phút.
Mộc Đóa lập tức tỉnh táo, nhanh chóng gấp chăn gối gọn gàng rồi bật người bò xuống giường. Mộc Đóa dời cái ghế đứng lên trên, kéo cánh tay Thiệu Thiến Thiến, khẽ nói: “Đại Thiến, Đại Thiến, mau thức dậy.”
“Ừm…” Thiệu Thiến Thiến hé mắt liếc nhìn Mộc Đóa rồi lại ngủ tiếp.
Mộc Đóa ngây ngốc đứng trên ghế, buông tha cho chiến hữu, tự mình chạy về phía bồn rửa mặt.
Chờ đến lúc Mộc Đóa ra khỏi cửa, Trương Yến – người luôn dậy sớm nhất trong phòng ngủ mới ngồi dậy, phất phất tay với Mộc Đóa.
Tầng Mộc Đóa ở đều là các lớp cấp ba, lúc này phần lớn đã chuẩn bị rời giường. Mộc Đóa đi qua hành lang, thấy có vài cửa mở ra, bên trong có nhiều nữ sinh đang rửa mặt, Mộc Đóa dậy sớm không được mấy lần nên trong lòng tự nhiên sinh ra cảm giác tự hào.
Đi qua chỗ quản lý ký túc xá, Mộc Đóa còn chào cô quản lý Túc lúc này đang ăn sáng, cô quản lý rất ngạc nhiên, còn khen ngợi Mộc Đóa một lúc lâu.
Nhưng khi nhìn thấy nam sinh một tay đút vào túi quần, ưu nhã đứng dưới tàng cây trước ký túc xá, nụ cười vui vẻ trên miệng Mộc Đóa chợt cứng lại.
“Cậu… tại sao lại ở đây?” Mộc Đóa nhìn Cố Lự đang cười nhẹ nhàng, trải qua một đêm lắng đọng, vẫn cảm thấy không được tự nhiên.
“Chờ cậu.” Cố Lự đến gần cô, cầm sách tiếng Anh và báo trên tay cô, “Bây giờ còn sớm, cùng đi ăn sáng thôi?”
Căn tin lầu một ít người, Mộc Đóa theo Cố Lự đi xếp hàng.
“Cậu ăn cái gì, mình mua cho, cậu ngồi đi, sao hả?” Cố Lự xoay người hỏi.
“Mình không biết có gì để ăn, cùng mua đi.” Mộc Đóa chưa từng dậy sớm tới căn tin ăn sáng, bình thường đều dựa vào sữa tươi, bánh mì, lương khô, thỉnh thoảng Thiệu Thiến Thiến dậy sớm sẽ giúp cô mang bánh bao, trứng luộc nước sôi. Cô chưa bao giờ biết hoá ra ăn sáng cũng có thể giống như ăn trưa xếp hàng đầy một bàn.
“Vậy được.” Cố Lự để cho Mộc Đóa đứng xếp hàng ở trước mình.
Dựa vào ưu thế chiều cao, Cố Lự hơi cúi người giới thiệu món ăn sáng cho Mộc Đóa. Mộc Đóa cũng nhón chân lên nhìn trước mặt, tay theo bản năng khoác lên trên cánh tay Cố Lự, “Mình chỉ có thể nhìn thấy trứng luộc nước sôi, cháo đậu đỏ, cháo trắng, ừm… A, có bánh quẩy cậu thích, nhưng lại không có sữa đậu nành…”
“Cố Lự, khay thứ hai hàng thứ ba… Nhìn thấy không, cái món hình trụ đó, là món gì vậy?”
“Hả? Chưa từng ăn, cậu có thể thử xem.” Cố Lự hiện giờ rất hưởng thụ hai người thân mật như vậy, cô nhóc này tập trung vào đủ loại món ăn sáng, cũng quên phải tránh anh.
Bán cơm là một người đàn ông thô kệch, trên đầu còn đội mũ đầu bếp màu trắng, rõ ràng là chú đầu bếp làm đồ ăn sáng đến bán cơm thay ca cho bác gái.
Mộc Đóa chỉ vào món hình trụ kia tò mò hỏi, “Chú đầu bếp, món hình trụ thật dài kia bên trong có cái gì ạ? Có hành tỏi sao?”
Đầu bếp cầm cái thìa chỉ chỉ món kia trên khay, “Món này? Thịt gà cuộn, thịt và rau.”
Cuộn thịt gà? Món ăn miền núi sao? Mộc Đóa ngạc nhiên, “Cho con một bát sữa đậu nành…”
“Ngọt hay mặn (1) đây?” Mộc Đóa nghiêng người hỏi người phía sau. Cố Lự lập tức tiếp lời, “Ngọt.”
“Cho thêm…” Mộc Đóa cảm thấy nếu như hôm nay cô đến một mình thì buổi sáng thế nào cũng phải gọi điện cho Cố Lự.
Lúc này Cố Lự rất ăn ý nói với đầu bếp, “Cho con hai cái bánh quẩy.”
Chờ Mộc Đóa lấy được, Cố Lự cầm sách trên tay đưa cho cô, bưng hai cái khay đến chỗ trống để xuống, Mộc Đóa cũng cầm đũa và thìa chạy đến.
Mộc Đóa nhìn một khay đầy ắp trước mặt, trứng luộc nước sôi, sữa đậu nành ngọt, bánh ngọt nhỏ không biết tên, bánh vừng, còn có một cái bánh quẩy. Nhìn Cố Lự ở đối diện, một bát sữa đậu nành và hai cái bánh quẩy.
Mộc Đóa ngạc nhiên, chậm rãi đẩy cái khay ra giữa, nói với Cố Lự: “Cùng ăn đi…” Đây là lần đầu tiên cô đi ăn sáng, trước tiên Mộc Đóa cho Cố Lự chọn bữa sáng, cuối cùng bản thân lại bối rối. Bắt chước chọn một phần giống như anh, lại muốn ăn trứng luộc nước sôi, cô còn đang do dự nhìn bánh vừng thì Cố Lự đã mở miệng gọi rồi. Cuối cùng bánh ngọt nhỏ kia, cô còn nhớ cô nói thế này, “Chú đầu bếp, bánh này là đồ ngọt sao? Bên trong là cái gì ạ?”
Đầu bếp mặc dù là một người đàn ông thô kệch, nhưng rất kiên nhẫn giới thiệu, “Có đậu đỏ, có mè đen, còn có…”
“Dạ, vậy cho con mỗi loại một cái.” Cố Lự nói như thế.
Cố Lự đưa tay xoa cái đầu nhỏ vừa nãy đã muốn vò, “Ừ, còn dư để mình ăn.”
Nói xong liền cầm cái chén nhỏ đổ sữa đậu nành ra một nửa đặt tới trước mặt cô, dùng túi ni lông sạch sẽ quấn trên bánh quẩy đưa cho cô, “Chấm sữa đậu nành thử xem.”
Mộc Đóa không kịp ngăn cản Cố Lự động tay động chân đã nhận lấy bánh quẩy trước, nhúng vào sữa đậu nành. Bánh quẩy thấm sữa đậu nành, trên bề mặt nổi bọt, dưới sự ra hiệu của Cố Lự, Mộc Đóa nhanh chóng cắn một miếng. Bánh quẩy lúc này còn chưa mềm, vẫn giòn, lại đồng thời hút một ngụm sữa đậu nành, “Ừm… Ăn rất ngon.”
Mộc Đóa nhai nuốt liên tục, trên mặt tràn ngập nụ cười thỏa mãn. Cố Lự nhìn khuôn mặt vui vẻ đang tươi cười trước mắt thì trong lòng vô cùng đắc ý.
Bánh quẩy ngâm sữa đậu nành ở trên đã nổi nhiều vệt dầu mỡ, hiển nhiên không thể uống nữa, cho nên Cố Lự mới phân ra một nửa chỉ để ngâm sữa đậu nành.
Mộc Đóa biết sức ăn của mình, bánh vừng, trứng luộc nước sôi, mỗi người một nửa. Sau đó lại nhìn những viên tròn nhỏ đủ loại hương vị…
Cố Lự nhìn Mộc Đóa ánh mắt vừa do dự lại vừa tha thiết, đã biết cô nhóc kia nhất định muốn mỗi món đều nếm thử một chút, nhưng mỗi cái nhỏ như vậy lại không tiện chia ra, “Ăn no rồi?”
“Ừm.” Mộc Đóa nghĩ cái bánh bọc mè trắng kia nhất định ăn rất ngon.
“Chờ mình chút.”
“Cậu đi đâu vậy?”
Trong chốc lát, Cố Lự từ cửa sổ bán cơm cầm một cái túi ni lông, xếp gọn bánh ngọt nhỏ, cầm khay không và chén đũa đi cất.
“Còn muốn ngồi một lát sao?”
Thấy Mộc Đóa lắc đầu, Cố Lự cầm lấy sách vở và cái túi nhỏ, hai người cùng nhau đi ra khỏi căn tin.
Các học sinh túm năm tụm ba đang đi về phía phòng học, Cố Lự và Mộc Đóa cũng gia nhập cùng hàng ngũ bọn họ. Nhưng trường học không có cấp một cấp hai nên chung quy người vẫn rất thưa thớt.
“Đã nói là mình mời cậu mà.” Mộc Đóa oán giận trách Cố Lự giành trả tiền bữa sáng, thêm vào lần trước lại thanh toán tiền cơm trưa, cô cảm thấy thiếu nợ thật nhiều.
“Vậy lần sau nhớ mời lại.” Cố Lự chỉ mong sao hai người đều thiếu nợ mới tốt. Mộc Đóa cũng không phản đối, anh nói là nói như vậy nhưng rõ ràng sau đó nhất định sẽ không để cô trả tiền.
Hai người đi tới cầu thang lầu một, chạm mặt Phương Siêu và Trịnh Dư. Mộc Đóa theo bản năng nhìn về phía Cố Lự, hơi có tật giật mình. Vừa muốn mở miệng giải thích, Trịnh Dư đột nhiên lao đến nắm lấy vai Mộc Đóa, “Tiểu Đóa, cậu dám lén lút đi cắn tóc ngắn.”
Mộc Đóa khẽ thở phào nhẹ nhõm, “Tóc dài rất đáng ghét, lại hay rối. Gội đầu xong, sấy tóc phải mất nửa giờ, thật là phiền phức.”
Trịnh Dư sáng tỏ sờ sờ tóc của mình, tỏ vẻ đồng ý. Giải quyết vấn đề tóc tai rồi, cô liền chú ý tới Cố Lự, “Hai người các cậu sao lại ở cùng nhau thế này, Đại Thiến đâu?”
“À, hôm nay mình bỗng nhiên muốn đến căn tin ăn sáng, Đại Thiến dậy không nổi, vừa vặn gặp được Cố Lự.” Nói xong, Mộc Đóa kéo cánh tay Trịnh Dư đi lên lầu.
Để lại Phương Siêu nháy mắt ra hiệu với Cố Lự, “Tiểu Đóa Nhi còn có Trùng Tiêu nắm chặt đấy.”
“Tiểu Đóa Nhi này, về sau không cho phép gọi nữa.” Cố Lự chạm vào túi, cô nhóc này gật đầu so với cái gì cũng quan trọng hơn.
Trịnh Dư cũng không phải Thiệu Thiến Thiến, không dễ lừa gạt, ánh mắt sắc bén khiến cho Mộc Đóa xin tha, đồng ý chờ bản thân làm rõ sẽ giải thích rõ ràng với các cô.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...