1 tháng sau.
_ Mai, dậy ăn cơm đi em.
_ KHông. Em mệt lắm. Để tí nữa đi.
_ Dậy đi nào. Anh thương mà. Em phải dậy ăn thì mới có sức để nuôi con chứ.
_ Nào, dậy đi. Anh đỡ nào.
_ Không.Đã bảo không ăn mà cứ nói nhiều là sao nhỉ.
_ Tôi không ăn. Ngày nào cũng ăn mấy món này tôi chán lắm rồi, anh đúng là vô dụng mà, có mỗi cái việc lo ăn, lo ở cho vợ con mà cũng không xong. Đừng có phiền tôi nữa, bực cả mình.
_ Mai, con ăn nói thế với chồng à.
_ Con làm sao. Con nói gì sai sao. Mẹ xem lại con mẹ đi. Có mỗi việc kiếm tiền cũng không xong. Bây giờ thì hay rồi, thật nghiệp cả nhà, suốt ngày quanh quẩn ở trong bếp. Tôi thật ngu mới lấy anh mà.
_ Cô nói đủ chưa,cô nói thế mà nghe được à, nếu không phải tại cô thì con trai tôi có bị đuổi việc không, nếu không phải vì sự xuất hiện của cô thì một nhà ba người của con trai tôi có lẽ đang hạnh phúc lắm rồi.
_ Mẹ trách con. Sao mẹ không nhìn lại mình đi, lúc đầu không phải mẹ ủng hộ chồng con bỏ chị ta lắm sao, mẹ đừng làm như mình là người vô tội đi, giả tạo lắm.
_ Cô…
_ IM hết cả đi. Sở Thiên bực tức quát lớn, mặt mũi hằm hằm, đứng dậy giật phắt chiếc áo khoác mỏng vắt trên ghế, đùng đùng bỏ ra ngoài.
_ Thiên….
Sở Thiên đi rồi, trong nhà lúc này chỉ còn lại hai người phụ nữ. Vốn không ưa con dâu, bà chẳng thèm để ý đến cô, thản nhiên bước lại bàn ăn điềm nhiên ăn như chưa hề có chuyện gì xảy ra, vừa ăn và vừa suýt xoa, miệng không ngừng khen ngon mặt kệ ánh mắt lườm nguýt, không chút thiện cảm nào của con dâu “cưng”
Tại quán rượu, Sở Thiên gọi một chai rượu trắng loại nặng, chọn cho mình một góc khuất yên lặng ngồi uống rượu, anh muốn uống cho bản thân say mèm, anh muốn một lần uống say, say để quên hết sự đời, quên đi cái cuộc sống bạc bẽo, đau khổ, khốn khó lúc này. Nhưng kỳ lạ thay, anh càng uống càng tỉnh, càng uống những hình ảnh đẹp đẽ, ngọt ngào trước đây của anh và Linh lại hiện về, mỗi lúc một rõ và nhiều hơn, anh nhớ lại lần đầu tiên gặp cô, nhớ lại nụ cười hồn nhiên, trong sáng của cô trong cơn mưa mùa hạ, nhớ đến dáng vẻ hạnh phúc khi cả hai cùng sánh vai nhau bước vào lễ đường, nhớ bộ dạng hiền dịu, đảm đang khi cô vào bếp nấu từng bữa cơm, chăm chút sức khỏe cho anh,nhớ…nhớ nhiều lắm, bao nhiêu kỉ niệm cứ thế ùa về. Sở Thiên bật khóc nức nở, anh vừa uống vừa khóc, mặc kệ nước mặt tuôn rơi, mặc kệ cái nhìn đầy dòm ngó, tò mò của những người xung quanh, mặc kệ tất cả, anh thản nhiên ngồi cười,hết cười lại khóc ròi lại cười như một người điên.
Có xa cách mới biết trân trọng, có mất đi mới biết ai cần ai, ai mới là người bản thân thật lòng yêu thương. Lúc này đây, Sở Thiên mới thật sự thấm thía cảm giác đau khổ, dằn vặt. Trong thời gian sống chung với Mai, Sở Thiên mới nhận ra rằng, trên đời này ngoài trừ Linh ra chẳng ai có thể thật tâm đối đãi và chăm sóc anh chu dáo như cô. Có chung sống với Mai, Thiên mới nhận ra rằng những việc trước đây Mai làm, Mai nói hoàn toàn đều là giả tạo, cô ta không hề đảm đang, dịu dàng như vẻ bề ngoài, vừa không biết nấu ăn lại thêm thói ích kỉ, lười biếng không chịu học hỏi, cãi mẹ, cãi chồng cứ chem chẻm chem chẻm, động một tý không vừa ý là thái độ, cau có tức giận đùng đùng. Nếu không phải cô ta đang mang thai có lẽ Thiên sẽ không ngần ngại mà cho cô ả vài cái bạt tạt để cô ta có thể tỉnh ngộ ra nhưng tất cả chỉ là giá như...
Anh nhớ đến những bữa cơm nóng hổi, nhớ mùi hương trên từng chiếc áo, …. Những điều rất đỗi giản dị mà giờ đây lại trở nên xa vời.
Nhìn lại dáng vẻ nhếch nhác, thảm hại của bản thân. Sở Thiên nặng nề cầm chén rượu lên uống cạn một hơi. Vì sao chứ, vì đâu mà anh ra nông nổi này, anh nghĩ đến những tháng ngày trước đây. Ngày tháng khi anh còn là nhân viên cấp cao trong văn phòng, lúc đó mọi người đều coi trọng, nể phục, xu nịnh bên cạnh anh. Còn bây giờ? Sở Thiên nhìn lại bản thân tự cười chế giễu, mỉa mai.
Rời khỏi quán rượu, lang thang một mình suốt cả một ngày trời, chẳng hiểu vô tình hay cố ý. Sở Thiên lại dừng chân ngay trước cửa nhà Đức. Lặng lẽ đứng nép vào gốc cây cổ thụ đối diện, anh đứa mắt nhìn vào trong, cố gắng tìm kiếm bóng dáng quen thuộc. Nhìn mãi, nhìn mãi, mãi đến khi trời tối sầm vẫn không tìm được bóng hình bản thân mong mỏi.
Sở Thiên chán nản định xoay người rời khỏi, tình cờ sao, đúng lúc này chiếc BMW quen thuộc của Đức xuất hiện. Càng tình cờ hơn nữa khi Thiên xoay người rời đi vừa hay đập vào mắt anh là hình ảnh Hữu Đức ôm trọn Linh vào lòng, ngọn lửa ghen tuông trong lòng liền trỗi dậy, anh tức giận nghiến răng, hai tay cuộn thành quyền cố gắng kiềm chế bản thân.
Bên kia, sau giây phút ngẩn người ngây dại trong vòng tay của ai kia, Linh mới vội vàng cảm ơn rồi rời khỏi vòng tay của Đức. Nghĩ đến tình cảnh bước hụt chân lúc nãy, Diệp Linh không khỏi rùng mình, cũng may là có Đức đứng bên kịp thời đỡ cô chứ nếu không…cô cũng không dám nghĩ sẽ xảy ra chuyện gì nữa.
Cô cười rạng rỡ cảm ơn, anh ôn hòa gật đầu, rồi nhẹ nhàng cầm lấy túi đồ từ trên tay cô. Hành động vô cùng bình thường nhưng dưới ánh mắt ghen tuông điên cuồng của người nào đó, hành động này lại như ngọn gió thổi bùng lên ngọn lửa đang cháy âm ỉ trong lòng.
Sở Thiên giận dữ, tức tối lao đến đấm mạnh vào mặt Đức trước sự ngỡ ngàng của cả hai. Sau phút bất ngờ, Đức cũng nhanh chóng xoay người né tránh cú đánh thứ hai của Thiên, anh nhanh chóng đứng dậy xoay người đạp mạnh vào bụng Thiên, Sở Thiên cũng không vừa liền tìm cách đánh lại, vốn là người ưa hoạt động trong người lại sẵn men rượu máu liều trong người càng tăng lên, đánh càng đau độ hăng máu, liều lĩnh trong người hắn càng tăng. Hắn điên cuồng đáp trả, hai người đánh qua đánh lại, mặc cho Linh gào thét, khuyên can bên cạnh.
_ Linh, vào trong nhà khóa cổng lại. Hữu Đức nhìn cô hét lớn. Anh sợ trong lúc đánh nhau sẽ vô tình làm cô bị thương.
Sở Thiên thấy Đức quan tâm cô vậy càng điên tiết, hắn hung hăng dùng sức đạp mạnh một phát vào bụng anh rồi nhanh chóng đá một phát vào bên sườn. Trước hai cú đánh liên tiếp của Thiên, Đức dù có khỏe ra sao cũng không thể nào chống cự được mà gục xuống, chớp lấy thời cơ, Thiên nhanh chóng chồm người, đạp mạnh một phát trước ngực khiến anh ngã vật xuống dưới đường.
_ Anh Đức….
CÔ lo lắng nhìn về phía hai người đàn ông đang vật lộn trên đường, nhìn Sở Thiên ráng từng cú đấm mạnh mẽ xuống người xuống mặt Đức, trái tim cô đau đớn vô cùng, mặc kệ nguy hiểm có thể xảy ra với đứa bé, cô liền bất chấp tất cả vội vàng chạy tới ngăn giữa hai người.
_ Đủ rồi, Anh anh phát điên gì chứ. Anh biến đi. Linh chạy tới dùng hết sức lực đẩy Thiên ra.
_ Em tránh ra. Anh phải đánh chết tên khốn này. Là hắn, hắn có âm mưu với em từ trước. Hắn muốn chia rẽ vợ chồng mình. Em đừng bị hắn lừa.
_ Anh điên rồi. Anh cút đi.
_ Linh, đừng nghe hắn. Về với anh đi. Lần này, anh nhất định sẽ bỏ cô ta để về với mẹ con em.
_ Anh đang ngủ mơ à Thiên. Anh nghĩ tôi ngu chắc, anh nghĩ sau bao nhiêu chuyện tôi vẫn còn là con bé ngu ngốc để anh dắt mũi hay sao. Rốt cuộc anh coi tôi là gì, là món đồ rẻ tiền lúc anh giàu có thì anh thẳng tay giẫm đạp, thẳng tay ném vào thùng rác bẩn thỉu, lúc anh nghèo khó anh lại muốn lượm tôi về để phục vụ cho anh. Anh còn là người không.
_Không, anh không....
_Để tôi nói cho anh biết, việc công ty đuổi hai người chính là chủ ý của tôi đó, chính tôi đã tìm tới giám đốc của mấy người để nói chuyện, anh Đức chỉ giúp tôi hẹn gặp mặt giám đốc của anh thôi, còn lại mọi chuyện đều là ý của tôi. Anh nghĩ sau bao nhiêu khổ đau mà mấy người gây ra, tôi sẽ để yên cho mấy người sao. Đây chính là cái giá mà anh phải trả, cái giá của sự phản bội, cái giá của sự bạc tình bạc nghĩa. Phần đời về sau, chúc anh có thể bình bình an an mà sống bên cạnh tình yêu chân chính của mình.
Sở Thiên hoàn toàn sững sờ trước những lời nói đầy sự căm phẫn của Linh. Mặc kệ Sở Thiên đứng bất động nơi đó, Diệp Linh dùng sức nhẹ nhàng đỡ Đức vào trong nhà. Lúc đi ngang qua Thiên, cô cũng không thèm nhìn anh một cái mà chỉ chăm chú dìu Đức vào nhà.
Ở một lùm cây nhỏ trong góc khuất. Nguyệt mỉm cười nhìn đoạn phim sắc nét trong tay. Lại có kịch hay để xem rồi đây? Diệp Linh à, chúc cô may mắn.
Lưu đoạn phim vào máy, Nguyệt bình thản lấy điện thoại ra gọi cho Thùy, điện thoại vừa kết nối, Nguyệt liền giả bộ lo lắng, hốt hoảng nói “ Thùy, em mau về nhà đi. Anh Đức bị thương rồi”
_ Cái gì. Sao lại bị thương. Ai làm anh ấy bị thương…
_ CHị cũng không rõ lắm đâu. Em mau về đi.
_ Dạ.
Vốn dĩ hôm nay Thùy có hẹn với bạn đi chơi qua đêm không về nhưng nghe tin anh trai bị thương, Thùy liền cáo từ bạn bè rồi nhanh chóng lái xe về nhà. Vừa về đến cổng đã thấy Nguyệt xuống đón, cô vội vàng hỏi thăm. Sự việc vốn không quá nghiêm trọng những qua cái miệng “ thổi phồng hóa” của Nguyệt, việc Đức bị thương càng trở nên trầm trọng và nguyên nhân anh bị thương còn trở nên nghiêm trọng hơn.
Thùy nghe Nguyệt nói xong thì đùng đùng chạy lên phòng anh, nhìn anh mặt mũi sước xát, một bên má tím bầm mà ruột gan cô lộn ngược cả lên. Cô điên tiết tiến đến lôi Linh ra mà gào thét.
_ Cô cút đi.
_ Thùy, em làm gì vậy. Đức nghiêm giọng nói.
_ Anh còn bênh cô ta. Anh xem lại bản thân mình đi. Có chỗ nào lành lặn không. Bố mẹ nuôi anh bao năm nay còn chả dám đánh anh cái nào, vợ chồng cô ta gây nhau thì thôi đi, đằng này lại còn đánh anh bị thương như vậy. Hắn ta có còn là con người không. Còn cô nữa lúc đó cô ở đâu, làm gì mà không ra ngăn tên điên kia lại.
_ Việc xảy ra ngoài ý muốn thôi. Không sao đâu.
_ Không sao là không sao thế nào. Ai mà biết được liệu có còn lần sau không. Không được em phải gọi điện cho mẹ.
_ Không được gọi.
__EM cứ gọi đó. Thùy ngang bướng lấy điện thoại ra gọi, Hữu Đức dù đau vẫn cố đứng dậy giật lấy điện thoại khỏi tay Thùy, lớn giọng.
_ Anh bảo không sao là không sao. EM còn gây chuyện anh thì đừng trách anh.
_ Anh… Thùy tức giận, biết không cãi được Đức cô quay sang Linh nói:
Cô hài lòng rồi chứ. Thấy anh em tôi gây nhau cô vui lắm phải không. Vợ chồng các người thật giống nhau, toàn loại vô học, không ra gì.
_ thùy…
_ Em đi là được chứ gì…Thùy tức giận bỏ ra ngoài.
_ Em đi theo con bé xem sao. Nguyệt nói rồi nhanh chóng bỏ ra ngoài, đuổi theo Thùy.
_ Xin lỗi. Đức nói.
_ Không sao. Em hiểu mà. Em mới là người phải xin lỗi mới đúng. Thùy nó nói đúng, nếu không tại em thì….
_ em đừng nghe con bé mà nghĩ linh tinh, dù không phải là em mà là ai khác, gặp loại người khốn nạn như hắn anh cũng đánh thôi, loại cặn bã đó, người gặp người muốn đánh. EM đừng nghĩ nhiều ảnh hưởng đến tâm trạng rồi lại ảnh hưởng tới dứa bé.
_Dạ. Vậy anh nghỉ ngơi đi. Em về phòng đây.
_ Ừ.
- ------------------------------------
Tại phòng Thùy.
_ A. Tức quá đi mà.
_ Thôi nào. BÌnh tĩnh đi em.
_ CHị bảo em phải bình tĩnh sao đây. Chị xem, anh em thái độ đó như thái độ gì, trước giờ anh ấy có bao giờ to tiếng với em em hôm nay lại vì cô ta mà quát em, không những một mà tận hai lần liền. Chị nghĩ xem em có tức không.
_ Tức thì làm gì được. Chị nhìn anh Đức vậy chị cũng xót lắm. Nhưng chị khuyên anh có nghe đâu. Chị cũng chẳng dám nói nhiều sợ anh Đức lại nghĩ chị đố kị, ghen ghét với Linh.
_ Cô ta thật đáng ghét mà. Em đã nể tình cô ta đang mang thai mà không thèm tính toán, không gây sự với cô ta rồi mà vợ chồng cô ta còn không biết điều. Không được, cục tức này em không nuốt trôi.
_ Em định làm gì. Linh đang mang thai đó, em đừng làm bừa.
_ Nếu không phải cô ta đang mang thai em đã xé xác cô ta rồi đuổi cổ cô ta đi rồi. Chị yên tâm em chỉ thuê người xử cái thằng khốn khiếp kia thôi. Dám động vào anh trai em, em phải cho anh ta biết thế nào là lễ độ mới được. Còn cô ta, em cũng không để cô ta sống yên trong nhà này đâu. Chị đừng hòng cản em.
Nguyệt nhìn Thùy tức tói như vậy thầm mỉm cười. Tốt lắm, như vậy mới đúng chứ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...