Bước Vào Lòng Em

Edit: Ốc

Cuối thu khí trời dễ chịu, cây hòe lớn ở trước cổng trường thể thao khu Thụ Thanh bắt đầu rụng lá, những chiếc lá lớn nhỏ bay lả tả giống như người nào đó vung tiền. Trên mặt đất có một lớp lá mỏng nhưng không ai quét.

Người ta thường nói: “Tùng nghìn năm, bách vạn năm, cũng không bằng một gốc hòe già”, điều này nói rất đúng, sinh mệnh của cây hòe này rất mạnh, nó đã sống rất lâu rồi. Lúc hiệu trưởng Vệ được điều đến trường thể thao khu Thụ Thanh rất thích cây hòe già này, cho rằng nó biểu thị trường thể thao khu Thụ Thanh sẽ cành lá rậm rạp, phát triển không ngừng. Về sau ông cảm thấy suy nghĩ này của mình quá thiếu não —— cây đã tươi tốt mấy trăm năm, trường học xuống dốc vẫn không gì cản nổi.

Trong mấy năm nay, kinh tế trong nước như một nồi nước đun nóng, chưa hề dừng lại, GDP tăng cao, thu nhập nhân dân cũng tăng lên, giá hàng hóa cũng tăng. Kinh tế phát triển mang tới một điều tốt, đó là tiền tiêu vặt của hiệu trưởng Vệ từ 200 đồng tăng lên 250 đồng.

Hiệu trưởng Vệ mở chiếc xe Charade màu đỏ, không biết xe Charade này dùng được mấy lần rồi, rửa rất sạch sẽ. Bình thường hiệu trưởng Vệ không lái xe đi làm, không phải ông khiêm tốn, mà là... giá xăng bây giờ tăng quá cao. Hiệu trưởng Vệ có một chút ý thù khó phai mờ với công ty xăng dầu. Hai năm trước ông cũng coi trọng công ty dầu mỏ, nhân lúc cổ phiếu đang nóng thì dùng toàn bộ tiền riêng mua cổ phiếu dầu mỏ, sau này, cổ phiếu đó bị rớt giá phát hành.

Đoạn thời gian đó hiệu trưởng Vệ không thể gượng dậy nổi, mỗi ngày bày ra vẻ mặt không sức sống. Phu nhân sợ ông luẩn quẩn trong lòng nên tăng tiền tiêu vặt lên 50 đồng.

Hiệu trưởng Vệ dằn lòng, nhưng mà về sau ông thăng cấp từ Bạch Sa lên Hongtashan.

(Bạch Sa, Hongtashan: hai nhãn hiệu thuốc lá)

Hôm nay hiệu trưởng Vệ chịu lái xe ra khỏi nhà, là vì bộ giáo dục tổ chức họp, dù sao ông cũng là người đứng đầu trường học, không thể làm mất mặt được.

Đi ra từ Bộ giáo dục, hiệu trưởng Vệ lái xe đi qua khu buôn bán và trung tâm tài chính phồn hoa, sau đó hình ảnh lại chuyển, đã tới nơi ở của ông. Cửa lớn yên tĩnh, có chút hoang vu, mấy năm trước ở đây còn có một người phụ nữ đẩy xe bán kẹo mạch nha và mứt quả, bây giờ ngay cả điều này cũng không có, dù sao, làm cái đó còn không kiếm được nhiều bằng quét đường.

Sau khi dừng xe lại, hiệu trưởng Vệ không muốn trở lại văn phòng, dù sao về thì cũng không có chuyện gì làm. Ông đi bộ thị sát sân tập luyện.

Trên sân tập có học sinh luyện bóng bàn và cầu lông là nhiều nhất, sau đó là điền kinh, ít người nhất chính là tennis, chỉ có hai người.


Bốn năm rưỡi rồi, vẫn luôn chỉ có hai người này.

Bốn năm rưỡi có thể thay đổi rất nhiều chuyện, ví dụ như trường thể thao khu Thụ Thanh cuối cùng cũng được Bộ giáo dục đưa ra thảo luân chính thức, ví dụ như hai đưa nhỏ bây giờ đã trưởng thành, ví dụ như hiệu trưởng Vệ đi một vòng lớn như vậy... có lẽ không thay đổi chỉ có Nam Phong.

Cậu ta vẫn như cũ, không nói nhiều, lễ phép mà xa cách, ánh mắt lạnh nhạt lại sắc bén, thỉnh thoảng nói vài lời ác độc có thể làm có máu người ngừng chảy, năm tháng chưa lưu lại chút gì trên mặt cậu ta.

A, còn có, cậu ta vẫn hút Hoàng hạc lâu.

Hiệu trưởng Vệ đứng bên cạnh Nam Phong, ánh mắt ngừng một chút trên điếu thuốc hút dở ở giữa hai tay cậu ta.

Nam Phong không nói gì, rút hộp thuốc lá đưa cho ông.

Hiệu trưởng Vệ nói cảm ơn, không biết xấu hổ mà rút ra hai điếu, châm lửa một điếu, còn một điếu khác nhét vào trong hộp thuốc lá của mình.

Đôi mắt Nam Phong nhìn chằm chằm vào trận đấu của Từ Tri Diêu và Lục Sênh, hỏi hiệu trưởng Vệ: “Họp thế nào rồi?”

Hiệu trưởng Vệ nhả một làn khói, chợt thở dài: “Haiz, thật ra trường bị loại bỏ chỉ là chuyện sớm hay muộn.”

“Quyết định rồi sao?”

“Không khác là mấy.”

“Không có biện pháp sao?”


Hiệu trưởng Vệ cảm thấy cậu ta nói có hàm ý gì đó, vì vậy đứng sát lại, thần thần bí bí nhìn cậu ta: “Cậu có đường luồn sao?”

Nam Phong có chút ghét bỏ xê dịch bước chân. Anh không thích quá thân thiết với người khác, nhất là đàn ông. Anh trả lời: “Không.”

Hiệu trưởng Vệ hơi thất vọng, nhả một ngụm khói: “Nếu như ở đây có thể có một, hai hạt giống tốt cũng được rồi, nhưng mà tôi không biết có phải phong thủy trong trường học có vấn đề không, từ lúc tôi đến vẫn không được cái gì.”

Nam Phong không nói gì.

Hiệu trưởng Vệ có chút không cam lòng hỏi: “Cậu nói xem, Lục Sênh có thể được không?”

Đôi mắt Nam Phong hơi giật, ánh mắt anh đuổi theo cô bé đang chạy tới chạy lui cứu bóng, tự hỏi một lát, rốt cuộc thở nhẹ: “Lục Sênh bị thua thiệt quá nhiều về mặt thời gian.”

Cô bé học muộn hơn bạn cùng lứa 4 – 5 năm, thậm chí là 6 – 7 năm, thời gian chênh lệch lớn như vậy không dễ đền bù.

Hiệu trưởng Vệ cũng nhìn qua cô bé trên sân. Cô bé dáng người cao gầy, làn da bị phơi nắng thành màu lúa mạch khỏe mạnh. Cô bé đang chạy ngược chạy xuôi, hiệu trưởng Vệ nhìn cũng thấy mệt mỏi thay.

Hiệu trưởng Vệ hỏi: “Bây giờ Lục Sênh cao bao nhiêu rồi?”

“1m7.”

“Không tệ không tệ, không uổng công uống sữa... Từ Tri Diêu thì sao?”


“1m83.”

Hiệu trưởng Vệ lại nhìn Từ Tri Diêu, thằng nhóc này lớn rất mau, giống như cây măng, mỗi ngày một dạng. Nhưng thằng nhóc lại có một thói quen rất xấu, đó là lúc chơi bóng thường nói nhảm, may mà Lục Sênh không học thói xấu, không thèm quan tâm đến cậu ta.

Hiệu trưởng Vệ nhìn trong chốc lát, kỳ quái nói: “Sao Lục Sênh lại gầy như thế?”

“Không rõ lắm, cô bé ăn thế nào cũng không béo.”

Hiệu trưởng Vệ có chút lo lắng: “Quá gầy thì sao có sức để chơi bóng được?”

“Cũng không phải là quá gầy, cơ thể của cô bé rất tốt, thể lực không tồi. Nhìn gầy như thế có thể là do khung xương. Hơn nữa gầy cũng có chỗ tốt của gầy, cô bé chạy chỗ rất linh hoạt. Điều đó mạnh hơn Từ Tri Diêu.”

Từ Tri Diêu không linh hoạt không phải vì dáng người, mà là vì, hàng ngày quá lười...

Hiệu trưởng Vệ nghe chỗ hiểu chỗ không, nhưng mà vì uy nghiêm của hiệu trưởng, ông vẫn nghiêm túc gật đầu.

***

Huấn luyện buổi sáng kết thúc thì Nam Phong đứng nhìn Lục Sênh và Từ Tri Diêu làm hoạt động phục hồi. Lục Sênh tết tóc đuôi ngựa, mái tóc dày đen nhánh tùy ý cột sau đầu, sức sống thanh xuần dào dạt. Khuôn mặt nhỏ nhắn ngũ quan nảy nở, đôi mắt hơi thay đổi, trước kia hơi tròn bây giờ đã thành đôi mắt hạnh, đáy mắt vẫn trong veo như vậy, giống như trong lòng vĩnh viễn không nhiễm một hạt bụi. Màu da của nàng hơi sạm một ít so với da trắng thịnh hành bây giờ, màu da như vậy sẽ có vẻ ngũ quan rõ ràng.

Nam Phong có chút hoảng hốt. Thời gian qua rất mau, giống như chuyện cô bé đánh trận thua khóc nhè muốn ăn kem chỉ là chuyện của ngày hôm qua.

So với Lục Sênh thì Từ Tri Diêu khác hơn, vóc dáng tăng trưởng nhưng không thay đổi vẻ mặt... À, cũng không thể nói như vậy, ý của Nam Phong là, dường như từ lúc 13 tuổi tới nay, khuôn mặt Từ Tri Diêu không hề thay đổi.

Khi còn bé là khuôn mặt trẻ con, bây giờ vẫn thế. Khi còn bé mắt tròn thì bây giờ vẫn là mắt tròn. Nghiêm túc mà nói, khuôn mặt cũng không khó coi, im lặng một chút, thì người đi qua đi lại cũng cảm thấy đây là một đứa nhỏ ngoan ngoãn.

Chỉ có người nào hiểu rõ cậu ta mới có xúc động đánh cho cậu ta một cái dập mặt.


Sau khi làm xong động tác thả lỏng và kéo duỗi, hai người nằm sấp trên tấm thảm chờ huấn luyện viên Nam tới mát xa giúp bọn họ. Vân động viên chuyên nghiệp có lượng huấn luyện rất nhiều, sau khi huấn luyện xong thường cần mát xa để khôi phục thân thể. Mấy năm nay công việc này đều do Nam Phong đảm nhận.

Từ Tri Diêu nói: “Huấn luyện viên, hôm nay sau lưng em hơi mỏi, bả vai cũng mỏi, eo cũng mỏi, thầy nhu giúp em nhiều một chút.”

Nam Phong cảm thấy mình càng lúc càng giống một bà mẹ.

Lúc anh cho Từ Tri Diêu thì ra tay nặng hơn, Từ Tri Diêu đau đến gào khóc, không dám cầu ‘nhiều hơn một chút’.

Nam Phong bỏ qua Từ Tri Diêu, đi tới bên cạnh Lục Sênh.

Lục Sênh ngoan ngoãn nằm trên mặt đất, bất động không nói chuyện, không biết đang suy nghĩ gì. Bóng lưng cô rất đẹp, thond ài cân xứng, như dáng vẻ duyên dáng của cá heo. Ánh mắt Nam Phong dần dần lướt xuống từ đỉnh đầu cô, qua bả vai, cái lưng mảnh khảnh, cái mông cao cút, hai chân thon dài cân xưng, cho đến mắt cá chân tinh tế... Đột nhiên, anh không biết nên bắt đầu từ chỗ nào, giống như chạm vào đâu thì đều có chút xấu hổ, dù sao thì nam nữ thụ thụ bất thân.

Thấm thoắt trôi qua, cô bé con đã trưởng thành, trở thành một cô nàng.

Lục Sênh đợi một lúc vẫn không thấy huấn luyện viên có động tác già, có chút kỳ quái quay đầu nhìn Nam Phong: “Huấn luyện viên, làm sao thế?”

“Không có gì.” Nam Phong nói xong, tùy ý đặt lên vai cô: “Được rồi.”

Động tác của anh qua loa, Lục Sênh kháng nghị: “Không được đâu huấn luyện viên, eo em còn đang mỏi mà!”

Nam Phong nhìn eo của cô, vòng eo nhỏ nhắn mềm mại. Anh ho một tiếng, trên mặt có chút xấu hổ, may mắn không ai phát hiện ra. Anh đứng dậy nói: “Hôm nay tới đây thôi, tôi còn có việc.”

Ai ngờ Từ Tri Diêu lập tức nhận lấy: “Huấn luyện viên có việc vôi thì để em giúp Lục Sênh.” Nói xong nhanh chóng ngồi xổm xuống bên cạnh Lục Sênh.

Nam Phong cầm cổ áo ném cậu ta ra xa hai mét. Buồn cười, tôi không đụng đến là cho cậu đụng à?”

Chuyện mát xa cứ vậy không giải quyết được gì, ba người cùng đi căn tin ăn cơm. Nam Phong vừa đi vừa nghĩ thầm, nên mời hai đứa nhỏ một bác sĩ, phải có y thuật tốt, phải biết mát xa, hơn nữa là... nữ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui