Bước Tới Bên Em


Từ Vi Vũ vừa phát hờn vừa buồn cười, nhưng kỳ lạ là anh hoàn toàn không cảm thấy khó chịu, phải biết rằng bình thường anh rất ghét người khác quản đông quản tây, can thiệp vào việc riêng của anh, cho dù là vợ trước, ngay cả thời điểm mối quan hệ của hai người tốt nhất, cô ấy cũng chưa từng nhúng tay vào chuyện của anh.
Kỳ nghỉ Thanh minh qua đi, việc đầu tiên cô làm là đi dọn nhà.

Cô tìm một công ty vận chuyển, những đồ nội thất lớn thì xếp chồng lên để trong gara, còn những thứ nhỏ hơn, đều chuyển đến nhà Từ Vi Vũ, về phần những chậu hoa còn lại và cả chậu không, cũng đều chuyển hết đến nơi này, nhà Từ Vi Vũ có sân, còn có tầng hầm, có thể để được hết.
Sau khi dọn nhà xong, ngày hôm sau, cô và Từ Vi Vũ xong đi làm thủ tục sang tên, đồng thời anh cũng thanh toán hết tiền mua nhà.

Về bản chất, căn nhà của cô vốn là bất động sản thuộc doanh nghiệp có đăng ký kinh doanh do cô làm chủ.
Hoàn tất giao dịch, cô còn bắt chước theo khuôn mẫu, bắt tay anh, cười hì hì nói:
“ Hợp tác vui vẻ."
Dáng vẻ nhỏ nhắn, hoạt bát đó thật khiến anh muốn ôm vào lòng mà dày vò một phen.

Sau đó, cô bắt đầu bận rộn, vì Trần Tầm và Tô Thụy ở ngay ở ngay sát bên cạnh, mà Trần Tầm đó, lại nhận ra xe của cô, nên gần đây cô luôn sử dụng chiếc Maserati để không trong gara Từ Vi Vũ.
Xe thể thao màu đen, trước đây khi chưa xảy ra tai nạn xe cộ, anh thích sưu tập xe, bình thường hai cha con lão Trịnh sẽ mang đi bảo dưỡng định kỳ, hiện tại vô cùng thuận tiện cho cô.
Lâm Hi đã tìm được công ty thiết kế nội thất, kiến trúc sư phác thảo ba bản vẽ, nhưng cô xem sao cũng thấy không hài lòng.

So sánh ra, cô thích bản thiết kế nội thất của anh hơn, nhưng sao có thể mở miệng đoạt lấy được, da mặt cô còn chưa dày như vậy.

Nên chỉ có thể tiếp tục vật vã chỉnh sửa với kiến trúc sư mà thôi.
Đến khi thật sự bắt tay vào khởi công sửa chữa, đã là bảy tám ngày sau, bình thường Hứa Dương đến đây giúp cô giám sát, cô không có việc gì sẽ đi dạo quanh các cửa hàng vật liệu xây dựng và thiết bị nội thất để lựa chọn rèm cửa, đèn đóm vâng vâng, cũng không ít việc.
So với cô vì chuyện mở nhà hàng mà lao tâm lao lực, Từ Vi Vũ có thể nói nhẹ nhàng ung dung đến cực điểm.


Anh ném chuyện này cho cấp dưới, bộ phận chuyên xử lý đầu tư kinh doanh chịu trách nhiệm, anh không cần nhúng tay vào chuyện gì, trực tiếp làm ông chủ phất tay, ngay cả tuyển dụng đào tạo đầu bếp, nhân viên phục vụ, anh cũng không cần bận tâm.
Dĩ nhiên, Lâm Hi cũng được hưởng chút ánh hào quang, vấn đề nhân sự cô không cần lo lắng nhiều.

Buổi tối, anh đi thăm em gái Từ Kha Nguyệt, về tới nhà đã hơn một giờ khuya.
Vừa nghe tiếng mở cổng chính, thím Tào đã đi ra đón, nhỏ giọng nói:
“ Lâm Hi tiểu thư đang ngủ ở phòng khách, hôm nay cô ấy mệt hết hơi rồi, nói là phải chạy đi cửa hàng vật liệu xây dựng đổi đồ tới ba lần ”
Anh cởi áo khoác đưa cho thím Tào, đêm nay tiểu Trịnh không đi về, cũng cùng theo vào.
Biết Lâm Hi đang ngủ trong phòng khách, ba người nói chuyện, làm việc đều cố gắng không gây ra tiếng động ồn ào, thím Tào đi vào phòng bếp hâm lại thức ăn khuya đã chuẩn bị trước đó, tiểu Trịnh cũng vào theo.
Anh chậm rãi đi tới trước ghế sofa, cúi đầu nhìn cô gái đang ngủ say sưa, anh cúi sát người xuống, khóe mắt cong cong, đưa tay khẽ lau nơi khóe miệng cô … ướt nước miếng.
“ Hi Hi.


Anh khẽ thì thầm bên tai cô, gọi ba bốn lần mới có thể đánh thức cô dậy.

Lâm Hi mơ mơ màng màng tập trung ngồi dậy, âm thanh mềm mại kéo dài:
“ Anh về rồi sao? ” Vừa nói vừa ngáp một cái:
“ Mấy giờ rồi anh? ”
“ Một giờ mười lăm, mệt như vậy sao không lên lầu ngủ? ”
Anh thấy dạo này cô đã khá hơn rất nhiều, bình thường đi ngủ cũng đã dám đóng cửa, không còn bị hoang tưởng nghi thần nghi quỷ nữa.

Lâm Hi ngồi dậy, mang dép lê vào, vén tóc ra sau tai, uể oải đáp:
“ Mình em không dám lên đó ngủ ”
“ Vậy sao hôm qua dám ở một mình trên lầu nghịch máy tính? ”
Anh nhẹ nhàng hỏi, tiện tay giúp cô vuốt tua áo rũ hai bên vai áo lụa trắng xuống.
Lâm Hi dỗi:
“ Đó là vì có anh ở nhà mà ~ "
Những lời này anh thích nghe, ỷ lại và tin tưởng, anh củi xuống hôn lên khóe miệng cô:
“ Ngoan.


Một lát sau, thím Tào đi ra nói thức ăn khuya đã chuẩn bị xong, anh liền kéo cô vào phòng ăn ăn cùng anh.
Tiểu Trịnh ở phòng bếp đã ăn xong, hiện đang đi lên phòng khách lầu một nghỉ ngơi, thím Tào cũng đã trở về phòng, lúc này chỉ còn hai người bọn họ ở đây.

Anh đút cá viên cho cô, Lâm Hi che miệng lắc đầu nói không ăn:
“ Mấy ngày nay em giảm cân, anh đừng có hại em.


“ Đã gầy như vậy mà còn giảm cân? ”
Anh lướt qua khuôn mặt cô, ngắm nhìn cái eo thon nhỏ, cuối cùng tầm mắt rơi vào ngay ngực:

“ Còn giảm nữa sẽ trở thành sân bay.

"
Lâm Hi tức giận: “ Anh mới là sân bay ”
Nói xong còn ưỡn ngực:
“ Sân bay có lồi lõm như vậy sao! ”
Anh nhướn mày:
“ Lồi lõm ở đâu, sao anh không thấy ”
Lâm Hi trừng mắt:
“ Không thèm chấp nhặt với người không thấy đường ”
Anh nghe vậy liền bật cười, phủ tay lên ngực cô, xoa nắn, vuốt ve, trong lúc cô còn đang há hốc miệng, mở to mắt choáng váng, anh vờ như thật nói:
“ Quả thật có lồi có lõm, Hi Hi, xin lỗi, oan cho em rồi.


Lâm Hi: “ Lưu manh! ”
Từ Vi Vũ hết sức điềm tĩnh:
“ Tối hôm kia, là ai lén nhìn anh tắm? ”
Lâm Hi mặt đỏ bừng lên:
“ Em không có nhìn lén! ”
Không đúng:
“ Sao anh biết tối hôm kia em ở trong phòng anh?! ”
Lúc đó, anh đang tắm, cửa phòng tắm không đóng, cô đi qua phòng anh tìm đồ cắt móng tay, ban ngày để quên trong phòng anh, nào biết vừa mới bước vào thì nghe thấy tiếng rên rỉ của anh truyền ra từ phòng tắm, còn đứt quãng nghe được anh gọi tên cô, Lâm Hi lúc ấy không hiểu chuyện gì đang xảy ra cũng không biết xuất phát từ điều gì trong lòng, thế nhưng không lên tiếng gọi anh, mà lặng lẽ nghiêng người đi qua, sau đó, xuyên qua khe cửa, cô nhìn thấy anh dựa lưng vào vách phòng tắm dùng tay để tự an ủi … súng của mình.
Lúc đó, cô thực sự chấn động, cũng không dám đứng lại lâu hơn, hoang mang rối loạn vội vàng chạy mất.


Cô cho rằng mình quay đi không tiếng động, không nghĩ tới hóa ra anh cũng biết … chuyện này, thật đủ xấu hổ mà.
Thấy cô ngay cả cổ cũng đã đỏ lên, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo vừa lúng túng vừa xấu hổ giận dữ, đôi mắt to long lanh nước, nhìn vô cùng xinh đẹp.

Từ Vi Vũ đưa tay xoa nhẹ đầu cô:
“ Hi Hi, anh không có ý trêu em, đừng giận, em xem, anh là một người đàn ông bình thường, đàn ông đều có nhu cầu sinh lý, trước kia có một mình cứ trôi qua vậy thôi, bây giờ anh có em, mỗi ngày em ở trước mặt anh lúc ẩn lúc hiện, dáng vẻ lại xinh đẹp như vậy, có bị kích động cũng là chuyện bình thường không phải sao? Nếu như không có cảm giác thì mới thật sự tiêu đời.


Cô cũng không ngốc, ở đâu có chuyện chỉ mới nghe anh nói vài ba câu đã bị lừa cho qua, vốn là một chuyện rất xấu hổ, cho dù anh đã biết, vậy hẳn là nên giả vờ như không biết, để nó lặng lẽ trôi qua, nhưng anh cứ cố tình nói ra, thôi thì nói ra cũng không tính đi, còn sờ ngực cô, là sao!
Cô có ngốc mới tin anh nói mấy lời này chỉ nhằm giải thích cho cô hiểu!
Từ Vi Vũ quả thật có ý đồ xấu xa, khi còn trẻ không hiểu chuyện, dựa vào ngoại hình nổi bật và gia thế giàu có, có một giai đoạn hành vi rất phóng đãng.

Sau đó tuổi lớn hơn, tính tình chững chạc lại, kết hôn, lập gia đình, sau nữa, tai nạn xe cộ, ly hôn, phụ nữ đã không còn có thể mê hoặc, thu hút anh như trước, mấy năm nay, anh vẫn trải qua cuộc sống thanh tâm quả dục.
Nhưng cho dù có thanh tâm quả dục đi nữa, thì anh cũng không phải hòa thượng, có người con gái mình yêu, trắng nõn nà, vừa xinh đẹp vừa tươi tắn như một bông hoa, tình cảm dành cho cô càng sâu đậm thì thân thể lại càng khát vọng có được cô, mỗi ngày ở cùng chung một mái nhà, ngẩng đầu không thấy củi đầu gặp, cô ở trước mắt bừng sáng chói chang tựa ánh mặt trời như vậy, không bị mê hoặc mới lạ.
Nụ hôn đầu của cô bé con đã cho anh, đêm đầu tiên chắc chắn cũng phải là của anh.

Anh biết các cô gái trẻ đều hay mơ mộng, hy vọng lần đầu tiên sẽ vào đêm tân hôn gì gì đó, theo đuổi cái gọi là tình yêu lãng mạn.

Anh không rõ Lâm Hi nghĩ thế nào, nhưng anh đoán có lẽ cũng không khác bao nhiêu, nếu cô không quý trọng bản thân, sẽ không có chuyện ngay cả nụ hôn đầu cũng giữ gìn đến hơn hai mươi tuổi.
Nhưng lúc này, anh và cô đề cập đến chuyện hôn nhân cũng quá sớm, tình cảm cũng cần quá trình cọ sát vun đắp, đương nhiên anh hy vọng anh có thể cùng cô hai người có tình sẽ thành thân thuộc, cũng hy vọng có thể cùng cô xây dựng nên một gia đình, nhưng đây là chuyện của sau này.

Chỉ có điều bây giờ, anh thật sự không muốn đợi …
Nói đó là thói hư tật xấu của đàn ông cũng tốt, nói anh vô sỉ cũng được, dù sao anh cũng đã quyết tâm, phải nhanh chóng lừa cô bé con này lên giường..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui