Sáng sớm, Lâm Hi đã chuẩn bị xong thức ăn sáng, cô ra phòng khách đánh thức Từ Vi Vũ dậy, lần này anh không ngẩn người ra như trước mà vừa gọi đã tỉnh dậy ngay.
Lão Trịnh lần nữa vô cùng hiểu ý mang quần áo sạch tới, Từ Vũ vào nhà vệ sinh tắm rửa, lúc đi ra ngoài đã nhẹ nhàng khoan khoái hơn rất nhiều, có điều sắc mặt hơi nhợt nhạt.
Trên bàn ăn chỉ có hai người nói chuyện phiếm không đề cập gì tới chuyện say rượu tối qua.
Từ Vi Vũ hỏi cô đã từ chối chuyện xem đối tượng kia chưa.
Lâm Hi liền kể chuyện hôm qua Chu Thúy Thuý đến tìm cô nói lý lẽ:
"Tôi thật không hiểu sao chị ấy có thể tìm đến cửa hàng tranh luận phải trái như vậy, chuyện này từ đầu đến cuối không hiểu ra sao cả, đây là lần đầu tiên tôi gặp một người bất chấp lý lẽ đến vậy."
" Còn nhiều chuyện em chưa gặp lắm!"
Từ Vi Vũ cầm quả trứng luộc cô đã bóc vỏ, cắn một miếng rồi nói:
"Người như vậy chính là mềm nắn rắn buông, trong lòng chị ta hiểu rất rõ, chỉ là bắt nạt em bên cạnh không có người thân, chị ta nói em coi thường chị ta, thật ra chính chị ta mới là người coi thường em.
Hôm qua, chị ta thẹn quá hoá giận, vì em làm cho chị ta mất mặt trước người thân, lần trước em từ chối cũng khiến cho chị ta mất mặt."
Nói xong liền liếc nhìn cô một cái:" Hiểu không?"
Lâm Hi chậm chạp 'a' một tiếng:
"Thì ra là thấy tôi dễ bị ức hiếp chứ sao?"
Từ Vũ gắp bánh đậu xanh trước mặt vào đĩa của cô, thấy cô không vui liền dỗ dành:
"Hay là tôi trút giận dùm em, làm cho siêu thị của chị ta đóng cửa được không?"
Lâm Hi nghe vậy bật cười:
" Anh đang quay phim truyền hình sao? Tổng tài bá đạo?"
" Vì em chưa thấy thôi!"
Anh đáp lại cô, còn nói:
"Bạn tôi bị người ta ức hiếp, tôi trút giận dùm không phải rất bình thường sao?"
Cuối cùng thả thêm một câu:
"Việc này với tôi mà nói chẳng qua chỉ là một cái nhấc tay." Hết sức ngạo mạn.
Người này...là muốn gây thù sao?
Lâm Hi nhìn anh đang thong thả ăn trứng gà luộc, hiể nhiên không để chuyện này vào mắt, việc đóng cửa siêu thị cắt đứt đường sống của người khác chỉ là thuận miệng nói ra vậy thôi.
Cô cũng không biết bản thân mình rối rắm điều gì, chỉ là cảm thấy có chút mất kiểm soát.
Cô cố gắng không để ý tới cảm xúc mông lung trong lòng, nhìn anh nhẹ nhàng lắc đầu:
"Không cần đâu ạ, chẳng qua chỉ là chút rắc rối nhỏ, cắt đường làm ăn của người ta sẽ quá đáng lắm!"
" Thật sự không cần trút giận?" Anh nhướn mày lên hỏi.
Cô ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, đôi mắt đen láy nhìn anh, hết sức chân thành nói:
"Thật sự không cần đâu, Từ Vi Vũ, cảm ơn anh."
Từ Vi Vũ nghe thấy tên mình phát ra từ miệng của cô, âm thanh mềm mại lọt vào tai, tựa tiếng nũng nịu quấn quít lại kỳ.
Trái tim anh khẽ rung lên, anh nhìn cô, bốn mắt giao nhau, anh cứ như vậy lướt qua khuôn mặt tinh xảo của cô.
Chiếc mũi thanh tú, đôi môi đỏ hồng xinh xắn, còn có làn da trắng bóng nhẵn mịn như sứ, có cái gì đó phá kén chui ra, có thứ gì đó bén rễ nảy mầm...
Nhưng ánh mắt anh vô cùng kín đáo, che giấu cảm xúc rất tốt, bình thản hỏi:
"Bây giờ tâm trạng em sao rồi?"
Lâm Hi nhận ra được ý tứ của anh, buồn cười liếc anh một cái:
"Dạ, bây giờ cảm thấy tốt hơn nhiều rồi, không còn tức giận chút nào nữa, được chưa ạ?"
Từ Vi Vũ mỉm cười rồi lấy thêm ít bánh ngọt bỏ vào đĩa của cô:
"Em ăn đi!"
Hai ngày sau.
Lâm Hi thuê một chiếc xe tải giao số hoa đã được đặt ở cửa hàng đến công ty Đồng Tuyết.
Ông chủ Cảnh Bình sau khi xem tỏ vẻ rất hài lòng, vô cùng thoải mái thanh toán hết số tiền còn lại.
Vụ làm ăn lớn đầu tiên như vậy kết thúc tốt đẹp, khách hàng hài lòng, thanh toán thuận lợi, không có tranh chấp, trong lòng cô rất cao hứng, biết rõ chuyện này thuận lợi như vậy cũng nhờ Đồng Tuyết.
Nên khi cô ấy ầm ĩ đòi chiêu đãi, cô liền gật đầu đồng ý.
Địa điểm ăn cơm là một nhà hàng Tứ Xuyên, rất gần cửa hàng hoa, thỉnh thoảng không muốn nấu cơm thì cô sẽ tới đây.
Đồng Tuyết ngồi xuống ghế xoay trái xoay phải, nhìn xung quanh rồi hỏi Lâm Hi:
"Cậu mời tớ tới chỗ này ăn thật hả? Dù không phải đại tiệc kiểu Pháp, thì cũng phải đi mấy chỗ cao cấp ăn bò bít tết này nọ chứ?"
Lâm Hi lườm cô một cái:
"Cậu nghĩ lần buôn bán này tớ kiếm được bao nhiêu chứ?"
" Bao nhiêu?"
Lâm Hi nói ra một con số khiến Đồng Tuyết câm nín, một lát sau giáo huấn cô:
"Sao cậu ngốc thế, kiếm được có chút đó tiền, tớ đã nói với cậu nam thần nhà tớ có tiền rồi mà."
" Tớ là vì ai chứ?" Lâm Hi phát tức:
" Cậu là bạn tớ, chuyện làm ăn này do cậu giới thiệu, tớ có thể bất chấp đòi giá cao sao?"
Đồng Tuyết nghe xong cười hắc hắc, chân chó một câu:
"Quả nhiên là khuê mật của tớ!"
Nói xong chống tay xuống bàn, nghiêng người về phía trước:
" À, cậu với Trần Tầm sao rồi? Không phải hắn buông tha cho cậu rồi chứ? Hôm trước tớ ra ngoài xã giao với nam thần nhà tớ, thấy hắn và Tô Thụy ăn cơm cùng nhau đó!"
Lâm Hi không quan tâm, thản nhiên nói:
"Cứ vậy thôi, cứ cách mấy ngày lại tặng ít đồ, cũng không có gì khác."
Đồng Tuyết ngẫm nghĩ một lúc rồi nói:
"Chắc chắn buông tha cho cậu rồi."
"Cậu nói có phải hắn tính tiến tới với Tô Thụy không? Hôm đó, tớ thấy hai người họ có vẻ rất thân mật, tớ còn thấy Tô Thụy đút cho hắn ăn nữa đó!".
Nghĩ tới hình ảnh đã thấy ở năm ba đại học, Lâm Hi cười nhạt, vẻ mặt thờ ơ:
"Tớ không biết, dù sao cũng chẳng liên quan tới tớ."
Lâm Hi không muốn nói tới đề tài này nữa nên chủ động hỏi:
"Cậu và nam thần nhà cậu phát triển tới đâu rồi? Hôm đó đi đánh golf có tiến triển gì không?"
" Đừng nói nữa".
Đồng Tuyết thở dài:
" Hôm đó, cậu vừa đi khỏi, em họ hắn gọi điện tới, nói là có chuyện gì đó rồi kêu hắn đi luôn, cậu nói xem, trong đám người đó tớ chỉ biết mỗi Cảnh Bình, hắn về rồi sao tớ đi tiếp được, dĩ nhiên là đi về luôn.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...