Nhân lúc nghỉ trưa, Lộ Nghiên tới bộ phận ẩm thực kiểm tra thực phẩm tuyên
truyền chính cho hoạt động sắp tới, nhưng không ngờ lại thấy Trần Mặc
Đông và Lưu Uyên Thư ở đây.
Trần Mặc Đông và Lưu Uyên Thư cùng đi vào nhà hàng, nhưng cảnh tượng đáng cười là Lộ Nghiên lại đang đi từ
nhà hàng ra. Lộ Nghiên mỉm cười chào, nói chuyện vài câu, rồi lấy cớ có
việc, đi qua hai người.
Hết giờ làm, Lộ Nghiên bảo Tô Hiểu Lộ đi
dạo phố cùng. Hai người ngồi ăn lẩu, nước lẩu đỏ dầu ớt cuồn cuộn sôi
trong nồi khiến người khác phải chảy nước miếng. Hai người gọi hai chai
bia và rất nhiều thịt – rau, ăn uống ngấu nghiến, rất sảng khoái. Sau đó cả hai cùng đi đến khu mua sắm gần đó.
Lộ Nghiên đã từng thích
một bộ phim nói về việc nữ chính không cách nào kìm chế được sở thích
mua sắm. Lộ Nghiên tin trên thế giới chỉ cần một người con gái nhìn thấy một bộ quần áo đẹp đều sẽ không kìm chế được xúc động, chỉ là thực tế
tàn khốc, vấn đề tài chính hạn hẹp, đôi khi chúng ta không thể nào gánh
vác được những khoản chi tiêu lớn. Có điều hiện tại những điều này đối
với Lộ Nghiên không còn là vấn đề nữa, Trần Mặc Đông đối xử với cô rất
tốt.
Hai giờ sau, hai người mệt mỏi, ngồi phịch trong khu nghỉ ngơi, ngay cả sức lực mua nước cũng không còn.
“Cậu điên hay sao mà mua nhiều đồ thế này?” Thực ra Tô Hiểu Lộ cũng mua không ít, nhưng so với Lộ Nghiên vẫn còn kém xa.
“Đây là của mẹ, đây là của bố, đây là của em trai, còn cái này là…” Lộ
Nghiên ngần ngừ dừng lại, nói ra những điều này cô mới phát hiện vẫn
chưa mua sắm được gì cho chính bản thân.
Vốn dĩ Lộ Nghiên còn muốn bảo Tô Hiểu Lộ đi xem phim, nhưng Tô Hiểu Lộ lại nhẫn tâm thẳng thừng từ chối.
“Cậu hôm nay cứ thế nào ấy, cậu thất tình đến hoa mắt chóng mặt rồi!” Lúc
sắp đi, Tô Hiểu Lộ vỗ vai Lộ Nghiên làm một động tác thương xót. Lộ
Nghiên tiễn cô bằng một cái lườm dữ dội, sau đó quay người tiếp tục chọn đồ vật cho mình.
Lộ Nghiên mỉm cười dịu dàng, nói địa chỉ cho
nhân viên để ngày mai họ chuyển tới. Sau đó cô đi dạo một vòng quanh khu mua sắm, kết quả lại nhìn thấy một chiếc đèn, cô rất hứng thú, đọc địa
chỉ nhà mình để họ chuyển tới. Cuối cùng cô rời khỏi trung tâm mua sắm
với tâm trạng thoả mãn.
Lộ Nghiên về tới nhà đã gần mười một giờ, cả căn nhà tối đen, ngay cả sức lực bật đèn cũng không còn, cô chỉ muốn nhanh chóng tắm xong rồi đi ngủ. Đột nhiên cô thấy bên ngoài ban công
có một đốm sáng đỏ, sợ đến giật mình, ngay cả cảm giác buồn ngủ cũng
biến mất. Nhưng sau khi bật đèn, cô nhận ra đó là Trần Mặc Đông.
“Anh làm gì mà giả ma giả quỉ thế, muộn thế này cũng không bật đèn.”
“Điện thoại của em dùng để trang trí sao? Về muộn như vậy mà cũng không gọi điện.”
“Em tưởng hôm nay anh sẽ về muộn nên không nói với anh.”
Nói xong, Lộ Nghiên đi vào nhà tắm. Sự yên lặng lúc này thực sự khiến cả người cô được thả lỏng.
Duyên phận giữa Lộ Nghiên và Lưu Uyên Thư đột nhiên trở nên sâu nặng hơn. Hai tuần sau, hai người lại gặp nhau ở một lối rẽ qua đường. Không tránh
được mấy câu chào hỏi, nhưng Lộ Nghiên cũng không ghét Lưu Uyên Thư. Cô
cảm thấy một cô gái trưởng thành như cô ấy khiến người khác ghét là một
chuyện không dễ.
“Gần đây bận không?” Lộ Nghiên vốn muốn kết thúc cuộc chào hỏi, nhưng lại bị Lưu Uyên Thư khơi mào.
“Cũng bình thường.”
“Công ty của chúng tôi gần đây hợp tác với Grand Capital, tôi đoán chúng ta sẽ thường xuyên gặp mặt.”
Lộ Nghiên thực sự không biết nên trả lời thế nào, chỉ có thể mỉm cười.
“Đây là danh thiếp của tôi.” Lưu Uyên Thư lấy chiếc danh thiếp từ trong cuốn sổ ghi chép đưa cho Lộ Nghiên.
Lộ Nghiên vô tình liếc quá, nhìn thấy bên trong bìa cuốn sổ ghi chép là
một bức phác họa chân dung màu đen, còn có cả tên cô ấy trên đó.
“Cô rất thích anh ấy sao?” Lộ Nghiên không biết vì sao mình lại muốn hỏi câu này.
“Đúng, tôi lưu giữ tất cả những thứ gì liên quan đến anh ấy.”
“Nghe Trần Mặc Đông nói cô cũng rất thích đến “Duyệt Các” , hương vị món ăn ở đó thực sự rất ngon. Tôi nhớ lần đầu đến đó là lúc vừa mới học cấp ba,
lúc ấy cũng rất thích. Hôm nào đó tôi sẽ mời cô đi ăn.”
“Thực ra tôi cũng không thích lắm.” Lộ Nghiên nở nụ cười tươi rói.
Lúc tạm biệt, Lộ Nghiên nhìn thấy Trần Mặc Đông đang cầm điện thoại đứng ở
góc rẽ đường. Cô không để ý quá nhiều, nhanh chóng bước đi.
Lộ
Nghiên mơ hồ nhớ lần đầu Trần Mặc Đông dẫn cô tới “Duyệt Các”, anh từng
nói mình có một người bạn rất thích nơi này, nhưng Lộ Nghiên không biết
người bạn anh nói tới có phải là Lưu Uyên Thư không.
Sắp hết giờ
làm, Lộ Nghiên nhận được điện thoại của Lỗ Mạn nói Cố Dịch Hiên đi công
tác, bắt cô đến “phục vụ”, Lộ Nghiên đồng ý tới nhà Lỗ Mạn. Lần này cô
nhắn cho Trần Mặc Đông một tin nhắn, nhưng không hề nhận được tin nhắn
trả lời.
Buổi tối, khi Lộ Nghiên và Lỗ Mạn ngồi trong phòng khách nhà Lỗ Mạn, Lỗ Mạn sống chết muốn Lộ Nghiên ngủ cùng. Thực ra trước đây hai người đã từng ngủ chung, nhưng hiện giờ tình thế đã khác, bụng Lỗ
Mạn đã khá to, Lộ Nghiên sợ mình mơ ngủ sẽ làm tổn hại cô ấy, vì Trần
Mặc Đông thường oán trách Lộ Nghiên ngủ không ngoan ngoãn. Nhưng cuối
cùng Lộ Nghiên vẫn không lay chuyển được Lỗ Mạn.
“Điện thoại của em là vật trang trí à? Mỗi lần cần tìm em, không gọi hai ba lần thì không bắt được em.”
Đối với chuyện này, Lộ Nghiên cũng bất lực, cô nhớ tới lời nói của Trần Mặc Đông, càng thêm phần áy náy. Buổi sáng, sau hôm Lộ Nghiên và Tô Hiểu Lộ đi mua sắm, Lộ Nghiên vừa nạp điện thoại, mở máy lên, phát hiện có bốn
cuộc gọi nhỡ. Thời gian là khi cô và Hiểu Lộ ăn cơm, hai người ngồi tán
gẫu, xung quanh ồn ào nên cô không nghe thấy.
“Hôm nay sao tâm tình suy sụp thế?”
“Không có gì, chỉ buồn ngủ thôi.”
“Chị không làm phiền kế hoạch tạo người của em và Trần Mặc Đông đấy chứ?”
“Không phiền mà.”
“Sao vậy, vẫn chưa thành công à?”
“Ừm.”
“Bao lâu rồi?”
“Rất lâu rồi.”
“Vậy đi bệnh viện kiểm tra xem thế nào, chị đi cùng em.”
Lộ Nghiên ngẩng đầu nhìn Lỗ Mạn, Lỗ Mạn hiện rõ vẻ không tự nhiên, có lẽ cô cũng tự cảm thấy điều mình nói rất khó nghe.
“Tiểu Nghiên, chị không có ý đó.”
“Không sao, em hiểu mà. Nói như vậy vấn đề thực sự đúng là ở em.”
Lộ Nghiên do dự rất lâu vẫn không mở miệng hỏi chuyện liên quan đến Lưu
Uyên Thư. Nhưng sau này, cô lại rất nhanh phát hiện được đáp án của
mình.
“Ngủ thôi. Mệt quá.”
Lộ Nghiên ngủ không yên, làm thế nào cũng không thể ngủ sâu, có lẽ vì sợ đụng chạm đến bụng của Lỗ Mạn.
Có lẽ cả hai đều quen với nếp sống lạnh nhạt. Với chuyện con cái, cả hai
vẫn thể hiện bình thường, đương nhiên bao gồm cả chuyện sinh hoạt vợ
chồng. Trần Mặc Đông dường như chịu khó làm chuyện ấy hơn, nhưng không
hề dịu dàng như trước. Lộ Nghiên đương nhiên cũng không nể nang, chẳng
qua cô không dám cắn cằm Trần Mặc Đông mà chiến đấu trên bả vai và cổ
anh. Thỉnh thoảng hai người cũng tán thưởng chiến tích của người kia,
sau đó lại bôi thuốc cho nhau. Lộ Nghiên nghĩ cả hai người đều điên rồi.
Một ngày thứ bảy, Trần Nhiễm Mộng hẹn Lộ Nghiên đi mua vải, Lộ Nghiên nói
có việc nên hai người hẹn tới chủ nhật. Mối quan hệ giữa Lộ Nghiên và
Trần Nhiễm Mộng đã bớt xa cách so với trước kia, đương nhiên vẫn chưa
đến mức thân thiết. Một lần, Trần Nhiễm Mộng có việc nên nhờ Lộ Nghiên
chăm sóc Hàn Lạc Ảnh, Lộ Nghiên rất thích trẻ con nên vui vẻ đồng ý. Mấy lần như vậy, mối quan hệ giữa hai người đã thoải mái hơn nhiều. Thỉnh
thoảng Trần Nhiễm Mộng cũng gọi Lộ Nghiên cùng đi dạo phố. Thậm chí hành động “báo thù” của Trần Nhiễm Mộng như Lộ Nghiên và Trần Mặc Đông từng
dự đoán lại không hề xuất hiện.
Lộ Nghiên phát hiện tính cách hai người quả thực có rất nhiều điểm tương đồng. Đôi khi nhìn thấy cách cư
xử của Trần Nhiễm Mộng với Hàn Minh Khải, cô cảm thấy như đang nhìn vào
chính mình, chẳng qua tính cách của Trần Mặc Đông và Hàn Minh Khải khác
xa nhau. Cùng một sự việc, Hàn Minh Khải có thể bị Trần Nhiễm Mộng làm
cho tan tác thê thảm, nhưng Trần Mặc Đông thì vẫn sừng sững bất động như núi Thái Sơn.
Lộ Nghiên sắp đặt thời gian hẹn với bác sĩ đến
khám, nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng cô không nói với ai, tự mình đi khám.
Trải qua một loạt các thủ tục kiểm tra phức tạp rườm rà, bác sĩ nói bản
thân Lộ Nghiên không có vấn đề gì, nhưng thể chất rất lạnh, tỷ lệ thụ
thai thấp, cần thời gian điều trị dài. Bác sĩ dặn cô không thể vội vàng, thể chất như vậy phải dần dần điều trị mới được. Lộ Nghiên cẩn thận ghi nhớ chế độ ăn, đợi bốc thuốc Trung y xong, cô cầm túi thuốc đắng về
nhà.
Về tới nhà, Lộ Nghiên không ngờ Trần Mặc Đông đã ở nhà. Sáng nay lúc Lộ Nghiên ra khỏi nhà, Trần Mặc Đông nói phải làm thêm.
Lúc bước vào, Lộ Nghiên phát hiện Trần Mặc Đông đang ăn mì, nhìn có vẻ
không ngon, vẻ mặt Trần Mặc Đông dường như rất khó nuốt. Lộ Nghiên cầm
đũa của anh thử một miếng, quả nhiên như vậy.
“Đừng ăn nữa, để em nấu cho anh, em cũng chưa ăn.” Đối với người ngay cả chai dầu cũng đánh đổ như Trần Mặc Đông thì việc nấu chín một bát mì đã đủ khiến người
khác bội phục.
“Em bệnh rồi.” Trần Mặc Đông chỉ gói thuốc.
“Không có, chỉ là thuốc bổ cho sức khỏe thôi.”
“Đúng là chịu khó, uống được loại thuốc đắng thế này.”
Lộ Nghiên không thèm để ý anh, thay quần áo rồi chuẩn bị hầu hạ “ông chủ” ăn cơm.
Sau lần gặp mặt đó, Lộ Nghiên không gặp lại Lưu Uyên Thư. Nhưng có một lần, cô nhìn thấy Lưu Uyên Thư che miệng bước nhanh vào nhà vệ sinh. Lộ
Nghiên vốn muốn quan tâm một chút, nhưng nghĩ tình huống này không phải
bệnh dạ dày thì cũng là mang thai, quan tâm lúc này có thể sẽ khiến cả
hai ngại ngùng, cuối cùng Lộ Nghiên dừng bước. Không ngờ cô vừa quay đầu thì thấy Tiêu Mông đang định đi vào nhà vệ sinh, Lộ Nghiên tự giễu: một người đáng yêu như thế, sao lại không có ai quan tâm? Sau đó cô thầm
mắng mình nhiều chuyện.
Hình như những người bên cạnh đều mang
thai. Lỗ Mạn đã mang thai hơn bảy tháng, Trần Nhiễm Mộng và Hàn Minh
Khải cũng đang có ý định sinh đứa thứ hai, hiện giờ Lưu Uyên Thư cũng có vẻ như đã có thai. Cả thế giới như cố tình nhắc nhở Lộ Nghiên: không
đến lượt cô phải phát huy vai trò. Nhưng Lộ Nghiên vẫn hoang mang không
biết có cần thiết phải mang thai không, có thể đã quá dư thừa rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...