“Có chuyện gì thế? Tử Sâm, con ngồi xuống đây đi.”
Phương Lan bỏ khung thêu sang bên cạnh, chăm chú nhìn Cố Tử Sâm.
Hắn hít sâu một hơi lấy lại bình tĩnh, rồi nói:
“Mẹ, con với Mộng Linh, lúc trước là kết hôn hợp đồng.”
“Con… con nói cái gì?”
“Đều là lỗi của con.
Lúc đó cũng vì thiếu suy nghĩ nên mới…”
“Con, con dám! Thằng bất hiếu này.”
Gương mặt Phương Lan trở nên nóng phừng, bà vung tay đánh mạnh vào vai đứa con trai của mình.
Cố Tử Sâm không thể lấy lý do nào để bao biện, chỉ biết đứng yên mặc cho bà mắng chửi mình.
“Rốt cuộc con nghĩ gì mà làm ra chuyện tày trời như thế hả? Cố Tử Sâm, con cút khỏi nhà cho mẹ.”
“Mẹ, mẹ đừng đánh anh ấy nữa…”
Mộng Linh từ trên lầu đi xuống, vội vàng đến chỗ của Phương Lan che chắn cho Cố Tử Sâm.
Bà liền dừng tay lại, sợ sẽ làm Mộng Linh bị thương.
“Mẹ à, chuyện này có cả lỗi của con.
Mẹ đừng trách anh ấy.”
Phương Lan dìu Mộng Linh ngồi xuống ghế, nhìn sắc mặt lo lắng của cô mà vuốt nhẹ vào mu bàn tay để trấn an.
Mộng Linh đang mang thai, không được kích động mạnh.
“Mẹ biết đều là do nó bày trò ép buộc con.
Mộng Linh, phải để con chịu nhiều ấm ức rồi.”
Cố Tử Sâm không nói nên lời.
Biết bà thương Mộng Linh, nhưng không ngờ lại bênh vực cô nhiều như vậy.
Thôi thì bao phần tội lỗi cũng là do hắn!
“Con xin lỗi mẹ…”
Mộng Linh cúi thấp mặt xuống, cực kỳ thấy áy náy trong lòng.
Cho dù Phương Lan không trách cô, nhưng chuyện cô thông đồng với Cố Tử Sâm để lừa dối bà là sự thật.
Hơn nữa lỗi cũng không hoàn toàn xuất phát từ phía của hắn.
Là do Mộng Linh cần tiền, nhận tiền của hắn mới quyết định cùng Cố Tử Sâm đóng kịch.
Phương Lan nghe cô xin lỗi, sợ rằng Mộng Linh định bỏ đi.
Chẳng phải cô đang mang thai con của Cố Tử Sâm sao? Không thể được! Bà không thể mất đi con dâu và cháu nội được.
“Mộng Linh, mẹ không trách con.
Hiện tại con đang mang thai, đừng nghĩ đến chuyện dại dột.”
“Con, con không có!”
Ở phía đối diện, người đàn ông kia căng thẳng nhìn Phương Lan, sau đó rón rén bước đến ngồi xuống bên cạnh bà.
Hắn nói:
“Lúc trước là con làm liều.
Nhưng hiện tại con với Mộng Linh thật lòng yêu thương nhau.
Mẹ à, chúng ta đến nhà cô ấy chào hỏi, sau đó xin rước cô ấy về nhà mình được không?”
“Có được không? Gia đình con bé sẽ chấp nhận một tên đầu gỗ, mặt lạnh như con sao?”
Cố Tử Sâm: “…”
Phương Lan giờ mới vỡ lẽ, chẳng trách Cố Tử Sâm nói dối gia đình Mộng Linh cư trú ở nước ngoài nhưng bà không thấy họ liên lạc gì với cô cả.
Còn nữa, tính cách con trai bà khô khan đến chừng nào, đoán chừng không có mấy vị phụ huynh có thể vừa mắt, trong thời gian ngắn lại có thể lấy con người ta về làm vợ, bà phải thấy bất thường mới phải.
Không phải là Phương Lan chưa từng nghi ngờ, nhưng vì nôn nóng có con dâu và cháu nội, trước đây bà mới mặc kệ.
Giờ thì hay rồi! Toàn là bịa đặt để lừa bà.
Mộng Linh nắm tay Phương Lan và Cố Tử Sâm, vội nói tốt cho hắn:
“Mẹ và em trai con rất thích Tử Sâm và Minh Châu.
Mẹ đừng lo lắng!”
“Đã gặp mặt rồi sao?” Phương Lan thoáng ngạc nhiên.
Cố Tử Sâm gật nhẹ đầu, mắt chớp nhẹ:
“Đã gặp rồi.
Chỉ chờ mẹ mang sính lễ sang bên đó xin bác ấy gả con dâu thôi.”
“Mộng Linh gọi ta là mẹ, con còn gọi mẹ của con bé bằng bác gái sao? Thật là…” Phương Lan đánh yêu vào tay con trai mình.
Ba người nói chuyện một hồi, bà mới biết cha của Mộng Linh đã mất.
Không có cha bên cạnh ngay từ bé mà cô vẫn hiểu chuyện như vậy, bà càng nghĩ càng thấy ngưỡng mộ cách nuôi dạy con của mẹ Mộng Linh.
“Được rồi.
Cuối tuần này chúng ta sẽ sang nhà của con một chuyến, nhé?” Bà quay sang vỗ nhẹ vào tay cô.
“Vâng ạ!”
Có nằm mơ Mộng Linh cũng không nghĩ mọi chuyện lại dễ giải quyết đến như vậy.
Trở về phòng ngủ, cô ôm lấy Cố Tử Sâm thật lâu, cảm nhận nhiệt độ cơ thể của hắn để ý thức được rằng đây hoàn toàn là sự thật.
Cố Tử Sâm còn phải đến công ty giải quyết công việc.
Trước khi đi, hắn còn hỏi Mộng Linh có thèm ăn thứ gì không, buổi chiều hắn sẽ mua về cho cô.
Nhưng mà Mộng Linh không đặc biệt muốn ăn thứ gì cả.
Hiện tại cô còn có dấu hiệu bị nghén, ngửi thấy mùi thức ăn nặng mùi sẽ thấy khó chịu.
“Thật sự em không thích thứ gì sao? Anh nghe nói bà bầu thường nghiện ăn đồ chua hoặc ngọt.”
“Em nghiện cái khác? Có được không?”
Cố Tử Sâm nheo mắt hỏi:
“Em nghiện cái gì? Chỉ cần là thứ em muốn, anh đều sẽ đem về cho em.”
Mộng Linh khịt khịt mũi, ôm lấy eo của Cố Tử Sâm.
“Nghiện hơi anh!”
Cố Tử Sâm bật cười, không nghĩ cô vợ nhỏ của mình lại đáng yêu như thế.
Hôm nay còn biết rắc thính với hắn nữa.
“Anh sẽ tranh thủ về sớm.” Nói xong, hắn xoay người lại hôn lên trán Mộng Linh một cái.
Mãi một lúc sau, Cố Tử Sâm mới có thể rời khỏi nhà để đến công ty.
Trình Bân vừa nhìn thấy hắn đã thông báo một chuyện quan trọng:
“Chủ tịch, tôi đã điều tra ra người muốn hãm hại thư ký Trình rồi.”
“Là ai?”
Trình Bân nuốt nước bọt, căng thẳng nói:
“Vợ cũ của anh, Thẩm Yến.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...