“Ba à, chiều nay ba không thể đến trường con được sao?”
Một cô bé tầm sáu tuổi tròn xoe mắt nhìn người đàn ông trước mặt, bàn tay nhỏ xíu vươn ra lay nhẹ cánh tay hắn.
Cố Tử Sâm nhìn cô bé, vừa thương vừa thấy bất lực.
“Tiểu Châu à, chiều nay ba có việc bận.
Hay là để thím Vương đi với con nhé!”
Gương mặt Cố Minh Châu trở nên buồn bã, cô bé cúi thấp đầu, bàn tay nhỏ cũng thu về.
Một chuyện quá đỗi bình thường với đứa trẻ khác, đối với Cố Minh Châu lại là cả một niềm ao ước mãnh liệt.
“Ước gì con có mẹ.”
Câu nói ngây ngô của đứa con gái như gáo nước lạnh tạt thẳng vào mặt Cố Tử Sâm.
Hắn vội ôm Minh Châu vào lòng, nhưng lại không biết nói gì với con bé.
Nghĩ về vợ cũ của mình, hắn càng thêm hận.
Ở trong phòng ngủ, Mộng Linh đã tỉnh giấc.
Cô ôm lấy đầu, hai mắt lờ đờ nhìn xung quanh.
Khung cảnh lạ lẫm trước mắt khiến Mộng Linh giật nảy mình, trong lòng dấy lên cảnh giác.
Nhìn kỹ thì nơi này không giống như khách sạn lắm, nhưng mà rốt cuộc cô đang ở đâu vậy?
Mộng Linh rời khỏi giường, chậm rãi bước xuống cầu thang.
Ra đến ngoài phòng khách, cô chợt nhìn thấy Cố Tử Sâm.
“Chủ tịch, sao anh lại ở đây?”
Thật ra Mộng Linh không biết hỏi thế nào mới phải, chỉ buột miệng nói đại một câu.
Cố Tử Sâm lạnh lùng nhìn cô, trả lời một cách cụt lủn:
“Nhà của tôi.”
Đầu óc Mộng Linh quay cuồng, mất mấy giây mới kịp hiểu ra vấn đề.
Cô nhớ hôm qua mình uống rượu say, sau đó gặp phải cơn mưa lớn trên đường.
Lẽ nào là Cố Tử Sâm đưa cô về?
“Ba, chị gái này là ai thế?”
Nghe cách xưng hô của đứa trẻ ngồi bên cạnh hắn, Mộng Linh không khỏi kinh ngạc.
Đây là con gái của Cố Tử Sâm sao? Vậy mà từ trước đến giờ, cô vẫn nghĩ hắn còn đang độc thân chứ!
“Tiểu Châu à, cô gái này là nhân viên trong công ty của ba.” Hắn khẽ xoa đầu con gái mình.
Cách nói chuyện của Cố Tử Sâm với người khác thì lạnh nhạt, nhưng khi trả lời con gái của mình lại quá đỗi dịu dàng.
Mộng Linh đoán hắn hẳn phải thương cô bé nhiều lắm.
Thấy Minh Châu chăm chú nhìn mình, Mộng Linh liền cười hiền với cô bé.
Đứa trẻ này thật dễ thương, đến cả cô mới gặp lần đầu, nhìn còn thấy thích nữa mà.
“Chào chị, em là Cố Minh Châu.”
Mộng Linh không nghĩ rằng cô bé lại bắt chuyện với mình, cô thoải mái đáp lại:
“Chào bé con! Chị là Kiều Mộng Linh, hân hạnh được làm quen với em.”
Minh Châu thích thú cười tít mắt.
Cô bé quay sang kéo tay Cố Tử Sâm, cái miệng nhỏ khẽ chu lên, giọng dẻo quẹo mà năn nỉ hắn:
“Ba! Ba để chị gái này đến trường với con được không?”
Cố Tử Sâm hoang mang nhìn con gái, ai ngờ cô bé lại đưa ra đề nghị này.
Bọn họ mới gặp nhau chưa đầy năm phút, sao Minh Châu lại muốn một người lạ đi họp phụ huynh cho mình?
“Tiểu Châu, chuyện này không thể được.”
Cố Minh Châu không màng đến lời hắn nói, bé con trèo xuống khỏi ghế sofa, chạy đến ôm lấy chân của Mộng Linh, nài nỉ:
“Chị gái xinh đẹp, chiều nay chị có thể đến trường họp phụ huynh cho em được không?”
Kiều Mộng Linh căn bản là không hiểu chuyện gì, cô rơi vào tình thế khó xử.
Rốt cuộc là có nên đồng ý hay không đây?
“Chị à…”
“Tiểu Châu, con mau đi ăn sáng đi.”
Cố Tử Sâm giúp Mộng Linh giải vây.
Dì Vương bế cô bé xuống nhà bếp, ở trong phòng khách chỉ còn cô và hắn.
Cố Tử Sâm chỉ về phía ghế sofa đối diện, ý bảo cô ngồi xuống.
Mộng Linh cảm thấy hơi căng thẳng.
Hôm qua Cố Tử Sâm đã dặn cô làm lại bản báo cáo, sáng nay phải mang đến công ty cho hắn.
Vậy mà cô lại uống say bí tỉ, lúc tỉnh dậy còn ở trong nhà người đàn ông này nữa.
“Chủ tịch, tối hôm qua… là anh đưa tôi về sao?”
“Ừm.” Hắn đáp ngắn gọn.
“Cảm ơn anh nhé!” Cô nói lí nhí trong miệng.
Không khí trở nên căng thẳng vô cùng, căn bản là vì Mộng Linh không biết nói gì, mà Cố Tử Sâm cũng kiệm lời, nên mới thành ra khó xử như vậy.
“À, nếu không còn chuyện gì thì tôi về nhé.
Còn bản báo cáo, có thể rời đến sáng mai được không? Thật ra tối hôm qua tôi có chuyện buồn…”
Mộng Linh không nói hết câu, còn tưởng Cố Tử Sâm sẽ mắng cô một trận, ai ngờ hắn lại dễ dàng đồng ý.
Cô gật đầu cảm ơn hắn một lần nữa, rồi lấy túi xách và áo khoác trên ghế sofa, chuẩn bị ra về.
“Này, cô thấy thế nào về lời đề nghị của con gái tôi?”
“Sao ạ?” Mộng Linh ngơ ngẩn mất mấy giây, sau đó nhớ ra câu nói ban nãy của cô bé.
Cô im lặng không nói gì, nghĩ ngợi một lúc mới hỏi Cố Tử Sâm:
“Mẹ của con bé bận việc gì sao?”
“Tiểu Châu không có mẹ.” Hắn đáp lại một cách dứt khoát, giống như không muốn nhắc đến người phụ nữ đó vậy.
Mộng Linh đoán chừng Cố Tử Sâm đã ly hôn vợ, chẳng trách không ai trong công ty nhắc đến chuyện hắn đã kết hôn.
Nhìn vào thái độ của hắn, cô thầm nghĩ hai người họ phải có khúc mắc gì lớn lắm.
“Thế nào?” Cố Tử Sâm thấy cô không trả lời, liền hỏi lại.
Chỉ là đến trường họp phụ huynh cho Minh Châu, Mộng Linh đương nhiên làm được.
Cô gật đầu đồng ý, rồi hỏi hắn:
“Vậy hôm nay tôi có thể xin nghỉ phép được không?”1
“Cũng được.”
Mọi việc xong xuôi, Mộng Linh quay trở về nhà.
Khu biệt thự nơi Cố Tử Sâm sống làm gì có trạm xe buýt, cô phải cắn răng rút tờ một trăm ngàn để gọi taxi, nghĩ mà tiếc đứt ruột.
Cố Tử Sâm gửi cho Mộng Linh địa chỉ trường tiểu học của Minh Châu.
Hắn dặn cô đợi ở cổng trường, đến giờ sẽ có người đưa con bé đến.
Mộng Linh về đến nhà, tranh thủ dọn dẹp nhà cửa.
Cô gọi điện thoại cho Gia Huy, nói buổi trưa sẽ nấu cơm mang vào bệnh viện.
Mười một giờ, Mộng Linh vào đến bệnh viện.
Gia Huy thấy lạ, cô bèn giải thích hôm nay mình được nghỉ phép.
“Mẹ thế nào rồi?”
Gia Huy thở dài, buổi sáng nay bác sĩ gọi cậu lên nói chuyện.
Ông ấy đề nghị phải làm phẫu thuật sớm cho Cầm Liên, như thế tỉ lệ thành công sẽ cao hơn nhiều.
“Nội trong tuần này phải xoay sở được chi phí làm phẫu thuật.
Chị, hay là cứ để em bán đi ít máu.
Dù sao em cũng là thanh niên khỏe mạnh, rất nhanh sẽ phục hồi lại thôi.” Gia Huy vẫn không từ bỏ việc thuyết phục cô.
Mộng Linh giống như lần trước, nhất quyết không chịu.
Cô bảo sẽ tìm cách vay mượn ngân hàng, rồi nói với Gia Huy đừng lo lắng.
Cậu thở dài thườn thượt, đến căn nhà họ ở còn là nhà cho thuê, thì chị gái cậu lấy đâu ra tài sản để thế chấp chứ?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...