Tôi dậy mà đầu đau như búa bổ, vào vệ sinh cá nhân rồi xuống nhà, mùi thức ăn thoang thoảng chạy vào mũi, ngó thấy Quang đang đứng bếp, bên cạnh là cái Thúy đang rôm rả:
- Thơm quá anh ạ, anh Quang là số một.
Thoạt nhìn họ như vợ chồng ấy nhỉ, cùng nhau nấu nướng hạnh phúc ra phết.
Tôi chợt nghĩ, cái Thúy nó yêu Quang như vậy sao lại để Quang đi lấy vợ, sao nó không thổ lộ với Quang, rốt cuộc là Quang có biết tình ý của nó hay không.
Mà cái Thúy này nó cũng chẳng vừa, nấu nướng mà ăn mặc rõ lộ liễu, tưởng chừng sắp rớt 2 trái bưởi ra ngoài, cái quần đùi chẳng thể nào ngắn hơn được nữa.
Nói đi nói lại thì so ra Quang cũng tốt, chỉ là tình cảm chúng tôi không quá đậm đà, không đủ để cả hai vì nhau mà vượt qua cái tôi của bản thân mình, ừ thì tôi tự cao, anh lại quá thiên về gia đình, vô tình nó làm rào cản giữa hai đứa.
Không, tôi không thể dễ dàng bỏ cuộc như vậy, cái Thúy nó muốn chơi tôi sẽ chơi với nó, thử xem nó giở trò gì đây.
Tôi tiến đến chỗ Quang, ngọt ngào ôm anh từ phía sau, vui vẻ hỏi:
- Ông xã đang làm gì đấy.
Quang ngạc nhiên, chắc hẳn anh không tin những gì mình vừa nghe thấy nhưng cũng cười đáp lại lời tôi:
- Anh nấu đồ ăn sáng, em vào bàn đi, anh đem ra cho.
Cái Thúy bĩu môi:
- Chị Thu sướng thật đấy, ngủ bảnh mắt mới dậy để chồng hầu, sướng như chị tôi ham quá.
Biết là nó đang nói móc, tôi siết tay chặt vào bụng Quang hơn, ngã đầu vào tấm lưng rộng lớn của anh mà trả lời nó:
- Thế em lấy chồng đi, biết đâu còn sướng hơn chị, lúc đấy có người nuôi khỏi nhờ vả ai em ạ.
Nó trừng mắt, nói chẳng nên lời:
- Chị, chị.
- Chị nói gì sai à? Mà ông xã xong chưa vậy em đói lắm rồi.
Tôi làm giọng nũng nịu, dụi dụi đầu vào Quang nhõng nhẽo, mặt mũi cái Thúy giờ xám xịt, nó quăng cái muỗng xuống, ngoe nguẩy bỏ vô phòng, đóng ầm cánh cửa, tôi nói với theo:
- Thúy nhẹ tay, cửa đấy đắt tiền lắm đấy.
Tôi thu cánh tay lại, đi ra bàn, Quang cũng bê ra bát phở nóng hổi:
- Ăn đi em, qua giờ chắc chưa ăn gì phải không?
- Ăn tát no rồi.
Quang biết tôi còn giận nên ngồi xuống bên cạnh, sờ vào cái má mà hôm qua được anh tô cả vết hồng:
- Anh xin lỗi, là anh sai.
Bỏ qua cho anh một lần nha Thu.
- Tôi không nói đến ai là người có lỗi, cái quan trọng tôi là vợ anh mà anh không hiểu không tin tôi, hôn nhân đi kèm với lòng tin và sự tôn trọng, chính anh phá vỡ cái nguyên tắc đó.
- Anh thấy cái Thúy nó khóc lóc tội quá nên..
- Nên anh sẵn sàng đánh tôi à, anh có biết tôi cũng bị...
Tôi muốn nói cho Quang biết chân tôi cũng bị phần cháo đó bắn lên chân, nhưng thôi, nói ra chẳng khác gì tôi kể lể, hơn thua với cái Thúy.
- Em bị gì?
- Không có gì.
Anh ăn đi rồi đi làm, hôm nay tôi có việc phải ra ngoài, anh em anh tự lo liệu.
Nói xong tôi đứng lên đi vào phòng, Quang cũng đi theo phía sau, tôi mở tủ chọn cho mình chiếc váy màu xanh biển nhạt, vào bàn trang điểm nhẹ nhàng, Quang vẫn ngồi ở giường nhìn theo mọi hoạt động của tôi, qua chiếc gương tôi thấy ánh mắt Quang khác lạ, không hẳn buồn không hẳn vui, biểu cảm thật khó để suy đoán anh ta đang nghĩ gì..
- Thu..
Em đi đâu?
- Giờ anh quản luôn cả công việc tôi à.
- Công việc, em đừng đem công việc ra lấp liếm cho hành động của mình, bao lâu em mới quên nó hả?
Quang nói lớn, thanh âm chưa đầy sự tức giận.
- Tôi cười, giờ anh ghen với người đã khuất à.
- Nó chết nhưng vẫn sống trong tim em, đừng tưởng tôi không biết hôm nay là ngày giỗ của nó, sao, em định đến tâm sự, khơi gợi kỉ niệm vốn dĩ nên ngủ quên hả, Thu, em đã có chồng, có chồng rồi đó em biết không?
Quang vừa hét vừa bóp vào vai tôi đau điếng, bàn tay thô kệch của anh như chất chưa sự ghen hờn.
Tôi hất tay Quang ra, giọng cũng lớn không kém:
- Thì sao? Ai cũng có khoảng trời riêng của mình, anh đừng vô cớ nữa.
- Vô cớ, em nói tôi vô cớ, em có biết cảm giác của tôi khi những đêm trong giấc ngủ chập chờn em luôn gọi tên nó, những hình ảnh hai người say đắm được em giữ kĩ trong góc tủ, Thu, xin em, xin em hãy một lần đứng ở vị trí của tôi mà suy nghĩ.
Tôi ngồi thụp xuống giường, chiếc nệm êm ấm ngày nào giờ hoá lạnh ngắt, từng lời nói của Quân làm tôi bỡ ngỡ, trái tim như ai xát muối, đầy đau rát.
Ngước nhìn Quang, người quân nhân ngày nào tôi gặp gỡ, dáng hình vẫn thế, chỉ là đôi mắt anh giờ buồn bã, giọt lệ đấng nam nhi từ đâu chảy xuống, phải chăng tôi mới là người có lỗi.
Muốn nói mà sao cổ nghẹn đắng, muốn khóc mà sao lệ chẳng tuôn.
Hai chúng tôi mỗi người một góc, ngoài trời mưa lất phất, cơn gió luồng qua khung cửa sổ thổi vào căn phòng đang lạnh lẽo, Quang đứng lên khép cửa lại, nói với tôi:
- Để anh đưa em đi.
Dõi mắt sang Quang, hình như tôi không nghe lầm chứ?
Anh dựa người vào tủ, nhìn thẳng vào tôi, nói bằng giọng nghiêm túc nhất:
- Thu, anh hiểu tình đầu là tình đẹp nhất, huống hồ em và Tính lại lớn lên bên nhau, có quá nhiều kỉ niệm giữa hai người, nhưng Thu à, cậu ấy đã ra đi mãi mãi, em đừng hoài niệm nữa được không, hãy sống vì tương lai phía trước, em đã là vợ, mai sau sẽ là mẹ, quên tất cả đi em.
Sau câu nói ấy lòng tôi bỗng hoá mềm yếu, nước mắt ướt đẫm hàng mi cong, mũi cay nồng, nhất thời không diễn tả được.
Từng bước chân Quang bước đến, anh ôm tôi vào người, khẽ nói:
- Em hãy khóc, hãy một lần yếu đuối để anh thấy mình được che chở cho em, khóc một lần rồi khép lại mọi thứ, quá khứ đã qua, ngày mai đang rộng mở, rồi mình sẽ hạnh phúc..
- Quang...
Tôi bấu chặt người anh, khóc một trận hả hê, đến khi vạt áo anh loang lổ, mắt sưng vù mới thôi.
Quang lấy khăn ướt lau đi giọt lệ còn vương vấn, tém lại sợi tóc không vào nếp, cự li lúc này bắt đầu rút ngắn khi môi Quang càng lúc tiến gần, tôi nhắm mắt tiếp nhận những gì anh mang đến.
Quang vòng tay ra sau giữ chặt gáy tôi lại, từng nhịp, từng nhịp đẩy đầu lưỡi vào sâu khoang miệng, đến lúc hơi thở cả hai đều hỗn hển mới dứt ra..
Quang lột chiếc áo trên người vứt xuống giường, lộ body săn chắc, chiếc quần cũng được cởi gấp vứt lung tung, tay anh luồn ra sau lưng tôi kéo khóa, nhẹ nhàng tuột khỏi người, rồi vùi đầu vào hai cánh đào đang xuân sắc, miệng không ngừng mút mát đến độ cứng lên mới chịu di chuyển lên tai tôi mà nhấn nhá,từng hơi thở nóng bừng của anh thổi thẳng vào làm người tôi tê dại, ưỡn lên theo từng cử chỉ của anh, ngón tay hư hỏng được Quang khuấy vào khe suối nhỏ đầy nước, chỉ đợi chờ chiếc sào chèo chống sang sông.
** *** hùng dũng cọ cọ vào đùi non rồi bất ngờ đâm thẳng vào trong, một chút nhói nhưng nhanh chóng được thay thế bằng những cú huých Quang vận động, từng cái đưa đẩy được cả hai phối hợp nhịp nhàng, căn phòng vốn yên tĩnh nay tràn đầy dục vọng tình ái.
Sau cơn hoan lạc, Quang gối đầu tôi lên tay anh, tay vẫn không ngưng xoa đều nhụy hồng đang trần trụi:
- Hoà nhé vợ.
Đêm qua anh rất sợ.
- Sợ gì? sao sợ mà không đi tìm?
- Anh gọi cho Lan biết em đang ở đấy nên đợi em về, anh xin lỗi vợ.
- Không.
Để đấy, cho anh nợ có dịp sẽ trả thù.
- Trả thù trả thù này...
Quang chồm người lên cù loét đến khi tôi phải đồng ý tha thứ mới chịu buông, tôi ngợp trong niềm vui hạnh phúc đâu biết bên ngoài cái Thúy đang nghiến răng kèn kẹt, bày mưu tính kế chia rẽ vợ chồng tôi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...