An Lâm kéo em trai về phòng rồi đóng cửa lại. Anh nhìn Nam Lâm một hồi lâu rồi thở dài. Cuối cùng An Lâm đi đến lắc mạnh vai Nam Lâm nói:
- Em sao vậy? Em có biết mình vừa làm gì không?
Trên người Nam Lâm vẫn phản phất mùi rượu hòa theo đó là mùi sữa tắm của Trúc Diệp. Sao anh lại không biết mình vừa làm gì cơ chứ, anh suýt nữa thì làm hại cô ấy rồi, suýt nữa thì tước đoạt sự trinh trắng của cô ấy rồi. Nam Lâm gục mặt xuống nói giọng mệt mỏi:
- Em không biết.
An Lâm hạ thấp giọng:
- Em đi đi. Chuyện này coi như anh không thấy gì hết, còn về phía Trúc Diệp thì để tự em ấy quyết định. Nếu bố mà biết thì...
Nam Lâm không nói gì lẳng lặng đi về phía tủ quần áo, sắp xếp vào ba lô rồi lững thững đi ra cửa. Tất cả công việc này anh đều làm như một con rối.
Bây giờ vẫn còn là đêm, đường phố vắng lặng càng khiến lòng người ta trống trải. Nam Lâm mở cổng, trước khi đi anh có quay lại nói với anh trai mình:
- Xem ra em vẫn là một thằng tồi nhỉ?
Câu nói này nghe mới chua cay làm sao. Nói rồi Nam Lâm nhếch môi cười nhạt và bước đi. Bóng dáng anh cô đơn kéo dài trên đoạn đường. Anh hoàn toàn vô cảm, anh không biết có phải mình đang đau khổ hay không mà chỉ muốn gục xuống. Không muốn đi tiếp, chỉ muốn dừng lại.
An Lâm nhìn theo bóng dáng Nam Lâm đi khuất hẳn thì mới bước vào nhà. Vừa nãy, nếu không phải trong thâm tâm anh nghe thấy tiếng gọi tuyệt vọng của Trúc Diệp thì anh đã không chạy sang. Không ngờ linh cảm đó lại đúng. Anh không trách Nam Lâm. Với anh, nó vẫn là một đứa trẻ, một đứa trẻ tội nghiệp. Anh có công nhận là mọi người có thiên vị anh hơn Nam Lâm, vẫn quan tâm anh hơn.
Khi Nam Lâm đỗ vào học viện. Anh biết Nam Lâm đã cố gắng như thế nào, nếu như em trai anh học hành tử tế, chắc chắn nó còn có thể vượt mặt anh. Nhưng Nam Lâm lại không làm thế, nó chấp nhận bị ghét bỏ, nó chấp nhận đứng sau anh. Và anh còn biết Nam Lâm rất yêu Trúc Diệp. Những lần về nhà, Nam Lâm đều mua quà cho Trúc Diệp nhưng lại không tặng. Chiếc tủ của nó giờ đây chất đầy những món quà mà nó không dám tặng. Vì Nam Lâm biết Trúc Diệp không yêu thích gì mình, nếu cô ấy có nhận thì cũng chỉ là để đấy cho bụi bặm chất đầy. Vậy chi bằng không tặng còn hơn.
Với An Lâm. Anh không biết mình có yêu Trúc Diệp hay không, nhưng anh vẫn luôn và sẽ mãi mãi quan tâm đến cô ấy. Cô ấy yêu anh nhưng lại không dám nói, chỉ biết thể hiện. Anh cũng đón nhận và không hề có ý kiến.
Lần đầu tiên gặp Trúc Diệp. Cô ấy như một cơn gió nhẹ thoảng qua tâm hồn anh. Cái đáng yêu của cô ấy làm cho cô ấy như yếu đuối trước mọi người, khiến anh chỉ muốn bảo vệ cô ấy suốt đời.
Trúc Diệp tỉnh dậy. Lưng cô như bị rạn ra đau đớn. Trúc Diệp nhẹ nhàng nhấc người lên. Trên người cô chỉ quấn một chiếc khăn tắm hờ hững. Cảnh tượng đêm qua hiện về khiến cô chỉ muốn bật khóc. Có phải là cô đã bị Nam Lâm làm nhục rồi không? Trên người Trúc Lâm, khắp cơ thể, những vết cắn đỏ lên khiến cô thấy ghê tởm. Trúc Diệp liền chạy vào nhà tắm. Cô bật vòi sen cho nước chảy xuống. xối xả vào người. Trúc Diệp đưa tay lên chà, lớp da đỏ lên sau những lần chà mạnh của cô. Nước mắt Trúc Diệp giàn giụa trên má.
- Trúc Diệp!.
Là tiếng của An Lâm. Trúc Diệp ngừng khóc. Cô cố giữ cho giọng nói thật bình thường để trả lời anh:
- Dạ.
- Em dậy chưa? Xuống ăn sáng đi.
- Vâng. Em xuống ngay đây.
Trúc Diệp ngồi xuống mé bồn tắm. Cô cứ ngồi thẫn thờ như vậy không biết bao nhiêu lâu. Nam Lâm, hôn qua anh ấy tại sao lại làm vậy? Dẫu biết rằng anh luôn ghét cô nhưng...Lúc đó cô đã ngửi thấy mùi rượu. Có lẽ anh ấy đã bị rượu chi phối.
Trúc Diệp thở dài rồi mặc quần áo và đi xuống nhà.
Cả nhà đã ngồi quây quần bên chiếc bàn. Tuy nhiên cô không thấy Nam Lâm đâu.
An Lâm vừa thấy Trúc Diệp đi xuống vội nhìn cô thăm dò. Bất giác nhìn vào phía cổ tay cô ấy có vết bầm tím. Xem ra, cơ thể Trúc Diệp bị đả thương không ít. an Lâm mỉm cười rồi nói:
- Em ngồi đi.
Trúc Diệp không nói gì, cô ngồi xuống cạnh chỗ an Lâm.
Bà Hoa đã chuẩn bị xong bữa sáng. Không thấy Nam Lâm đâu thì vội hỏi:
- Nam Lâm vẫn còn ngủ sao?
An Lâm cúi mặt xuống trả lời:
- Nghe nói ở trường nó có việc gì đó nên đã đi từ hôm qua rồi ạ!.
Bà Hoa tỏ vẻ thất vọng:
- Hôm qua dì đã làm cho Nam Lâm ít bánh. Nghe nói học trường công an khổ cực lắm nên làm cho nó. Không ngờ nó đi sớm như vậy.
Mặc dù Nam Lâm luôn vô lễ với bà Hoa, nhưng bà lại là người thương yêu Nam Lâm nhất. Việc gì cũng lo cho anh, khi mùa đông đến đã đan cho anh cái khăc thật ấm, khi mùa hè có mua cho anh một cía quạt tích điện vì nghe nói trên đó rất nóng và hay cắt điện, khi tết đến, luôn cố tính đưa cho anh chiếc lì xì bé nhất nhưng mệnh giá tiền thì lại lớn hơn của Trúc Diệp và An Lâm. Tiếc rằng, Nam Lâm mãi không chịu nhận một người mẹ kế là bà.
Trúc Diệp nghe mẹ nói vậy thì không khỏi khó chịu:
- Mẹ làm bánh cho Nam Lâm? Thế còn An Lâm thì sao?
Nếu là thường nhày thì Trúc Diệp cũng không muốn để ý. Nhưng hôm qua Nam Lâm đã làm thế với cô, sáng nay còn chạy trốn để chối bỏ. có nghĩa là cả đời này cô sẽ không đội trời chung với anh ta. Đúng là đồ đáng ghét.
An Lâm hiểu ẩn ý của Trúc Diệp.
- Chẳng phải anh có Trúc Diệp làm bánh rồi hay sao?
Trúc Diệp nhìn An Lâm một lúc lâu. Hôm qua cô gọi anh, anh ấy có nghe thấy không? Có biết không? Rồi Trúc Diệp lại cố nuốt bữa sáng của mình. Chỉ mong sao cho nó trôi xuống nhanh chóng.
Ăn sáng xong. An Lâm kéo Trúc Diệp vào phòng. Có lẽ anh nên nói cho cô hiểu. Tránh để hiểu lầm diễn ra sẽ khiến đôi bên mệt mỏi.
- Trúc Diệp. Chuyện giữa em và Nam Lâm anh cũng đã biết.
- Chuyện gì?
Nhìn vẻ mặt thản nhiên của Trúc Diệp mà An Lâm không khỏi chạn lòng. Xem ra cô ấy đang cố che giấu:
- Thực ra, hôm qua Nam Lâm đã uống say, nhưng anh đã đến kịp líc. Em biết đây, nó là một thằng bốc đồng, ngang ngược, luôn thích gây khó chịu cho người khác, cho nên nó mới bị rượu làm như vậy.
Trúc Diệp thở dài rồi nói:
- Anh đã cứu em. Rồi lại tìm đường thoát cho cả Nam Lâm. Tại sao anh lại tốt như vậy?
- Nó là em trai anh. Anh hiểu nó hơn ai hết. Có những điều mà nó không thể nói ra, nó biết mọi người luôn ghét bỏ nó, thiên vị anh, nhưng có lại cố tình hờ hững, coi như không biết. Nam Lâm rất tội nghiệp.
- Anh ta tội nghiệp? Làm điều xấu rồi đổ lỗi cho rượu? Nếu hôm qua anh ta đạt được mục đích thì em mới đáng là người bị khiển trách đúng không?
An Lâm thở dài mệt mỏi. Xem ra càng giải thích thì càng chẳng ra đâu vào đâu. anh đã quên mất rằng nếu muốn Trúc Diệp hiểu Nam Lâm thì còn phải xem cô ấy có mở lòng không đã.
- Trúc Diệp. Em muốn hận Nam Lâm thì anh cũng không thể ngăn cấm. Anh chỉ muốn em biết rằng, đã là người một nàh thì nên thông cảm cho nhau. Nam Lâm cũng đã không còn mặt mũi nào để xuất hiện trước mặt em nữa, cho nên...Em cũng thông cảm cho nó đi thôi.
Nói xong An Lâm bước ra ngoài không để Trúc Diệp nói gì thêm. Anh không muốn em trai mình và Trúc Diệp hận thù nhau.
Trúc Diệp đứng lặng yên tại một chỗ. trong đầu cô giờ đây trống rỗng. Không nghĩ được gì. Cô vẫn còn trong sạch, nhưng tại sao cô lại không thể không ghét Nam Lâm. Với cô, từ bé đến giờ, anh ấy chính là ác quỷ. chính anh ấy lúc nào cũng tỏ ra chán ghét với cô. Cho nên cô cũng chẳng cần bận tâm đến anh ta. Khi Nam Lâm học cấp ba, anh ta yêu hết người này người nọ. Cô nào cũng rất xinh đẹp và gợi cảm. Đã có lần Trúc Diệp bắt gặp Nam Lâm ôm hôn một cô gái trong phòng. Lúc đó, cô cũng chỉ muốn vào tìm An Lâm. Khi cô gái kia về, Nam Lâm đã uy hiếp cô rằng nếu cô nói ra thì anh ta sẽ làm thế với cô. Trúc Diệp lúc đó chỉ biết sợ hãi gật đầu.
Cho đến bây giờ nghĩ lại thì có vẻ như anh ta đã làm thế với cô. Vậy mà cô vẫn không thể nói ra tội của Nam Lâm. Chỉ biết im lặng nén nỗi uất ức vào trong lòng mà thôi.
* * *
Thời gian như nước chảy. Trôi nhanh đến nỗi mà ta chẳng kịp giữ. Trúc Diệp giờ đã là một cô thư kí trẻ. Những việc trước kia đã tạm lùi vào dĩ vãng và không ai muốn nhắc tới.
Nam Lâm sau lần ấy anh đã ít về thăm nhà hơn, nếu có về thăm thì anh luôn tìm cách tránh mặt Trúc Diệp. Những bữa cơm gia đình thì luôn vắng mặt Nam Lâm vì anh cố tình hẹn mấy đám bạn đi tụ tập bên noài. Dần dần, những bữa cơm đó cũng đã thiếu đi một đôi đũa và một chiếc bát. Không còn ai đợi Nam Lâm về ăn nữa. Chỉ có bà Hoa, thi thoảng có mấy món ngon thì mới gói lại một ít và để phần Nam Lâm, cho dù sáng hôm sau bà đành phải đổ đi vì nó đã bốc mùi thiu khi không có ai động vào.
Đúng như dự đoán. An Lâm giờ là một anh chàng bác sĩ điển trai của khoa tim mạch. Có rất nhiều cô nàng đã cố tình lấy lí do đau tim mà đến nhìn anh, còn cả những cô y tá trẻ, cũng không ngừng âm thầm theo dõi và hâm mộ anh một cách cuồng nhiệt.
Nam Lâm sau khi tốt nghiệp đã được tuyển dụng vào làm công an kinh tế. Chống những vụ tham ô của các nhà chức trách và rất nhiều việc khác. Trong mắt đồng nghiệp, vẻ gan lì và ương bướng cộng với diện mạo đẹp trai đã khiến không ít cô nàng phải si mê. Nhưng anh chàng này cũng nổi tiếng là lăng nhăng nên rất nhiều lần đồng nghiệp phải nhắc nhở khi những vụ đánh ghen trên phố có liên quan tới anh ta. Sau một thời gian, tất cả lại đâu vào đấy.
Trúc Diệp làm một cô thư kí nhu mì và hiền thục. Cô rất chăm chỉ nên được giám đốc và đồng nghiệp quý mến. chỉ tiếc có một khuyết điểm nhỏ đó là rất hay lo chuyện bao đồng. Quan tâm đến người khác là một chuyện tốt nhưng cũng không nên thái quá như vậy. Nhiều lần đồng nghiệp đã phải gắt lên vì cô nàng hỏi quá nhiều, trong khi đó họ đang rất mệt mỏi.
Vì công ti là ở thành phố khác cho nên Trúc Diệp đã phải thue một căn nhà riêng và ở đó. Nghe nói, An Lâm và Nam Lâm cũng làm ở đây. Mẹ cô cho cô đến đây làm cũng là vì có hai người nên bà mới yên tâm.
Nếu nói vì An Lâm ở đây mà yên tâm thì có thể chấp nhận, nhưng Nam Lâm thì xem ra...
Trúc Diệp bước vào một ngày làm việc đầy mệt mỏi. Cô đến trạm xe bus và đứng đợi. Khung cảnh đường phố lúc buổi sáng rất năng động. từng dòng xe cộ hối hả cứ băng qua trước mắt khiến mình không kịp níu giữ hình ảnh. Cứ như một cơn gió thoảng qua rồi biến mất.
Khi Trúc Diệp đã yên vị tại một chỗ ngồi. Chiếc xe lăn bánh. Cô nhìn ra ngoài cửa sổ. Phía đằng xa, Trúc Diệp có nhìn thấy một người rất quen. Chỉ tieeccs là mắt cô hiện đang cận 2 độ nên không nhìn rõ.
Rồi chiếc xe vụt đi không để cho Trúc Diệp được nhìn lâu hơn nữa.
Nam Lâm đứng đằng xa trạm xe bus đang rất đau đầu. Cô bạn gái này của anh thật lắm chuyện. Anh đang có việc gấp mà cô ta lại bắt anh chở đến chỗ làm. Nếu không đến nhanh thì em rằng khó ăn nói với sếp. Cuối cùng, Nam Lâm đã nghĩ ra một giải pháp. Anh quay lại phái cô gái đang không ngừng giận dỗi nói:
- Chúng mình chia tay.
Rồi anh mở cửa xe ngồi vào trong và phóng vụt đi.
Cô gái đứng nhìn theo chiếc xe mà không hiểu chuyện gì xảy ra. Cô và anh ấy yêu nhau còn chưa được một tuần. Tại sao anh ta có thể nói câu đó ra một cách dễ dàng như thế được? Ừ thì cứ cho là cô hơi cố chấp, nhưng cô chỉ muốn khoe bạn trai với đồng nghiệp thôi mà. Rằng cô đang yêu một anh chàng đẹp đến mê hồn. Nhưng xem ra, bạn bè cô không có cơ hội chiêm ngưỡng rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...