Bước Nhầm Đường Ngay

Gần vào tháng năm, ban đêm vẫn còn vương chút hơi lạnh của mùa xuân.

Lịch Sâm thấy Thường Trấn Viễn rụt vai, săn sóc bật hệ thống sưởi lên.

Âm nhạc dìu dịu và độ ấm vừa vừa rất khiến người ta nơi lỏng cảnh giác.

Thường Trấn Viễn dựa vào ghế, hơi buồn ngủ, nhưng con sói đến bây giờ vẫn đeo mặt nạ ôn hòa, không rõ mục đích ở bên cạnh này lại khiến hắn không thể không cố giữ tỉnh táo. Nói cũng kỳ, mình làm trùm hơn mười năm lại thà ngủ trước mặt thiên địch như cảnh sát chứ không muốn ngủ bên cạnh đồng loại, hẳn trong lòng hắn cũng ngầm thừa nhận đồng loại nguy hiểm hơn thiên địch.

Xe chầm chậm ngừng lại.

Thường Trấn Viễn mở mắt ra, tức thì ớ người. Nơi Lịch Sâm chở hắn về là khu dân cư cũ. Bấy giờ hắn mới nhớ ra mình lên xe chỉ lo giả vờ ngủ, thành ra quên mất việc đã chuyển nhà rồi, hắn quay sang định nói chuyện mình chuyển nhà, đúng lúc tay của Lịch Sâm vươn qua.

Thường Trấn Viễn vô thức giơ tay chặn, lại bị Lịch Sâm dịu dàng bắt lấy.

“Ăn cơm dính lên mặt kìa.” Lịch Sâm khẽ vuốt lên má trái của hắn, sau đó lấy khăn tay ra lau.

Rốt cuộc trên mặt có thứ gì hay không, Thường Trấn Viễn không thấy, nhưng cảm giác tay gã lưu lại trên mặt hắn rất khó chịu, khiến hắn chẳng muốn nói tới chuyện dọn nhà nữa, mở thẳng cửa ra xuống xe.

Lịch Sâm cũng mở cửa xe đi xuống, một tay đặt trên nóc xe, mỉm cười nhìn hắn, “Tôi tiễn cậu lên nhé?”

Thường Trấn Viễn càng thêm không thoải mái, nói lợt lạt, “Cậu tiễn bạn gái thành thói quen rồi à?”

“Không có bạn gái.” Lịch Sâm nhìn hắn, đồng tử trong màn đêm trở nên thâm thúy, “Chỉ có bạn cũ.”

Đánh đồng bạn cũ với bạn gái?

Liên tưởng tới ánh mắt Lịch Sâm nhìn mình khi trước và bây giờ, suy đoán Thường Trấn Viễn trăn trở cả tối trở nên vô cùng sinh động.

Hắn đè suy đoán lại, là thật hay giả thì liên quan gì tới hắn? Hắn không phải Thường Trấn Viễn, kẻ đối diện kia không phải bạn nối khố của hắn, quá khứ của hai người càng không phải quá khứ của hắn, ý nghĩ của Lịch Sâm cũng là hắn đơn phương đoán mò, người như gã dù có cảm tình thì cũng rất có hạn, bằng không thì sao Thường Trấn Viễn lại sa sút tới bộ dạng khi hắn thế chân? Đủ kiểu biểu hiện bây giờ quá nửa là mang theo mục đích.


Lịch Sâm thấy vẻ hờ hững của Thường Trấn Viễn, cười tự giễu, “Xem ra là tôi tự mình đa tình rồi.”

Thường Trấn Viễn hiện giờ rất mẫn cảm với chữ tình, nghe vậy thì nói, “Chắc bố có nói rồi nhỉ, tôi có bạn gái rồi.”

Lịch Sâm nhướn mày nói, “Chẳng phải không thành công sao?”

Thường Trấn Viễn không ngờ thư ký Liêu lại nói chuyện này cho Lịch Sâm. Sau khi phát hiện Lịch Sâm và nguyên chủ của thân thể này có mối quan hệ mập mờ không minh chẳng bạch, rốt cuộc hắn hiểu dụng ý của bố Thường khi nói cho Lịch Sâm mình có bạn gái và nhờ thư ký Liêu tìm đối tượng xem mặt cho hắn, rõ ràng ông ấy không muốn con mình lại sa vào gút mắc tình cảm đồng tính. Lịch Sâm có bối cảnh vững chắc, với gia thế như gã mà làm ầm lên thật thì người chịu thiệt chắc chắn là mình. Chẳng qua không ngờ mình với cô Sở tiểu thư nọ không hợp nau, phí công ông ấy.

Với lại dường như thư ký Liêu muốn trèo lên con thuyền Lịch Sâm này, nếu như vậy, sau này mình sẽ càng thêm thân cô thế cô, với bối cảnh thực lực trước mắt của hắn mà cứng đối cứng với Lịch Sâm thì chẳng khác gì lấy trứng chọi đá.

Nghĩ tới đây, Thường Trấn Viễn thu lại đống gai nhọn xù ra bên ngoài, nói lợt lạt, “Bố cô ấy có ấn tượng không tệ về tôi.”

Lịch Sâm nói, “Cậu thích cô ấy à?”

Thường Trấn Viễn nói, “Mới gặp có lần, chưa nói được có thích hay không, nhưng điều kiện của cô ấy quả tình không tệ.”

Lịch Sâm cười, “Cậu rất ít khi khen người khác, giờ tôi hơi tò mò về cô ấy rồi đấy.”

Thường Trấn Viễn cười tự giễu, “Điều kiện không tệ mà tôi nói là lấy tôi làm vật tham chiếu, với cậu ấy mà, đương nhiên là chẳng đáng để vào mắt rồi.”

Nụ cười của Lịch Sâm khựng lại, nhuốm lên vị đăng đắng, “Đừng nói thế chứ.”

Thường Trấn Viễn nói, “Lạnh rồi, cậu về sơm sớm đi.”

Lịch Sâm nói, “Tôi trông cậu lên đã.”

Thường Trấn Viễn thầm nhíu mày, Lên? Lên đâu? Là nhà của người khác lâu rồi. Nhưng hắn không muốn ngồi chung xe với Lịch Sâm nữa, chỉ đành vờ vịt lên tầng, sau đó từ cửa sổ chỗ góc rẽ ở cầu thang tầng ba nhìn xuống, thấy đèn xe biến mất ở góc quặt mới đi xuống.

Ra khỏi khu dân cư cũ, hắn hứng đủ mười phút gió lạnh mới ngồi vào được xe. Chỗ ngồi của xe taxi đương nhiên không rộng rãi thoải mái của của xe Lịch Sâm, lại còn không bật điều hòa, tài xế mở toang hai bên cửa sổ, gió cứ thế thổi vù vù vào trong, tới mức Thường Trấn Viễn có thể giữ tỉnh táo suốt chặng đường trên xe.


Xe chạy thẳng vào Hạnh Phúc Điền Viền, tới cửa thì dừng lại.

Thường Trấn Viễn trả tiền xong xuống xe, vô ý quay đầu lại.

Một con xe quen mắt dừng ở chỗ giao lộ quẹo vào đây.

Xe taxi đi ra theo một đầu đường khác, trong khu dân cư tĩnh lặng tới nỗi nghe được cả tiếng kim rơi, chỉ còn lại một người một xe cách một quãng đường dài nhìn nhau.

Đèn đường không vươn mình tới chỗ giao lộ được, chỉ có thể thấy bóng người lờ mờ chỗ ghế lái.

Cửa sổ chỗ ghế lái phụ chợt kéo xuống.

Thường Trấn Viễn không đợi chủ xe lộ mặt đã quay người vào tòa nhà rồi.

Cửa nhà Đầu to mở toang hoang trăm ngày như một, loáng thoáng nghe thấy tiếng quảng cáo từ ti-vi và tiếng cười nói của Đầu to, Vương Thụy với Lăng Bác Kim.

Thường Trấn Viễn không ngừng chân, đi thẳng lên tầng.

Cầu thang rất tối.

Thường Trấn Viễn bật đèn cả quãng đường cho tới tầng cao nhất, lập tức trông thấy ba người đàn ông vạm vỡ đứng ở cửa nhà. Hắn ngừng bước, nhíu mày nói, “Các anh tìm ai?”

Ba người đàn ông quay đầu lại, tướng mạo hơi na ná nhau, có vẻ là ba anh em.

“Tôi tìm Tiêu Trung Quốc.” Ba anh em nhìn hắn từ trên xuống dưới.

Thường Trấn Viễn nói, “Ông ta chuyển đi rồi.”


Ba anh em thoắt cái biến sắc, “Anh là ai?”

Thường Trấn Viễn nhìn tầng dưới, hơi hối hận vì không gọi Lăng Bác Kim lên cùng, “Chủ nhà này.”

Người đàn ông nhìn có vẻ là tạng người lớn nhất tiến lên một bước, từ trên cao trừng xuống hắn đang đứng ở bậc thang, “Anh đã mua nhà rồi hả?”

“Phải.”

“Em gái tôi ký tên chưa? Đồng ý chưa?” Gã chỉ vào cửa nhà, “Đây là nhà của em gái tôi.”

Thường Trấn Viễn nói, “Tôi đã làm thủ tục sang tên hợp pháp.”

Gã đấm lên tường, “Mày nói lại lần nữa coi!”

Thường Trấn Viễn lấy thẻ cảnh sát ra, “Cảnh sát đây. Hành vi hiện tại của anh đã cấu thành tội uy…”

“Mẹ mày chứ cảnh sát à!” Người nọ xô mạnh hắn.

Thường Trấn Viễn đứng trên bậc thang, chân giẫm hụt về sau, người ngã ra, lăn hai vòng trên cầu thang rồi dội vào tường.

Người nọ ngẩn ra, hai anh em của gã thấy gã ra tay thì lập tức xông lên đấm đá Thường Trấn Viễn.

Lúc ngã xuống Thường Trấn Viễn chỉ cảm thấy chân trái rắc một phát, đau tới nỗi gần như mất hết tri giác. Hắn ôm chân, đang tính ngẩng đầu lên thì thấy trước mắt tối sầm lại, trên người trên chân ăn mấy cú đánh.

“Các người làm gì vậy?! Cảnh sát đây! Không được động đậy!” Lăng Bác Kim hai ba bước xông lên cầu thang, kéo một người trong đó ra đẩy lên tường, rồi đi bắt một người khác.

Người nọ đánh tới nỗi hai mắt đỏ ngầu, chẳng thèm quay đầu lại mà tung một đấm.

Lăng Bác Kim đỡ lấy cú đấm của gã, đáp trả một đấm, đánh mạnh lên bụng gã.

Kẻ đẩy người đầu tiên dùng sức nhào tới.

Lăng Bác Kim bị gã xô lên tường, hai anh em còn lại của gã lấy lại tinh thần, cũng nhào tới theo.


“Cảnh sát đây! Tất cả dừng tay lại cho tôi, không thì tôi nổ súng!” Phía dưới lại là tiếng hét của Vương Thụy.

Súng thì ai cũng biết.

Ba người anh em tức thì dừng tay, thực sự là gọn gàng lưu loát.

Vương Thụy và Đầu to xông lên.

Một người trong đám anh em thấy trên tay Vương Thụy không có gì cả, quát to, “Hắn không có súng!”

Hai người anh em còn lại hoàn hồn, đẩy người ra chạy xuống dưới.

Cầu thang hẹp, bọn gã lại chạy từ trên xuống, lực va đập rất lớn, Vương Thụy bị bọn gã xô tới nỗi lảo đảo lui lại mấy bước, mém tí thì té. Đầu to thì kéo được một kẻ, song bị hai kẻ khác giúp tránh thoát.

Đầu to đuổi theo hai bước, lại quay đầu nhìn Thường Trấn Viễn đang nằm trên mặt đất, “Cậu ta sao rồi.”

Lăng Bác Kim ngồi xổm xuống kiểm tra sơ bộ, “Không có gì đáng ngại, em đưa sư phụ tới bệnh viện.”

“Anh đi bắt người!” Đầu to ba bước cũng thành hai bước lao xuống dưới.

Lăng Bác Kim thấy Thường Trấn Viễn đau tới nỗi mặt mày trắng nhợt, người túa mồ hôi, nhanh chóng gọi điện cho xe cứu thương, sau đó cúi xuống nói, “Sư phụ, em cõng anh xuống trước đã.”

Thường Trấn Viễn lắc đầu.

Giờ hắn không muốn nhúc nhích chút nào cả.

Lăng Bác Kim gấp tới độ vò đầu, thấy hắn đau quá, nói, “Hay là, em tìm thuốc giảm đau cho anh uống trước nhé?”

Thường Trấn Viễn gật đầu.

Lăng Bác Kim đứng dậy định chạy lên tầng, giữa chừng lại ngừng lại, “Sư phụ, nhà mình có thuốc giảm đau không?”

“…”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận