Màn đêm buông xuống, những tia sáng ngọc ngà tô điểm khán phòng rộng lớn, âm nhạc là thứ hòa quyện tuyệt diệu.
Xa xa nghe được tiếng nước chảy róc rách ở hòn non bộ tựa như rót vào tai.
Tiếng violin da diết nhưng khi kết hợp với các loại nhạc cụ khác điệp khúc được lúc cao trào.
Sàn nhảy chính bấy giờ đang diễn ra First dance giữa Lục Phúc An và Linda.
Mọi người vây quanh vừa nâng rượu uống vừa thưởng thức điệu nhảy mở màn vô cùng thuần thục của vai chính.
Lôi Kình sắc mặt âm trầm dõi theo từng động tác của hai người trên sàn nhảy, tâm tình nặng trĩu...!cho đến khi giai điệu hòa tấu hơi ngân ra và có dấu hiệu chuyển hướng, Lôi Kình theo lễ tiến lại, đưa tay mời Thượng Hân cùng khiêu vũ.
Thượng Hân tươi cười đón lấy bàn tay của đối phương sau đó cùng tiến vào sàn nhảy, hòa vào giai điệu du dương.
Trong không gian tráng lệ và kinh diễm, lại được thưởng thức màn khiêu vũ đi vào giai thoại của bốn con người có danh tiếng bậc nhất Hong Kong, mọi người ở đây không giấu được sự trầm trồ.
Nghiêm Cần đứng ở một góc trong sảnh tiệc, dõi theo bốn người trên sàn nhảy, thả hồn về kí ức thời niên thiếu.
Đó là những vòng vèo ngang trái cùng mối quan hệ dây dưa rắc rối của những con người đó với nhau, trong đó còn có ông và anh trai Nghiêm Cảnh.
Chung quy, ai về chỗ nấy, người chịu tổn thương sâu sắc nhất cũng không thể đánh giá ở khoảng được và mất nữa.
Giống như hiện tại, Nghiêm Cần ông được Linda đoán nhận tình cảm, còn anh trai có được Thượng Thần Hi...
Chỉ là từ trong ánh mắt, ông vẫn nhìn ra được cảm tình của Lôi Kình dành cho Thượng Hân.
Thượng Hân quả thực là một người ưu tú về mọi mặt, sở hữu gia thế hơn người mà tài trí cũng chẳng thua kém đấn nam nhi trên đời.
Cô ấy đi tới đâu, làm việc gì cũng nhận được sự ủng hộ và ái mộ của tất cả, ngày đó trong nhóm, hầu như ai cũng bị cô hấp dẫn và si mê.
Cho đến cuối cùng, Lục Phúc An được Thượng Thần Quân thưởng thức mới có cơ hội sánh đôi với cô ấy đến ngày hôm nay, còn có với nhau một đứa con trai.
Tuy nhiên một cô gái nhận quá nhiều tình cảm từ các phía, vệ tinh bủa vây, thật ra cũng có chỗ bất hạnh.
Nếu không đã chẳng có mối trăn trở đầy hối tiếc của Thượng Hân với anh trai Nghiêm Cảnh rồi.
Nghĩ đến đời của họ chuyện yêu đương rối ren dây nhợ, Nghiêm Cần không khỏi cảm khái ở trong lòng.
Ông nhìn sang Thượng Thần Hi nép ở một góc nghe điện thoại, rồi ngơ ngác nhìn lên sàn nhảy, sau cùng bâng quơ về hướng vô định, kì thực không khác nào một đứa trẻ đáng thương.
Windy nhìn màn khiêu vũ trước mặt, xem đến nhàm chán.
Cô đã quen với những buổi tiệc xa hoa đầy giả tạo như thế này, mọi thứ phô diễn chỉ là hình thức xã giao, giữa con người với nhau thật ra có bao nhiêu cảm tình cần bận lòng đến.
Cô di chuyển đi về phía Thượng Thần Hi đang đứng, thoải mái bắt chuyện với anh ta: “Hi!”
“Windy! Cô trông quý phái lắm!” Thượng Thần Hi mỉm cười với Windy, không thể không lịch sự mà khen một tiếng.
Windy nhìn vẻ mặt nhàm chán của Thượng Thần Hi như vậy thì vu vơ hỏi: “Anh đến đây với cha tôi à?”
“Phải.
Ông Lôi giới thiệu những người làm ăn cho tôi quen biết.
Còn cô đi cùng với...” Thượng Thần Hi khựng lại.
Bấy giờ nghe Windy trả lời nhanh: “Đi với mẹ, cũng là chủ tịch của hội từ thiện này, một lúc nữa sẽ có màn đấu giá.
Mẹ tôi đóng góp một sợi dây chuyền.
Nghe nói Dật Vĩ của anh được Star J mời đến, tôi còn chưa gặp Ivy.
Hôm nay cũng thấy bạn ấy sốt sắng...”
“À, khiêu vũ xong rồi kìa.
Có sang đó chào cha cô một tiếng không?”
Windy cười gượng, ánh mắt dừng lại trên người của Rose miễn cưỡng nói: “Đã có hẹn với ông ấy tuần sau ăn cơm rồi mà...” Cho nên cô cũng không muốn làm khó chính mình sang đó niềm nở với Rose trong tình cảnh thế này.
“Vậy tôi sang đó.” Thượng Thần Hi nói một tiếng rồi di chuyển đi.
Windy chỉ biết nén lại tiếng thở dài.
Anh ta trốn tránh Ân Hi, muốn là trốn đến bao giờ đây?
Windy lại đưa mắt về phía Lục Tuấn và Helen, trông thấy họ tươi cười với nhau rất là ăn ý.
Mặc dù không lấy làm lạ khi Lục Tuấn luôn có những bóng hồng bên cạnh như vậy, nhưng nhìn đến Helen thì Windy có chút không được thuận mắt.
Cô di chuyển ra ngoài phía lan can hóng gió, đúng lúc này trông thấy hai dáng người quen thuộc trò chuyện với nhau khiến cô đôi chút ngỡ ngàng.
Vì sao trong lòng cô lại nổi lên một cảm tưởng kì lạ?
“Ivy! Wallace! Sao hai người lại ra ngoài này, không có ở trong đó chung vui với mọi người?”
Ân Hi và Cố Thừa Luân đồng thời quay mặt lại, tươi cười chào Windy.
Windy tiến lại gần hơn, đánh giá Ân Hi từ trên xuống dưới: “Nhìn bạn hôm nay thật thanh tú và thuần khiết, sau này làm cô dâu chắc chắn là đẹp lắm!”
Ân Hi nhìn qua Cố Thừa Luân thì cảm thấy có chút ngượng ngùng, vội đứng dậy kéo nhẹ tay Windy trách khéo: “Bạn nói chuyện đi đâu rồi, chừng đó còn xa lắm.”
“Mình trêu có một câu bạn đã vội đỏ mặt.
Chỉ là khen bạn xinh đẹp thôi.
Còn Paris mỗi lần khen, mình phải đắn đo suy nghĩ lắm mới khiến cô ấy vui sướng.” Windy bún nhẹ ngón tay vào lọn tóc uốn dợn của Ân Hi cười đến híp mắt.
Tuy nhiên lại len lén đánh giá biểu tình của Cố Thừa Luân bên cạnh, quả không sai biệt, ở trong đôi mắt đó là một vẻ say đắm dành cho Ân Hi.
Nhưng Windy không muốn làm người bắt quả tang chuyện tư tình này, cô tươi cười kéo tay hai người bọn họ.
“Cũng không thể cứ ở ngoài này được, tập làm quen với không khí đêm tiệc đi.
Biết đâu khi Dật Vĩ khá lên, mọi người phải thường xuyên lộ diện trong những trường hợp tương tự hôm nay để xã giao.”
Cố Thừa Luân gật đầu tựa như tán đồng, cùng sải bước đi theo Windy và Ân Hi tiến vào sảnh tiệc, phía trước nghe Windy nói chuyện: “À phải, vừa rồi tôi có gặp Thượng Thần Hi.
Anh ta cùng cha tôi đến đây, mọi người cũng chào hỏi nhau đi.
Một lúc nữa có đấu giá, Dật Vĩ cũng nên đại diện đóng góp...”
“Hóa ra đến đây cũng phải tiêu tiền.” Ân Hi hơi trợn to ánh mắt.
Windy liền bật cười.
“Cho nên món ngon rượu ngon được thiết đãi, bạn phải tranh thủ đi thưởng thức.”
Ba người chậm lại bước chân, ngước mắt lên trên sàn nhảy, có chút mất tập trung.
“Hai người...!có muốn khiêu vũ không?”
Windy quay sang hỏi Cố Thừa Luân.
Ân Hi bên này lập tức xua tay: “Mình khiêu vũ tệ lắm, chỉ biết những động tác cơ bản.”
Cố Thừa Luân nhìn biểu cảm của Ân Hi thì không nhịn được bật cười, anh tiến lên sóng đôi với cô và mở lời: “Tôi và em chọn món.”
Ân Hi gật đầu mỉm cười.
Lúc này phía trước Lục Tuấn và Helen tiến lại chỗ này.
Bốn người chào và bắt tay lẫn nhau.
“Ivy! Hôm nay nhìn em nhã nhặn quá! Nghe nói hiện giờ đang sống chung một nhà với Windy.” Lục Tuấn hướng Ân Hi nói chuyện.
“Đúng vậy, ở cùng bạn ấy luôn có lộc ăn.” Windy tươi cười trả lời thay.
“Vậy hôm nào đó anh phải làm khách đến chơi nhà mới được.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...