“Mai này còn phải nhờ đến cậu giúp đỡ mấy kế hoạch.” Ông chủ Châu dụi tắt điếu xì gà, nhìn Thượng Thần Hi và nói.
Trợ lý bên cạnh lịch sự rót trà vào chung của ông chủ Châu và Thượng Thần Hi.
Chỉ lẳng lặng không nói gì.
“Cảm ơn.” Thượng Thần Hi nhìn anh ta và nói, “San sẻ được chuyện gì tôi sẽ sốt sắn làm cho ông mà, tôi vui mừng còn không hết.” Lại quay sang nghe ông chủ Châu tiếp tục, “Được vậy thì tốt.
Kế hoạch Vườn Hồng của Chính phủ chắc cậu cũng có nghe nói chứ?”
“Ừm hửm!”
“Trong đó có một hạng mục sẽ có ảnh hưởng đến lô đất của tôi bên Tân Giới.”
“Tôi nghĩ như vậy là tin mừng chứ hửm.
Chính phủ coi trọng kế hoạch này đến lúc đó giá đất chắc chắn sẽ tăng cao.”
Ông chủ Châu trái ngược lại thở dài một tiếng, “Vấn đề là họ sẽ động tới đá phong thủy của chúng tôi.”
Thượng Thần Hi lại không hiểu cho lắm: “Lỡ động đến đá phong thủy thì làm sao?”
“Cho dù Chính phủ có trả bao nhiêu tiền để mua lô đất của mình đi nữa, chừng ấy đã hợp tác phát triển với bên công ty Địa ốc Đại lục, mình không có số hưởng cũng vô ích phải không?” Ông chủ Châu nâng lên chung trà uống lấy một ngụm, nhìn Thượng Thần Hi đang chăm chú lắng nghe, “Tốt nhất là sửa đổi đường lối phát triển...!Tôi bắt được tin nội bộ, thật ra Chính phủ có hai phương án.
Nếu mình phản đối thành công, họ sẽ dùng đến phương án thứ hai, lúc đó tôi phát đạt.”
Thượng Thần Hi càng nghe càng cảm thấy khó hiểu, anh hỏi lại: “Tại sao vậy?”
“Sắp tới có một lô đất tư nhân đem ra bán đấu giá, đúng lúc lô đất đó nằm trong phương án thứ hai.
Ây! Nhưng đó chỉ là chuyện sau này.”
Nói đến đây Thượng Thần Hi thật sự đã hiểu ra, anh cũng nâng lên chung trà nhấp khẽ một ngụm, nghĩ ngợi liền bàn luận với ông chủ Châu.
“Ông Châu à! Tôi nghĩ thế này, nếu ông nói phát triển địa ốc trao đổi với mấy công ty bên Đại lục lãng phí thời gian tâm sức, không đáng cho lắm.
Nhưng lô đất ban nãy ông đề cập tôi cảm thấy chấp nhận được.”
Ông chủ Châu tỏ ra nghĩ ngợi, cuối cùng cũng gật gù tán đồng.
Sáng hôm sau Thượng Thần Hi đến công ty rất sớm, ngay cả Ân Hi luôn có mặt sớm nhất vẫn phải ngỡ ngàng.
Cô vừa hay muốn lau dọn trên bàn làm việc một lượt thì nhìn thấy một dãy chậu hoa tú cầu đặt dọc theo khung cửa sổ sát bên bàn làm việc của thư kí.
Cô vui mừng đến gần xem.
Thượng Thần Hi lúc này từ trong phòng làm việc bước ra, tay bỏ vào túi quần nhàn nhã tiến lại gần Ân Hi và nói:
“Có thích không? Anh cố ý chọn màu sắc khác nhau, để khi ngắm không phải nhàm chán.”
Ân Hi tươi cười nâng một chậu lên xem, rồi nhìn Thượng Thần Hi gật đầu và nói: “Em thích lắm, hoa này lại thơm dịu ngọt.
Cảm giác thật sự khoan khoái trong lòng.”
“Chà! Hai người hẹn nhau đến sớm sao chứ?” Uông Thành từ ngoài cửa đi vào, ngạc nhiên bảo.
Ân Hi và Thượng Thần Hi cũng bất ngờ quay sang nhìn về phía Uông Thành đi tới.
Uông Thành thì nhanh chóng chuyển đổi tầm nhìn sang mấy chậu hoa tú cầu, hết ý khen ngợi.
“Ân Hi! Mấy chậu hoa này đẹp mắt quá! Em trưng bày đó à?”
“Là tao mua cho Ân Hi đấy! Coi như bù đắp hôm qua không đến phụ dọn nhà.”
Uông Thành lập tức bĩu môi nói: “Vậy mới có tính người một chút.”
Đợi khi Ân Hi thu dọn chỗ làm việc một lượt, Cố Thừa Luân cuối cùng cũng đến.
Bấy giờ Thượng Thần Hi tỏ ra nôn nóng liền gọi hai thằng bạn vào trong phòng riêng để họp.
Lúc đến cửa thì gọi luôn cả Ân Hi: “Em cũng vào trong họp cùng bọn anh đi.
Có chuyện cần bàn.”
Ân Hi có chút ngỡ ngàng, nhưng cô không hỏi lại, chỉ nhanh nhẹn vào cùng bên trong.
Cô chọn ngồi ở chỗ ghế phía sau lưng ba người đàn ông kia, giống như thư kí bình thường khác, lẳng lặng lắng nghe họ bàn thảo.
Thượng Thần Hi là người lên tiếng trước:
“Là thế này, có một kế hoạch đêm qua tao đã nói với thằng Luân rồi.
Có lô đất tư nhân bên Tân Giới sẽ được mang ra bán đấu giá, và tao muốn Dật Vĩ đến đó đấu giá mua về.”
“Trời ạ, đấu giá? Mình có làm được không đây?” Uông Thành bàng hoàng cảm thán, nhưng vừa nghi vấn xong lại như mỉm cười nhìn hai thằng bạn thân.
Thượng Thần Hi chống tay vào một bên hông bụng, dáng vẻ tự tin nói: “Lô đất này không đáng giá cho lắm, bây giờ kẻ ra tiền là ông Châu, chẳng qua mình hợp tác phát triển với ông ấy thôi.”
“Đáng để phát triển sao?” Uông Thành khẽ nhướng mày hỏi.
Nếu đã nói là một lô đất không có giá trị, vậy thì chuyện hợp tác phát triển phải tính toán ra làm sao? Anh thật sự không hiểu.
“Mày nêu câu hỏi đó rất hay, đúng trọng tâm rồi đấy! Tao đã điều tra rồi trong kế hoạch Vườn Hồng của Chính phủ sẽ phát triển gần lô đất này, cho nên giá cả của nó sau này sẽ tăng vọt.” Thượng Thần Hi giải đáp nghi vấn.
Cố Thừa Luân thì có vẻ băn khoăn: “Tao lại đang lo tin tức ấy có chính xác hay là không?”
“Ông Châu không cần lừa chúng ta, huống chi kẻ trả tiền là ông ấy mà.”
Uông Thành gật gù: “Hiểu rồi.
Vậy tức là ông Châu sẽ trả tiền, mình không có nguy hiểm gì.”
“Nói tóm lại là không có vấn đề gì.
Quyết định vậy đi.” Thượng Thần Hi nói.
Cố Thừa Luân cũng gật đầu chấp thuận.
Bấy giờ lại nghe Thượng Thần Hi tiếp tục lo ngại nói: “Nhưng có một vấn đề như thế này, lần trước mình làm một trận lớn ép giá Thượng Thần, những công ty phát triển hợp tác cùng với họ rất bất mãn với chúng ta.
Nếu như mình đứng ra đấu giá chắc chắn họ sẽ kiếm chuyện cản trở.”
Uông Thành khẽ nhíu chân mày, có chút ngờ vực: “Lẽ nào họ lại đoán biết, mà còn có lòng dạ tranh giành với mình?”
“Mấy công ty kiểu đó chỉ cần bỏ ra chút tiền đã có thể bóp chết mình rồi.
Nhưng chúng ta không nên liều lĩnh chơi với họ trong lúc này.”
“Vậy cũng phải.”
Cố Thừa Luân lên tiếng: “Tao cũng hiểu.
Nếu có mối lo đó thì chúng ta nên tìm ra hướng giải quyết luôn thể.”
Uông Thành nhìn sang Cố Thừa Luân và gật đầu, sau đó anh cũng thắc mắc: “Nếu như cả mình và ông Châu không thể ra mặt đấu giá, vậy ai sẽ là người đưa tay ra giá đây?”
“Ân Hi!” Thượng Thần Hi chắc nịch lên tiếng.
Doãn Ân Hi từ nãy giờ vẫn ngồi đó tập trung lắng nghe, lúc này nghe thấy Thượng Thần Hi nhắc đến tên mình thì một phen sững sờ: “Em?”
Ba người đàn ông đều đồng lượt quay mặt lại nhìn về phía cô.
Thượng Thần Hi khẳng khái trả lời: “Đúng vậy, là em.
Nhưng em yên tâm, bọn anh sẽ ở ngoài hướng dẫn em cách làm như thế nào.
Tóm lại lần này trông cậy vào em.”
Doãn Ân Hi có chút hồi hộp, cô hít nhẹ vào một hơi, tươi cười nói: “Vậy em sẽ thử sức.”
“Ân Hi à, không phải trò đùa đâu.” Cố Thừa Luân muốn lần nữa nhắc nhở cô lựa chọn, không phải nhất thiết bọn anh nói gì cũng nhận lời.
Nhưng Ân Hi hoàn toàn không có vướng mắc gì, cô cũng có niềm tin mình sẽ giúp được mọi người.
Cô nhìn về phía Thượng Thần Hi, trông thấy ánh mắt rực sáng của anh ấy như đang truyền đến cho cô sức mạnh.
Cô biết anh ấy và mọi người thật tâm lo lắng và hi vọng vào cô.
Cô không muốn từ chối, và thật sự muốn thử: “Tôi biết.
Tôi sẽ làm được mà.
Yên chí đi.”
Ba người đàn ông khẽ cười.
Vì sao lại là dáng vẻ ngô nghê ấy, còn bảo rằng ‘yên chí đi’..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...