“Làm mất đồ sao?”
“Anh Thần Hi nhờ tôi lấy sợi dây chuyền cho bạn gái Lôi Kình, bây giờ đã không còn thấy đâu, đó là một sợi dây chuyền kim cương đỏ rất giá trị.”
Cố Thừa Luân bàng hoàng, sau đó cùng Ân Hi tìm kiếm khắp cái túi đồ.
Ân Hi nghĩ mình có thể bỏ quên ở chỗ cửa hàng nên nhờ Cố Thừa Luân đưa cô đến đó hỏi thăm, nhưng khi đến hỏi nhân viên ở đó thì họ rất chắc chắn khẳng định cô đã mang hộp trang sức đi.
Trông thấy mọi người có vẻ khẩn trương người quản lý cũng chú ý tới liền bước đến hỏi, “Hộp trang sức mất rồi à, tôi nghĩ phải báo lại cho ông Lôi được hay.”
Nghe đến đây Cố Thừa Luân liền nói thay Ân Hi, “Tôi nghĩ cô ấy chỉ đến quên ở công ty, tình cờ ngang qua đây cho nên mới ghé hỏi thử, không có gì đâu.”
Tiếng máy nhắn kêu lên bíp bíp, Ân Hi giật cả nhìn mở ra xem, quả nhiên là Thượng Thần Hi đang hối thúc bảo cô mang hộp trang sức cho anh ấy.
Ân Hi vẻ mặt tái đi, trông thấy cô như vậy, Cố Thừa Luân liền nhìn nhân viên cửa hàng mỉm cười tỏ ra như không có gì cặp vai Ân Hi đi đến chỗ không có ai nói chuyện:
“Em định nói lại cho Tép Nhỏ biết mọi việc à?”
“Không còn cách nào hơn, giá nào cũng phải trình bày với anh ấy sau đó mới báo với cảnh sát.”
“Nếu như em nói cho nó biết thì nó nhất định khiển trách em, hơn nữa em cũng không có tiền đền.”
“Nếu không thì sao đây, bây giờ sợi dây chuyền đã mất thật rồi? Không thể gạt anh ấy được.” Ân Hi buồn bã nhăn mặt nói.
Cố Thừa Luân ngược lại khá điềm tĩnh, “Nhưng cũng không phải không được câu giờ.”
“Câu giờ?”
Cố Thừa Luân gật đầu, nắm tay cô đi ra ngoài xe, “Em cứ thử nghĩ kĩ đi, sau khi em lấy hộp trang sức đã đi qua những đâu?”
Ân Hi nhắm chặt đôi mắt, bắt đầu mường tượng lại mọi chuyện.
Đợi sau khi nghe Ân Hi bảo đã đến văn phòng luật sư gặp Windy, Cố Thừa Luân lập tức phóng xe đến đó.
Văn phòng luật sư khi nghe Ân Hi kể lại sự việc ai nấy đều hồi hộp nhiệt tình giúp Ân Hi tìm kiếm sợi dây chuyền.
Cố Thừa Luân thì gọi về tổng đài taxi nhờ phía họ thông báo với các tài xế truy tìm xem có bị để quên hộp trang sức trên xe hay không.
Paris và Ân Hi nóng lòng đi khắp các ngõ ngách trong tòa văn phòng, nhưng đành mặt mày ủ rũ trở về nhìn Cố Thừa Luân.
“Đã tìm khắp nơi mà không thấy, chỉ đành chờ sau giờ cơm trưa mọi người trở về xem thử có ai trông thấy hay không?”
Nhân viên tiếp tân nhún vai nói vào, “Khó nói lắm, món đồ quý giá như vậy, nếu thật có nhặt được chưa chắc gì chịu trả lại.”
“Bỏ đi, để tôi nói với anh Thần Hi.” Ân Hi cúi mặt ủ rũ.
Paris trông thấy bạn mình như vậy thì không nhịn được than trách, “Nói với Thượng Thần Hi thì bạn khỏi đền sao? Hay là vậy, nhờ Windy lên tiếng đi, dù sao sợi chuyền này cũng là của cha cô ấy, không chừng để Windy lên tiếng sự việc dễ ứng phó hơn.”
Ân Hi khựng lại, lập tức phản đối, “Không thể như vậy được, lỗi là do tôi, tôi phải chịu trách nhiệm, lý nào bắt Windy lên tiếng thay mình chứ.
Nhưng điều tôi thấy không an tâm nhất vì mình bất cẩn đã làm liên lụy lớn đến anh Thần Hi.”
Paris nghe Ân Hi nói càng thêm bất bình, chua ngoa đáp trả, “Giờ phút này bạn còn lo nghĩ cho cái tên Thượng Thần Hi đó.” Paris thấy Ân Hi sắc mặt tái nhợt cũng không nỡ trách móc liền đẩy sang Cố Thừa Luân, “Anh đó, bạn của anh chỉ lo nịnh bợ ông chủ mới khiến sự việc thành ra như vậy.”
“Không liên quan đến anh Thần Hi, do ông Lôi thường hay lấy đồ trang sức sửa tới sửa lui cho hợp ý.”
“Được rồi, được rồi.
Bây giờ thà chê trách bạn gái của ông Lôi bản tính đòi hỏi khó chịu còn hơn nhìn bạn ở đây tự oán trách mình.”
Cô tiếp tân chợt nhớ ra liền hồ hởi chen vào, “Có phải cô minh tinh lần trước đeo sợi dây chuyền, cùng ông Lôi tham gia tiệc từ thiện lần trước không?”
Ân Hi gật đầu qua loa, sau đó nhìn Cố Thừa Luân ái ngại nói, “Bỏ đi.
Để tôi báo với anh Thần Hi nhận lỗi.”
“Tôi có cách, đi theo tôi.”
Cố Thừa Luân kéo tay Ân Hi rời khỏi văn phòng, nhưng chuyện khiến Ân Hi không hiểu hơn là Cố Thừa Luân lại đưa cô đến các sạp báo mua nhiều tạp chí cũ.
Đến lúc Cố Thừa Luân tìm được bài báo đăng hình ảnh cô minh tinh đeo sợi dây chuyền kim cương đó thì mới giải thích cho cô hiểu ý đồ của anh.
Sau khi nghe xong Ân Hi liền trố mắt kinh ngạc, không ngừng phản đối, “Không được không được.
Chuyện đúng lý tôi đã sai, bây giờ làm giả sợi dây chuyền qua mặt mọi người thì tôi càng sai.
Tôi sẽ hại chết anh Thần Hi và liên lụy cả anh.
Không được đâu.”
Cố Thừa Luân vẫn rất nhẫn nại nói cho Ân Hi hiểu, “Không phải qua mặt, chúng ta chỉ là câu giờ.
Dù sao đi vay ngân hàng đền tiền cũng cần phải có thời gian mà đúng không?”
“Không được đâu, chọc giận Lôi Kình thì hậu quả càng không tưởng.”
Máy nhắn của Ân Hi lại kêu bíp bíp, lần này cứ ngỡ đâu là Thượng Thần Hi gọi đến, không ngờ lại là tin nhắn của Paris.
Cố Thừa Luân đưa điện thoại của mình cho Ân Hi, cô mau chóng kết nối gọi về cho cô bạn.
“Ha, thật vậy sao? May quá! Cảm ơn thím ấy giúp tôi nhé!”
Cố Thừa Luân trông thấy vẻ mặt hớn hở của Ân Hi liền biết là tin tốt, tươi cười xác minh hỏi cô, “Đã tìm được sợi dây chuyền rồi ư?”
“May mà thím lao công nhìn thấy hộp trang sức trong nhà vệ sinh tốt bụng cất giữ lại, vừa rồi trở lại làm việc đã báo cho Paris hay.
Như vậy tốt rồi, cũng không cần phải làm sợi giả.”
Cố Thừa Luân phì cười.
“Nhưng vừa rồi, Paris giận quá đã điện thoại mắng anh Thần Hi.
Có lẽ anh ấy đã biết mọi chuyện.”
“Vậy để tôi đưa em lái xe đến đưa hộp trang sức cho nó, có tôi nói đỡ vài câu Tép Nhỏ sẽ không gay gắt nặng nhẹ với em đâu.”
Ân Hi ái ngại, chỉ biết gật đầu nói, “Cảm ơn”.
Hai người từ Tân Giới vòng tới vòng lui cũng tới lúc trời ngả tối, Ân Hi cứ luôn miệng nói lời ái ngại khi đã làm phiền Cố Thừa Luân, nhưng Cố Thừa Luân hầu như không để ý, còn tươi cười nói: “Vẫn còn sớm, chúng ta ăn tối cùng nhau vậy.”
“Hả? Tôi...”
“Bị Tép Nhỏ la mắng không còn khẩu vị nữa sao?”
Ân Hi lắc đầu, “Do tôi lẩm cẩm khiến chuyện rối tung lên, tôi đáng bị mắng mà.
Chỉ là anh đưa tôi đi lòng vòng nửa ngày, anh không thấy mệt à?”
“Vậy phải xem người tôi chở là ai?”
Ân Hi đỏ mặt, giống như đang cố tìm cớ, “Nhưng mà hôm nay đến lượt tôi nấu cơm.
Vậy mai mốt tôi mời anh ăn cơm nha, chào anh.”
Ân Hi đẩy cửa bước xuống xe, Cố Thừa Luân cũng nhanh nhẹn tháo dây an toàn đuổi theo.
“Ân Hi! Hay là tối mai nha.
Đêm nay đến lượt em nấu cơm, không lý nào ngày mai vẫn phải rửa chén.”
Ân Hi giống như bị đóng băng, không dám ngước mặt lên nhìn Cố Thừa Luân, “Anh Luân à, anh có thể đừng đối tốt với tôi được không? Tôi sợ mình không đủ tốt, tôi sợ chúng ta chỉ là ngộ nhận.”
“Chúng ta?”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...