“Dù sao cũng là người một nhà, chỗ duy nhất để nương tựa vào.
Hi vọng sau lần này, nó có thêm bài học, biết rằng làm người xoay sở thật là khó nhọc.”
Nói đến xoay sở Uông Thành lại nghĩ đến Thượng Thần Hi, lúc này không thể không lựa lời nói tốt cho hai thằng bạn làm hòa.
“Ây! Tép Nhỏ lần này cũng thật là quá đáng, không có đáng bênh cho nó.
Bạn bè gặp nạn cũng không giúp đỡ...!dù sao thì nó cũng biết tính của mày.
Quen biết nhau bấy lâu...!lí nào không biết mày là người thật thà trung hậu...!nên tao nghĩ chuyến này...!chắc là cũng có khổ tâm đó.”
Cố Thừa Luân dừng bước, vẻ mặt nghiêm trọng: “Đủ rồi, không cần nói tốt cho nó nữa.”
Uông Thành mím môi, vẫn cố mỉm cười và nói: “Không đâu, tao giữ vị trí trung lập mà, tao chỉ nói lý lẽ thôi.”
“Lí lẽ? Với hoàn cảnh của tao hiện tại mà lại nhét tấm chi phiếu vào tay, đó không gọi là giúp đỡ đâu là thưa cơ ép người thôi.”
Uông Thành trông thấy vẻ mặt trầm trọng của Cố Thừa Luân thì không thể nói lời xoa dịu, “Phải phải, tao biết mày làm việc phân rõ trắng đen lắm, còn Tép Nhỏ thì thích cán vạch mức...!Nó cũng không phải người thích suy nghĩ giống như mày...!Cho nên đừng có nói là thừa cơ ăn hiếp người vậy ha.”
“Miễn là mày đừng nhắc đến cái loại người đó nữa.”
Uông Thành mấp máy môi, “...!có phải ác liệt như vậy không?”
“Mày đã đưa tấm chi phiếu trả lại cho nó chưa? Trong lúc này tao không muốn gặp mặt nó, tao chỉ sợ sẽ đập cho nó một trận.”
Uông Thành cười gượng, sau đó nhìn Cố Thừa Luân hậm hực bước tiếp, có chút bất đắc dĩ đuổi theo.
Trong lòng cũng phiền muộn không kém.
Một đằng giao phó thuyết phục Cố Thừa Luân nhận tiền, một đằng bảo đưa trả.
Anh giữ tấm chi phiếu trong người cũng không an lòng hơn là bao.
Nhất là hai thằng bạn cứ không ngừng căng thẳng.
...
“Cho nên mới nói mày, đừng có nghĩ là người ta không xong.
Bây giờ bán đi căn nhà ở Cửu Long Thành đã đủ số tiền rồi.” Uông Thành đập bàn bàn tay kẹp tấm chi phiếu xuống bàn ngay trước mặt Thượng Thần Hi, không ngừng tỏ ra mỉa mai và nói, “Mày giúp người giúp đến quá mức rồi đó, hay ho lắm!”
“Nó...!bán đi căn nhà?”
“Đâu có gì lạ.”
Uông Thành liếc xéo.
Thượng Thần Hi trầm mặc, nhận lại tấm chi phiếu cất vào túi áo vest.
“Vậy thì tốt rồi, tao cũng mừng cho nó.”
“Mày tốt bụng nhưng mà đã làm ra chuyện sai quấy rồi đó.
Động cơ của mày thì tốt, thằng Luân hiểu tao cũng hiểu.
Cho nên mới không có làm việc chung với nhau, nếu không là Hỏa Tinh gặp Địa Cầu.”
“Có nghĩa là tao và thằng Luân từ nay hết làm bạn bè hay sao?”
Uông Thành lập tức tỏ ra đắc ý và nói: “Hai người thực sự là may mắn đấy, có một người tốt bụng này làm trung gian.
Cho tao chút thì giờ đi, để tao an ủi thằng Luân, lúc đó sẽ hết chuyện mà.
Còn nữa, cái chuyện mà mày thu hối lộ, đừng có chơi kiểu đó nữa nha sẽ gặp họa đó.”
“Yên chí đi, thằng Luân đã lo liệu xong rồi, tao không có làm gì nữa đâu.”
...
Ân Hi lại đưa mẹ Cố đến miếu Quan Âm để cầu phúc, dọc đường đi cứ không ngừng trò chuyện với nhau.
Cố Thừa Luân tan sở liền tranh thủ đến đón mẹ mình ra sân bay.
Tâm tình bịn rịn và muôn vạn lo lắng.
Ân Hi thấy họ dường như có chuyện muốn nói nên đã vờ tránh đi chỗ khác.
Chỉ là ánh mắt của hai mẹ con họ vẫn dõi theo bóng dáng của cô.
“Mẹ! Vừa đến nơi phải gọi báo bình an cho con.
Cứ thường xuyên gọi, đừng sợ làm phiền con.
Con lúc nào cũng lo ngại cho an toàn của mẹ.”
“Mẹ biết...!Luân! Bên cạnh con có một cô gái tốt như vậy mẹ cũng thật an lòng.”
“Mẹ...!nói đi đâu rồi.” Cố Thừa Luân lập tức ái ngại.
Nhưng mẹ Cố vẫn tươi cười và nói.
“Làm người nên biết tranh thủ, phải biết giữ lấy những thứ tốt đẹp cho mình, con đừng cứ mang dáng vẻ công tử mà lại có tâm hồn của ông cụ non.
Chuyện gì cũng gò bó chính mình.”
“Con biết mà.”
“Biết thôi thì chưa đủ.
Phải hành động.
Con xem, Ân Hi tốt như vậy, còn lo nghĩ cho mẹ...!thực sự là một cô gái đáng để trân trọng cả đời.”
Cố Thừa Luân đưa mắt dõi theo Ân Hi, nhìn cô đang tươi cười trò chuyện với một cậu nhóc nghịch ngợm, cảm giác rung động và bồi hồi.
Nếu không phải cứ gặp chuyện không vui, anh cũng không muốn để cô trông thấy anh rơi vào hoàn cảnh như vậy để san sẻ.
Anh muốn, mang đến cho cô nụ cười và những điều tốt đẹp.
Mẹ Cố vẫy tay rời đi, khuất bóng trong phi trường.
Cố Thừa Luân đè nén lại xúc động.
Anh đưa Ân Hi về nhà, suốt dọc đường đi không ai nói với nhau câu nào.
Gần đến khuôn viên chung cư Thành Nam.
Cố Thừa Luân lại dừng xe và ngước mắt lên nhìn...!trong lòng một mảng chua xót cùng thê lương.
“Đến nơi rồi, anh nghỉ ngơi đi nhé.” Ân Hi lên tiếng phá vỡ bầu không khí.
Cố Thừa Luân quay sang nhìn cô và mỉm cười, “Cảm ơn em thời gian này bên cạnh bầu bạn với mẹ và tôi.
Đã phiền đến em rất nhiều.”
“Không có đâu, anh đừng cứ xem tôi tới lui cùng bác gái như vậy là có chỗ cực nhọc, trò chuyện với bác gái, học hỏi rất nhiều điều.
Tôi thấy vui mà.”
“Xem ra muốn nghiêm túc cảm ơn em một lần cũng thật không dễ.”
Ân Hi bật cười, “Anh muốn cảm ơn thôi có phải hay không? Dễ mà...” Ân Hi mở túi xách lấy ra một móc chuỗi bình an đưa đến cho Cố Thừa Luân: “Anh có ngại trong xe có thêm xâu chuỗi bình an này hay không?”
Cố Thừa Luân mỉm cười, tâm tình vui rộn, “Cái này lúc chiều em cố tình xin dùm tôi hả? Nhìn đẹp đấy!”
“Không phải chỉ có đẹp không đâu...!mà là giúp tâm niệm thư thái, có thể cầu phúc bình an.
Lần trước anh bị đụng xe, tôi hi vọng những xui xẻo có thể tiêu tán hết.”
“Cảm ơn tấm lòng của em, Ân Hi!”
“Ờ, tôi vào nhà trước đây.”
Cố Thừa Luân nhìn cô và gật đầu, ánh mắt lưu luyến.
Ân Hi tháo dây an toàn ra, lúc này vô tình nhìn đến khuỷu tay thì bàng hoàng một trận, “Ấy chết, chiếc vòng tay của tôi.”
“Chiếc vòng tay của em bị mất à?”
Ân Hi nhìn dáo dác dưới chân, vẻ mặt khẩn trương, “Là chiếc vòng ngọc trai bác gái tặng lần trước đến Hong Kong.
Bác ấy đã mua hai chiếc giống nhau cho tôi và Hy Hiền, vì muốn bác ấy vui lòng cho nên hôm nay cố ý đeo vào tay cho bác ấy xem.
Bình thường rất trân trọng, tôi chỉ cất trong hộp thôi.”
“Vậy ư? Có thể là rớt ở trong xe.”
“Có thể rơi mất ở sân bay hay không?” Ân Hi lo ngại nói.
“Ngọc trai rơi rớt sẽ tạo âm thanh mà...”
“Sợi dây kết rất chặt, không tự nhiên đứt được.
Có thể chốt vặn bị lỏng.”
Cố Thừa Luân nghĩ nghĩ cuối cùng là lên tiếng bảo Ân Hi vào nhà trước, dù sao cũng đã trễ đâu có thể cứ tìm trong vô vọng.
Ân Hi cúi mặt, vẻ tiếc nuối và thậm chí là ái ngại: “Anh đừng nói lại với bác gái...!Chỉ có món đồ làm kỷ niệm, tôi cũng không biết giữ gìn.”
“Đừng nói vậy mà.
Ân Hi! Thấy em khẩn trương như thế, trong lòng tôi thật ra còn thấy xúc động.”
Ân Hi khựng lại.
Lần nữa đối mặt với đôi mắt phượng sáng quắc chứa đựng cảm xúc của Cố Thừa Luân, cô vẫn không thể khẳng khái được.
“À, vậy tôi vào nhà trước.
anh chạy xe cẩn thận.”
“Ừm.”
Ân Hi đẩy cửa xe và bước xuống, rất vội vàng đi vào trong nhà.
Trái tim cô giây phút này cũng rộn ràng loạn nhịp.
Cứ như vậy cô sợ mình cũng không có bao nhiêu sức chống cự..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...