Bước Chân Cho Nụ Cười


“Oh, he’s very handsome!!!”
“Yes, looks like I love him!!!”
“Me too!”
Hai chàng trai ngồi trong phòng cười:
“Hoàng Duy, anh đúng là có sức hút, đến con gái nước ngoài cũng theo anh như điếu đổ, bớt đẹp trai đi tí nhé. Mau ra tiếp người ta đi, để đứng thập thò ngoài cửa ngắm giai vậy không tốt đâu!”
“Bảo Long, cậu nói thế còn thiếu đấy! Ai bảo Hoàng Duy vừa “ra lò” căn nhà đẹp tới mức Thủ tướng còn phải khen thì bảo làm sao con gái chẳng theo. Ai mà có chồng như Hoàng Duy thì chắc cả đời sung sướng luôn ấy chứ!!!” – Cao Phong ngồi cười ha hả.
“Làm việc đi, ồn ào quá!” – Chàng trai đang ngồi chăm chú vẽ bản thiết kế nghe vậy bực mình.
Cả hai vội vàng im lặng. Haizz chán thật cái tên Hoàng Duy này, làm kỹ sư giỏi như thế, kế nghiệp bố mình năm năm đã nổi tiếng khắp Canada, lại đẹp trai, giàu có, phong độ, nhưng lúc nào cũng lạnh lùng khó gần, biết thế Cao Phong và Bảo Long đừng “ham tiền” sang đây làm cùng Hoàng Duy, ở Việt Nam còn hơn!
“Hai người vẽ nốt bản thiết kế đi, chậm rì vậy hả? Có mỗi một tí cũng không xong nữa!”
“Thế cậu vẽ được gì chưa?” – Cao Phong cố bật lại.

Hoàng Duy chỉ vào mấy cuộn giấy. Hai kẻ kia há hốc mồm, tên này chuyên nghiệp thật, vẽ loáng cái xong mấy bản thiết kế. Bảo làm sao nhà lúc nào cũng đẹp!
Anh đứng lên:
“Mấy người làm nốt đi cho xong, tôi đến giờ về rồi!”
Rồi anh lạnh lùng đi ra, còn lại hai anh chàng “mặt dài như ngựa” vì đống việc chất cao như núi.
Hoàng Duy lặng lẽ đi trên con đường gió thổi rất lạnh, tuyết rơi trắng xoá. Đất nước này rất rộng lớn và lạnh giá, điều này càng làm cho anh thêm cô đơn. Một năm qua anh đã có được rất nhiều thành công, nhưng vẫn có một khoảng trống nào đó vô hình trong con tim. Có lẽ vì hình bóng cô vẫn cứ ở lại trong anh. Năm năm đã trôi qua từ ngày cô rời xa anh để quay trở về với người mà cô yêu, chắc cô đang hạnh phúc lắm. Hạnh phúc của cô là niềm vui của anh, nhưng chưa bao giờ anh thấy vui thực sự.
“Anh Hoàng Duy đúng không?”
Hoàng Duy giật mình quay lại. Tuyết trắng xoá khiến anh hơi khó nhìn, hình như là một người con gái. Một cô gái xinh đẹp, liệu đó có phải là…
À không, anh đã nhầm. Không phải cô…
“Anh còn nhớ tôi không?” – Cô gái đó bước lại gần về phía anh.
“Tôi nhớ, trông cô thay đổi nhiều đấy!”
“Tôi nghe nói anh đã làm một kỹ sư rất giỏi và nổi tiếng ở đây, anh theo nghề của bố đúng không? Bố anh thế nào rồi?”
“Bố tôi khoẻ rồi. Tôi chỉ muốn có một công việc làm và phụ giúp bố mẹ. Còn cô, cô theo nghề ca sĩ hả?”
“Không, ca sĩ tôi không theo nữa rồi!”
Bỗng có mấy người Việt kiều đi qua, thốt lên:
“Cô ấy có phải là nữ vận động viên cầu lông nổi tiếng không?”
“Đúng rồi, xinh quá đi mất! Cô ấy có sang đây sao?”
“Cô ấy tên gì nhỉ?”
“Nguyễn Kiều Nga, tôi thuộc rành rành họ và tên luôn!”
Hoàng Duy nghe vậy liền nhìn Kiều Nga:

“Cô theo nghề đó à?”
“Ừ!”
“Cô giỏi rất nhiều môn thể thao, sao lại theo cầu lông?”
“Vì cầu lông là môn mà tôi đã dạy Vân Hoa!”
Hoàng Duy im lặng. Đã năm năm anh mới nghe đến cái tên ấy…
“Hầu như Vân Hoa được Mạnh Duy dạy thể thao, chỉ có cầu lông là tôi dạy chị ấy. Thời gian qua tôi đã nhận ra được rất nhiều điều tốt từ chị ấy, và tôi muốn đi theo môn thể thao này coi như là tình cảm của tôi dành cho Vân Hoa, tôi không muốn mình phải ghét chị ấy nữa. Quả thật tôi đã rất sai lầm, đến giờ vẫn thấy mình chưa đáng để được tha thứ!”
“Đó cũng do cả mẹ cô nữa mà, giờ quan hệ giữa cô và mẹ thế nào?”
“Tôi biết mẹ tôi đã gây ra quá nhiều lỗi lầm nhưng đó cũng là người sinh ra tôi. Khi nào có chuyến đi tập ở Pháp tôi lại tới thăm mẹ. Mẹ đang phát triển một công ty điện ảnh bên đó, có lẽ mẹ tôi cũng muốn thay đổi rồi.”
“Tôi mừng vì điều đó đấy! Nói chung chúng ta đều được bình yên đúng không?”
“Ừ, mọi chuyện đã trở lại đúng vị trí của nó rồi. Cuối cùng thì họ cũng được hạnh phúc…”
“Cô nói đến ai vậy?”
“Mạnh Duy và Vân Hoa ấy. Cách đây năm năm họ đã trở về với nhau, và năm ngoái vừa cưới rồi!”
Hoàng Duy nghe như có tiếng nghẹn lại trong tim. Nhưng anh vẫn cố cười:

“Có phải vì vậy mà cô sang đây?”
“Ừ! Tôi nghĩ tôi đã giúp họ thế là đủ rồi. Nhưng Hoàng Duy này, liệu tôi có thể được tha thứ hay không?”
“Cô đã gây ra cho họ rất nhiều đau khổ…” – Hoàng Duy đáp – “…nhưng cô đã giúp họ bằng tất cả những gì cô còn lại. Có lẽ Mạnh Duy sẽ không thể đi được, chạy được nếu không có cô ở bên. Cô vẫn xứng đáng được tha thứ dù có thể là sớm, hay là muộn.”
Kiều Nga mỉm cười:
“Tôi sẽ tin vào lời của anh! Vậy anh có thể giúp tôi không?”
“Cô cứ nói!”
“Tôi muốn định cư ở đây một thời gian, vả lại nghe nói tập cầu lông ở Canada rất có lợi, tôi cũng thích xứ lạnh nữa. Nghe nói anh là kỹ sư nhỉ, giới thiệu cho tôi chỗ nào tập luyện tốt nhé?”
“Việc đó đơn giản mà, coi như là tôi giúp cô vì cô đã giúp cho hai người họ đấy!” – Cuối cùng Hoàng Duy cũng nở một nụ cười.
Ánh mặt trời chiếu sáng lên những bông tuyết rơi. Quá khứ có lẽ rồi sẽ quên đi, lỗi lầm rồi sẽ có thể được tha thứ, nụ cười rồi sẽ trở lại. Hãy cứ tin vào điều đó, cho dù là sớm, hay là muộn đi chăng nữa. Cứ tiếp tục bước đi, hướng về một tương lai tươi sáng, bạn sẽ tìm lại được chính mình, tìm được những thứ mà bạn đã tưởng mình đánh mất đi…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui