Sư huynh lặng lẽ dõi theo ta cho đến khi thấy ta say khướt mà nằm bất tỉnh bên cạnh bàn, hắn vung tay lên nhanh chóng nhìn cuộc sống của ta diễn ra suốt mười năm qua, nếu rảnh rỗi không tu hành thì ta vênh miệng lên chửi rủa, đôi khi ta bị ma khí quấn thân, đau khổ quằn quại cào cấu thân mình mà rơi lệ, trông ta chẳng khác gì kẻ điên.
Chỉ thỉnh thoảng ta tỉnh táo lại thì muốn ăn gì đó, ta sẽ ra ngoài mua chút đồ ăn, ngấu nghiến ăn rồi sau đó ta tự mình khai hoang một mảnh đất, gieo trồng linh dược, tự luyện đan, bán nó lấy tiền mua pháp khí, trong lòng ta chỉ nghĩ đến chuyện báo thù rửa hận, càng muốn tự bảo vệ mình hơn.
Ta nghe thấy sư huynh lại lẩm bẩm tự nói: “Tỉ lệ tử vong của ta có cao không?”
Làm sao ngươi có thể chết được chứ —— Ta sẽ cứu ngươi! Ta nói với hắn trong vô vọng.
Nhưng ta cảm thấy lòng của sư huynh chùng xuống một lúc, như thể hắn đã nhận được câu trả lời, đáp: “Ta biết rồi.
”
Sư huynh nhìn ta trong gương không nói lời nào, một lúc sau mới đưa tay lấy chiếc nhẫn ta đưa ra, cúi đầu nhìn xuống, hắn dùng đầu ngón tay gãi nhẹ lên mặt nhẫn, bên trong đó có khắc bốn chữ phù văn, ta nghe thấy sư huynh cười khẽ: “Khi ta chết rồi, ngươi cầm lấy chiếc nhẫn này đi, tìm được không? Nhưng khẳng định là ngươi không hiểu.
”
Là sao?
Ta cũng rất tò mò nên tính chờ hắn nói tiếp thì một cổ năng lực không biết từ đâu ra đột nhiên kéo ta về, hẳn là pháp khí của ta đã đến lúc tác dụng trong thời gian nhất định, nhưng lúc này lại đem ta kéo về, ta thoát ly khỏi thân xác của sư huynh, khiến ta không khỏi cuống quít quay đầu lại muốn nhìn hắn lần nữa.
Ta vẫn không biết ý nghĩa của phù văn mà hắn đã khắc, ta cũng không thấy rõ ai đã đâm vào tim hắn bằng thanh kiếm kia, nhưng đó có phải là hắn tự làm không? Hay là kẻ thù của hắn? Hay là kẻ loạn hồn mà hắn đã nói?
Tuy rằng ta nghi hoặc, nhưng phần lớn chuyện phát sinh sau đó trong lòng ta đều rõ ràng, hắn dùng một kiếm chém chết trưởng lão của Thương Hằng, trên đời này có rất ít người có thể đả thương được hắn.
Hoàng hôn đang dần buông xuống, hắn hơi ngẩng đầu nhìn hình ảnh ta trong Vạn Sinh kính, đôi mắt hắn đăm chiêu, hốc mắt hơi ửng đỏ bởi ánh vàng của chiều tà.
Hồn phách không có thể xác, càng không thể rơi nước mắt, nhưng ta lại thấy rất đau lòng, không biết vì tình cảm của hắn dành cho ta hay là vì uất ức bi thương của chính ta.
Mười năm thật sự là quá dài, thật sự đối với ta và hắn mà nói chuyện quá dày vò.
Vì sao năm đó hắn không trực tiếp dẫn ta đi? Tội gì phải đuổi ta đi, làm ta hận hắn, để mọi chuyện rơi vào kết cục như vậy, vì sao không chịu giải thích cho ta nghe, cứ vậy mà tự đâm xuyên qua ngực mình.
Ánh trăng rơi xuống, mây mù trong núi yên ả trôi lững lờ giữa ta và hắn như một dòng nước trong.
Ta không nhịn được mà gào lên: “Sư huynh, ta sẽ cứu ngươi.
”
Tuy rằng khi đó ta hận ngươi là thật, trong lòng rối rắm suy nghĩ mãi mới đưa tay cứu ngươi, về sau còn hay khi dễ ngươi, cố ý làm miệng vết thương của ngươi đau hơn, còn dùng lửa dọa ngươi.
Nhưng ta xấu tính, ra sai biểu ngươi đi làm việc nhà và nấu cơm cho ta, ý muốn hành ngươi đến lúc khi ngươi chịu nổi sẽ tự động chạy trốn, nhưng mà ngươi luôn nhường nhịn ta từng chút, sau đó mối quan hệ của chúng ta dần dà tốt hơn, ngươi còn tự đặt cho mình một nhũ danh, còn trộm để dành tiền mua nhẫn tặng ta…
“Sư huynh ——”
Ta xoa sườn mặt hắn, đúng lúc một cơn gió nhẹ thổi qua, thổi đến vài sợi tóc hắn nhẹ bay, hình như hắn cảm nhận được gì đó, đột nhiên cơ thể hắn cứng đờ, quay người lại nhìn.
Đôi mắt của sư huynh hiện lên nét sững sờ, ánh mắt cố định trên người ta, tựa như hắn đã thấy ta, nhưng trong mắt hắn lại là trống rỗng không phản hiếu hình bóng của ta, mà chỉ có dãy núi xanh mướt sau cơn mưa.
Ta cũng kinh ngạc không thôi khi đối diện với ánh mắt hắn, sắc mặt hắn mờ mịt nhưng bất ngờ, ánh mắt rơi vào khoảng không vô chừng, dường như hắn đang tìm gì đó, bỗng nhiên hắn giơ tay sờ về phía ta nhưng lại không bắt được ta.
Ta nhất thời hoảng hốt, trước mắt lại là một mảng vàng nhạt, cuối cùng ta gấp gáp mở mắt ra và thở hổn hển, cảm nhận được tiếng tim đập, đưa tay sờ lên trên mặt thì là một lớp mồ hôi ướt át lạnh lẽo.
Đó không phải ký ức sao? Sao sư huynh quay đầu lại?
Cho dù vừa nhìn xong ký ức mười năm của sư huynh, mới thoát ra bên ngoài một lúc thì người nọ vẫn đang đau đớn, suýt chút nữa đã chết.
Nếu cấm chế chỉ thiêu dã hồn này thì ta đây cũng mặc kệ, ta ổn định tâm trạng, đi qua đó rồi cúi người xuống, dùng linh lực làm ẩm cơ thể gầy gò này, để khi sư huynh tỉnh lại không cảm thấy đau đớn.
“Ta của mặt! Ta của mặt…”
Người đàn ông này trong cơ thể của sư huynh mà không ngừng run rẩy, tựa hồ gã muốn giấu mặt đi, nhưng hai tay đã bị trói lại nên gã đành bỏ cuộc, gã hung hăng trừng mắt nhìn ta: “Thì ra ngươi đang báo thù ta, còn muốn ta nếm trải nỗi đau bị khoét mặt! Ta muốn cùng ngươi song tu chính là muốn ban cho ngươi một ân huệ! Bộ dạng cao quý đáng ghê tởm này là cho ai xem? Nếu ngươi không muốn, ta làm sao có thể —— “
Ta vô cùng sợ hãi và tức giận, gã rốt cuộc là ai?
Hay là nhận nhầm người rồi!
Dùng hình dạng của sư huynh mà báng bổ ta, quả thực là khinh nhờn!
Hắn bỗng nhiên lao tới, thoạt nhìn là biết hắn muốn cắn đứa lỗ tai ta, nhưng hiện tại làm sao hắn có thể làm tổn thương ta, hắn mới tới gần ta một chút, ta liền cảm thấy ghê tởm.
Ta ngửa ra sau tránh thoát, nhanh chóng giơ tay lên tát hắn một cái.
Một tiếng “Bốp” vang lên, hắn sửng sốt, ta càng sững sờ hơn hắn.
Ta thật sự đánh sư huynh… A…
Hai mắt ta đẫm lệ, nhìn khuôn mặt tuấn lãng đỏ bừng vì hiện in dấu tay, làm ta đau lòng muốn chết.
“Ngươi dám đánh ta… Nghịch đồ… Nghịch đồ!” Người này đỡ lấy gương mặt của sư huynh, hai mắt trợn to lên vì tức giận, hơi thở càng lúc càng gấp gáp, cả người như muốn kiệt sức.
Ngọn lửa bốc cháy tức thì và càng cháy dữ dội hơn, những vết đỏ lan khắp mặt, đến những vùng da hở cũng bị cháy đỏ đậm hơn.
Hắn hét toáng lên một tiếng, ta cũng hoảng sợ mà hét lên, ta nổi cả da gà khắp người, ta liều mạng lay vai hắn, “Ngươi là đồ nghiệt súc! Cút! Cút ngay!”
Cũng không biết lửa đốt hết bao lâu, tiếng kêu của nam nhân càng ngày càng nghe thật đau đớn, lột da rút xương chẳng qua là cảm giác này mà thôi.
Ta vừa áy náy vừa sốt ruột nhìn hắn, nếu sớm biết thành ra như vậy thì ta đã không phải gọi thần hương, để gọi ra cái thứ này làm gì!
Nhưng lòng ta nóng như lửa đốt mà ta chỉ có thể bất đắc dĩ đứng nhìn, cho đến khi hồn phách biến mất, cũng may cấm chế trong cơ thể khống chế rất mãnh liệt nên mới xua đuổi dã hồn này…
Cuối cùng, người này đã không thể phát ra bất cứ âm thanh gì, hơi thở mỏng như tơ, đột nhiên cả người vùng hết sức lực, phát ra một tiếng khò khè tựa như đang hấp hối, rồi qua đời.
Ta cúi người ôm thân xác yếu ớt phủ đầy bụi đất này, cả người hắn bẩn kinh khủng, ta cố gắng đưa ngón tay run lẩy bẩy lên thăm dò hơi thở của hắn, nhưng lại không cảm nhận được hơi thở, và lồng ngực của hắn không còn phập phồng.
Ta sợ tới mức lạnh cả người, biết đây không phải là lúc đau buồn nên ta vội vàng lấy ra đan dược, mở miệng hắn để nhét đan dược vào, ta đang định nhắm mắt niệm pháp quyết thì người trong ngực ho khan một tiếng rồi phun ra đan dược.
Ta ngạc nhiên mà nhìn và xúc động đến mức sắp khóc.
Ta sẽ không bao giờ dùng thứ hương thần đó nữa! Mất công triệu ra đồ giả! Suýt chút nữa hại chết chồng!
Khí đen vờn quanh thân hắn dần tiêu tán, vệt đỏ sẫm khi nãy cũng vơi đi, cho đến khi dấu vết bị lửa đốt dần biến mất thì hô hấp của hắn cũng dần ổn định, khuôn mặt dần dần bình thản, thoáng lộ ra chút khí sắc hồng nhuận khỏe mạnh, cũng không còn vẻ âm trầm như vừa rồi.
Ta biết hắn sẽ sớm trở lại, vì vậy ta giúp hắn phủi bụi bẩn trên người, chậm rãi lắc vai hắn, vui vẻ gọi: “Giang Mặc, chồng ơi…”
Ta sờ soạng khắp người hắn, cẩn thận kiểm tra trên người hắn xem có vết sẹo nào nhưng không ngờ phát hiện trên tất cả cấm chế trên người hắn không còn, chỉ còn sót lại một ít nhưng chúng đang từ từ tiêu tán.
Không chỉ như vậy, linh lực trong người hắn không biết từ đâu mà tuôn ra, chảy qua kinh mạch toàn thân, cuối cùng hội tụ ở trong đan điền, tựa như tơ lụa quấn thành một loại đan dược màu vàng kim, tỏa sáng rực rỡ, xoay tròn rồi chìm sâu vào trong đan điền của hắn.
Điều này thực sự không thể lý giải bằng lẽ thường, nếu không phải chính mắt ta tận mắt chứng kiến, làm sao ta có thể tin rằng một viên Kim Đan có thể xuất hiện trong hư không chứ…
Ta ngẩn người, trong lòng mơ hồ dự đoán, ta không cho phép mình buông tay, tim ta đập càng ngày càng loạn, căng thẳng gọi một tiếng: “…Sư huynh?”
Ánh ban mai trong veo, mờ hồ có thể nhìn rõ bụi mịn đang lơ lửng trong nắng mai.
Ta nín thở, chỉ nhìn hàng lông mi của người trong lòng mình khẽ rung, hô hấp của hắn hơi hỗn loạn rồi từ từ mở mắt tỉnh lại.
Hắn nhìn thấy ánh sáng, nhẹ nhàng nhíu mày, rồi sau đó chuyển hướng nhìn, tầm mắt vừa vặn đặt trên mặt ta, con ngươi màu hổ phách bị chiếu rọi dưới nắng mai như phát ra ánh vàng, ánh mắt đó giống như mỗi lần hắn liếc nhìn ta dưới tàng cây hải đường, như mang theo thứ tình cảm nồng đậm bi thương, lại như thẳng cho đến sông cạn đá mòn cũng không hề phai nhạt.
Ta nhìn thấy dáng vẻ bất lực của mình trong mắt hắn, ánh mắt hắn hơi dao động, dần dần tràn ngập cảm giác ấm áp, hắn khàn giọng gọi: “A Trần…”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...