Đây là có ý gì…
Đầu của ta thoáng chốc đình trệ, sóng to gió lớn dâng trào, khó có thể bình tĩnh.
Ta chưa bao giờ cùng sư huynh lập khế ước, lấy đâu ra việc kết đạo lữ như hắn vừa nói! Mà tới tìm ta càng hoang đường!
Nhưng ta chỉ là ngạc nhiên một chút, lập tức nhìn ra ý đồ của Cố Khinh.
Đây chắc chắn là cái cớ của hắn muốn để ta lòi đuôi.
Chỉ vì muốn ta lộ diện mà nói những lời sáo rỗng đó, Cố Khinh bị điên rồi sao? Như thế lời đồn đại như thế lại còn lan truyền trước mặt người khác, hắn hận ta như vậy sao? Ngay cả thanh danh của sư tôn hắn cũng không màng?
Ta nghĩ như vậy, bàn tay nắm chặt của ta bỗng nhiên run lên, sau đó lập tức lỏng, tựa như không có gì khác thường.
Ta hoảng hốt chớp mắt, mới nhớ tới hiện giờ hắn vốn không biết mình là Sở Huyền Quyết, sợ là hắn sẽ hiểu lầm…
Đợi đã, có lẽ hắn cũng là không biết đạo lữ là ý gì.
Nhưng ta vẫn lo lắng.
“Vớ vẩn.” Ta lạnh giọng nói, mặc kệ sắc mặt thận trọng và vẻ mặt do dự nghi hoặc của Cố Khinh, liền xoay người rời đi.
Ta tìm đến phòng đấu giá để lấy tiền, một viên đan dược thượng phẩm này bán lấy tiền tiền đủ để ta ăn uống mười năm, bạc châu nặng trĩu, ta còn có một ít bảo vật do hắn bồi tội, lòng ta còn đang miên man suy nghĩ, đương nhiên không cần lấy những thứ râu ria kia, nên ta chỉ lấy bạc châu và linh thạch rồi rời đi.
Hiện tại quan trọng nhất là mau chóng rời đi nơi này, tốt nhất là rời đi trong đêm, tâm tư Cố Khinh rất khó lường, ai mà biết hắn có đuổi kịp hay không, hoặc là bịa ra mấy chuyện vớ vẩn lừa gạt ta.
Ta không thể để Cố Khinh phát hiện sư tôn đáng kính trong mắt hắn lại có mối quan hệ như vậy với ta, ta càng không thể tiết lộ thân phận của Giang Mặc với hắn.
Còn mộc kiếm kia, thoạt nhìn rất là tà tính, thế mà có thể nhận ra ta, nếu không phải đội màng đen, lại tỏ ra vẻ cao thâm, nếu không chỉ sợ không thắng nổi những lần thăm dò của Cố Khinh…
Suốt dọc đường đi ta toàn cảm thấy bất an lo sợ, lôi kéo hắn rời đi thật nhanh.
Nhưng trên đường đi hắn không nói lời nào, càng làm ta cảm thấy rất bất an.
Mối qua hệ giữa ta và hắn thường là do ta làm chủ, ta nói cái gì, hay mọi chuyện hắn đều nghe theo ta, ngoại trừ… Ngoại trừ trên giường hắn hơi đàn áp ta, không nghe ta nói, còn lại thì toàn bộ thời điểm hắn đều nhượng bộ ta.
Bây giờ hắn im lặng giống như đang tức giận hoặc khó hiểu, ta làm sao có thể cúi đầu hỏi hắn, làm sao ta có thể mở miệng giải thích những gì Cố Khinh đã nói…
Nói gì đây…
Nếu không, nếu không thì dứt khoát cùng hắn song tu vậy, hắn tốn nhiều sức, mệt một lần rồi thôi, nói không chừng ngày thứ hai liền quên hết.
Nhưng làm thế nào để ta mở miệng đây… Không lẽ nói thẳng sao? Tốt nhất là phải gọi nhũ danh của hắn, mỗi lần ta gọi nhũ danh của hắn, tâm trạng hắn sẽ tốt hơn.
“Đói bụng à?”
Ta mới vừa há miệng định nói chuyện, lại đột nhiên bị câu hỏi của hắn cắt ngang.
“Ngươi đói bụng à?” Giọng hắn bình tĩnh, “Chúng ta trở về đi, ta nấu cơm cho ngươi ăn.”
Hắn vươn tay nắm lấy tay ta, dần dần biến thành mười ngón tay đan vào nhau, “Muốn ăn cái gì?”
“Ta muốn ăn cá…” Ta suy nghĩ, “Còn có sườn heo chua ngọt.”
“Chúng ta mua một ít đường rồi trở về.”
Ta cách một tấm mạng che mặt màu đen nhìn hắn, nhỏ giọng nói: “Được.”
Ta sợ Cố Khinh lặng lẽ đi theo bọn ta, dọc theo đường vừa đi lung tung vừa thiết lập kết giới, nhưng vẫn lo lắng cho hắn, thỉnh thoảng để hắn nghỉ vài lần.
Ta ngồi ở dưới bóng cây, nghe hắn cố gắng ổn định hô hấp mà lòng ta day dứt vô cùng.
Thuấn di thuật pháp khiến hắn chịu không nổi, cho dù là ngừng đi, đầu óc vẫn cảm thấy choáng váng, mệt mỏi khó chịu, thậm chí còn tim đập thình thịch đau đớn.
Nếu Thương Mặc còn ở đó thì tốt biết mấy, vì ta đã tích máu đầu tim, người cùng bản mạng kiếm bảo vệ lẫn nhau, ta đã bỏ rơi Thương Mặc mười năm, sợi dây liên hệ giữa bọn họ cũng đứt đoạn không ít.
Không biết Thương Mặc có linh khí hay không, sau này gặp lại không biết ta có thể sử dụng hay không.
Ta không biết thanh kiếm mà ta vô cùng yêu quý năm xưa giờ đã ở đâu, có lẽ nó đã trở thành một thanh kiếm tầm thường không có linh khí…
Nếu như năm đó ta không bỏ rơi Thương Mặc, hiện tại có thể cầm kiếm mang hắn bay đi, nếu như hắn hiện tại không sợ đạp kiếm mà bay…
Ta lặng lẽ quay đầu lại nhìn hắn, nhưng bị tấm mạng che mặt màu đen che khuất nên nhìn không rõ.
Ta thực sự hổ thẹn với hắn, vì không chỉ che giấu thân phận mà còn tước đoạt quyền tự do của hắn một cách ích kỷ và hèn hạ.
Ta luôn cảm thấy có lỗi, hôm nay ngoài ý muốn gặp lại Cố Khinh, càng làm ta nhận ra mọi thứ chỉ là hư ảo, gạch vỡ tường đổ…
Gió nhẹ phơ phất, hoa lê ướt sương mây gợn bay, vốn là gió mát, nhưng lại thổi lòng ta như thiêu đốt.
“Đạo lữ nghãi là phu thê,” hắn đột nhiên hỏi ta, “Đúng không?”
Tôi sững sờ một lúc và thừa nhận: “…Đúng, nhưng những gì hắn nói đều là giả!”
Ta vội vàng giải thích, “Sở Huyền Quyết là sư huynh của ta… Ta và hắn,” ta dừng một chút, “Hắn tuyệt đối không phải là quan hệ đạo lữ, hắn trục xuất ta khỏi sư môn, ta… Bọn ta là kẻ thù, ta cũng không biết vì sao hắn lại tới tìm ta, vì sao Cố Khinh lại nói ra những lời giả dối đó…”
Hắn nhìn ta qua tấm màn che mặt màu đen, im lặng một lúc rồi nói: “Ngươi đã từng thích hắn”.
Giọng điệu của hắn không phải là hỏi ta, mà giống như đang trần thuật, “Yêu và hận càng khó quên.”
Nhưng ngươi chính là hắn…
Ta theo bản năng muốn nói ra tất cả, nhưng ta gánh không nổi hậu quả, chỉ nhỏ giọng ngập ngừng: “Nhưng ta cũng nói rồi, hắn đã chết…” Ta cúi đầu, “Ta vui còn không kịp.”
Hắn nghe xong, rất lâu sau vẫn không nói lời nào, lâu đến nỗi ánh sáng dưới bóng cây dần tối, đỉnh đầu mặt trời chói chang dần hạ xuống.
Giọng hắn hàm hồ, “Ngươi nói dối.”
Trong nháy mắt lòng ta đau quặn, lá cây rào rạt rung động, chiếc mũ có màn đen che mặt màu đen của ta và hắn khẽ động, ta ngẩng đầu nhìn hắn, lại nhìn thấy khóe miệng tơ máu chảy xuống góc cằm hắn.
Ta vội vàng móc ra đan dược cho hắn, hắn lại đột nhiên bắt lấy ta cổ tay ta, siết đến nỗi xương cổ tay ta phát đau, hắn hỏi ta, “Nếu hắn là sư huynh của ngươi… Thì sao ngươi lại có thể thích ta…”
Ta bị tư thế hắn làm cho hoảng sợ, ấp úng hỏi hắn: “Ngươi nói cái gì…”
Ta đem đan dược đặt vào trong tay hắn, ngữ khí vô cùng bình tĩnh: “Liên quan gì đến hắn, các ngươi lại không giống nhau…”
Hắn bóp đan dược, “Hắn là sư huynh của ngươi, nhưng ở chỗ này, ta chỉ là gánh nặng, kẻo lại kéo chân ngươi ở chốn này…”
“Lần trước ta phát sốt, không biết ngươi phải tốn bao lâu mới mua được dược, mà còn mang lên ta, ngươi phải tốn gần nửa ngày, còn luôn dùng thuấn di phù chú, cuối cùng ta cũng khó đi kịp với ngươi, giống như hiện tại, ngươi vẫn luôn phải chờ ta ta…”
“Vì giảm bớt cơn đau trong lòng ta, một giây cũng không ngừng đưa đan dược cho ta, ngươi luôn nói chỉ là mấy viên đan dược mà thôi, nhưng hôm nay ta thấy ngươi bán đan dược, trị giá sáu mươi hai vạn bạc châu…”
“Ta chỉ có thể sống vài chục năm, ngươi nói có thể song tu làm ta tăng duyên thọ, chính là biện pháp này,” ngữ khí hắn có chút kỳ quái, “Đối với ngươi thật sự không có thương tổn sao…”
Ta nhất thời trợn mắt há hốc mồm, làm sao hắn có thể tưởng tượng được nhiều như vậy, có phải hay lúc trước kia khi ta bỏ rơi hắn, hắn vẫn luôn nghĩ như vậy không?
Hắn ngày ấy hỏi ta có phải cảm thấy hắn liên lụy nên mới bỏ rơi hắn không, ta không phủ nhận, sợ là hắn cho rằng như vậy, sau đó hắn và ta lại như bình thường mà ở chung, lòng ta cũng lớn, thế mà lại nhìn không ra một chút làm bộ miễn cưỡng…
“Ta chưa bao giờ cảm thấy ngươi là trói buộc…” Lòng ta đau từng đợt, hốc mắt đỏ hoen, khàn giọng, “Ngươi nói việc đó làm chi… Trước tiên ngươi phải ăn phục linh dược đã.”
“… Ừ,” hắn sửng sốt một chút, sau đó nhẹ nhàng cười cười, tựa hồ đang cười nhạo chính mình quá mức nghiêm túc, “Đúng vậy, tại sao ta phải nói cho ngươi những chuyện này… ”
Hắn bàn tay tiến vào tấm màn đen, thoạt nhìn như là đã ăn đan dược.
“Ngươi ăn chưa?”
“Ăn rồi.” Hắn nhàn nhạt đáp.
Giọng hắn hơi khàn khàn, so tiếng gió còn nhẹ, ta sờ lên ngực hắn, hỏi hắn: “Còn đau không …”
“Đã khá hơn nhiều rồi.”
Ta thần sắc nghiêm túc, “Ngươi không phải gánh nặng.”
Hắn nói: “Ta biết.”
Khẳng định là hắn không tin, miệng hắn so với ta còn cứng hơn ta, cạy càng không ra.
Mất đi tu vi không phải là hắn muốn, hắn không thể tu luyện, cũng không phải hắn không thể sống, hiện tại hắn cái gì cũng không nhớ là tốt rồi, nếu hắn nhớ lại, cùng quá khứ của hắn cũng chẳng là gì .
Nhưng lúc đầu ta mắng sau lưng anh là gánh nặng, nhưng trong lòng ta chưa bao giờ cảm thấy như vậy, hắn chăm sóc và yêu thương ta, làm sao ta có thể không thích hắn được.
Ta bỏ rơi hắn vì ta sợ mình lại bị mê hoặc và làm tổn thương hắn, nhưng ta quá miễn cưỡng và quá mềm lòng, nên ta đã hối hận…
Ta quá ích kỷ, trước đây hắn đã làm tổn thương ta, giờ hắn lại vòng vo, ta đã làm tổn thương hắn rất nhiều, mắt ta ươn ướt, tim ta đau vô cùng, nó như đang cấu xé lấy máu thịt của ta vậy.
Ta chậm rãi nói từng chữ một: “Ngươi bị ốm là chuyện lớn rồi.
Do ta nóng vội, lẽ ra là đi nhanh hơn bình thường nhưng phải đi chậm.”
“Đan dược quý giá thật, bởi vì không có nhiều người luyện dược làm ra.
Thứ hiếm càng đắt tiền, ta là người giỏi bán nhất trong số đó.
Ta lại là người giỏi nhất trong việc bán đắt giá.
Cho ngươi mấy viên đan dược đối ta mà nói có chút mệt nhọc, chỉ tốn phí dược liệu thôi.”
“Còn về song tu…” Một tay ta cởi chiếc mũ có màn che mặt đặt sang một bên, vành mũ uốn cong cỏ xanh mềm mại, lớp vải đen che kín những bông hoa nhỏ màu tím.
“Với ta cũng không tệ…” Lỗ tai của ta đỏ lên, nhưng trên mặt vẫn bình tĩnh.
Khi mặt trời lặn, ta chạm vào tay hắn.
Mặt trời đỏ cam chiếu lên mặt ta, không nóng nhưng da ta quá mỏng nên vẫn cảm thấy nóng.
Ta nhìn hắn, nhẹ giọng nói: “Nếu như ngươi không tin, đêm nay chúng ta song tu đi.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...