Bụi Xưa


“Ngươi làm cái gì…” Ta run rẩy hỏi hắn.
Cố Khinh không đáp, chỉ là vùi đầu một lần nữa chém giết, một lần rồi lại một lần hủy diệt, hắn cứ lặp lại nhiều lần như vậy, sau đó thần sắc ngẩn ngơ mà dừng lại, hắn nhìn lục lạc, lại bỗng nhiên bàn tay nắm chặt, ngẩng đầu nhìn về phía ta, ánh mắt chán ghét: “Ngươi gạt ta! Ngươi gạt ta… Ngươi là người của Ma tộc!”
“Ngươi ăn nói khùng điên gì vậy!” Ta không dám tin.
“Chuông của tộc ta là thánh vật nhận yêu ma! Gặp máu của yêu ma thì biến thành màu đen.” Trong mắt hắn tràn ngập tức giận cùng thất vọng bị lừa gạt.
Hắn chỉ vào dòng máu không ngừng tuôn ra từ người ta, hét lớn: “Vừa rồi dây leo trong núi tránh ngươi, ta mới phát hiện có chỗ không đúng! Dây leo trong núi thích máu, nhưng không hút máu Ma tộc! Bằng không, ngươi cho rằng chúng ta chạy trốn như thế nào mới thoát ra được? Những thứ đó đang muốn hút cạn chúng ta!”
Hắn nói chuyện không đầu không đuôi, nhưng dễ hiểu, sắc mặt ta trắng bệch, ta mắng hắn nói hươu nói vượn.
Nhưng ta không thể không tin hắn, về mặt học thức thì hắn thông minh hơn ta, tàng thư của Thương Hành, hắn đọc làu làu.
Hơn nữa…
Tuy quan hệ giữa ta và hắn không tính là hòa hợp, nhưng ta cũng biết bản tính của hắn không ác, hắn căm hận Ma tộc, lại có xuất thân như vậy, tuyệt không sẽ lấy chuyện lớn như vậy gạt ta.
Ta nhớ tới dây leo núi trong rừng tránh né ta, lòng ta lạnh như rơi xuống hầm băng.
Hắn lạnh lùng nhìn ta, nói: “Trách không được dọc theo đường đi ngươi cầu xin cho những kẻ Ma tộc…”
Ngay khi gió kiếm vung lên, hắn bất ngờ vung kiếm chém về phía ta, thanh âm lạnh lùng tràn đầy hận ý: “Thì ra ngươi cũng tạp chủng của Ma tộc!”
Ta luống cuống, không kịp phản ứng đã bị hắn đả thương, đánh với hắn chỉ phòng thủ chứ không công kích, kiếm tốt sẽ liên tục hao tổn linh lực.
Từ lâu ta đã sợ hãi bởi sự thật đáng sợ rằng ta vốn là người của Ma tộc, ta bị tổn thương bởi sự ghê tởm của nó, làm thế nào mà ta có thể tiếp tục chiến đấu đây?
Ta, ta thực sự là người của Ma tộc sao…

Sư huynh sẽ nghĩ gì về ta? Gió kiếm rung động, hắn bỗng nhiên xuất kiếm hướng ta bổ tới, hắn thanh âm lạnh lùng, dật hận ý: “Thì ra ngươi cũng là nghiệp chướng Ma tộc!”
Lòng ta có hoảng loạn, phản ứng không kịp liền bị hắn gây thương tích, ta cùng hắn đánh nhau, nhưng chỉ thủ chứ không tấn công, vết thế của ta càng ngày càng nặng, hắn cũng đang bị thương nặng, thể lực cũng đã chống đỡ hết nổi, nhưng mộc kiếm kia của hắn xác thật là kiếm tốt, cuồn cuộn không ngừng như linh lực của hắn.
Thương Hành coi Ma tộc như tử địch, sao lại bao dung ta?
“Ta không biết thân phận của ta!” Ta thu kiếm chiêu, cầu hắn, lại bị hắn dùng kiếm đâm vào bụng, “Cố Khinh… Từ nhỏ ta đã không cha không mẹ! Ta không biết!”
Ta che lại bụng, ngã khụy trên mặt đất, giọng ta thê lương, “Ta thật không biết, ta không có lừa ngươi, ta thật sự không biết… Thật sự không biết…”
Hắn chưa từng dừng lại, ta nghĩ mình chỉ còn chết, đành nhắm mắt lại.
Hắn mũi kiếm run run chống lên ngực ta, đâm thủng xiêm y ta, qua hồi lâu cũng không lại tiến thêm một bước.
Ta mở mắt ra, lại thấy hắn rũ mắt, ta cũng nhìn không tới hắn trong mắt cảm xúc, trường kiếm trong tay hắn run lên, dường như ngăn cản hắn, hắn thu hồi kiếm, lạnh nhạt nói: “Sau nếu ngươi có gây rối, ta sẽ tự tay giết ngươi.”
“Chỗ cũ là sông Tề Tham.”
Dứt lời, hắn cũng không nhìn ta, liền bỏ đi.
Ta và hắn tách ra, dò hỏi hồi lâu, cuối cùng cũng tới bờ sông Tề Thăm, nhưng lại gặp phải yêu ma chướng ngại, tu vi của ta không thấp, lại bị trọng thương nên vô phương cứu chữa.
Lúc đó ta cũng hiểu ra là Cố Khinh lừa ta…
Nhưng ta không thể trách hắn, và ta không có quyền trách hắn.
Trời mưa tầm tã, sư huynh đến cứu ta.
Hàn quang Hưu Ân trên người đột nhiên xuất hiện, chẻ tre kiến linh chi thế, máu thịt tung bay khắp nơi.

Hoa văn hình thoi trên chuôi kiếm loang lổ vết máu, nhưng lại nhìn không ra vết bẩn, ngược lại giống như được tôi luyện mấy ngàn lần, khiến nó càng thêm khí thế.
Sư huynh đút cho ta linh đan, môi ta bắt đầu có máu trở lại.
Cố Khinh ở bên cạnh lạnh giọng nói: “Không phải đã nói ngươi không cần đến sông Tề Tham, ngươi cũng đi…”
“Tiểu sư thúc có giá thật, làm sư tôn ở trong động tránh mưa gió chờ ngươi mấy hôm, ngươi lại chạy tới nơi này giết yêu tranh công tới.”
Đây là lần đầu tiên Cố Khinh gọi ta là tiểu sư thúc, nhưng ta không có một chút cảm giác đắc ý, ngược lại càng thấy chật vật.
“Cố Khinh!” Sư huynh sắc mặt nặng nề, cả giận nói, “Câm miệng!”
“Sư huynh…” Ta nuốt ngụm máu tanh trong cổ họng xuống, ngăn cản lời hắn, cúi đầu nhận sai, “Là ta… Xúc động lỗ mãng…”
Sư huynh không nói chuyện, hắn mặt không biểu hiện gì, thần sắc âm trầm, tựa hồ đang tức giận ẩn chứa lửa giận, ta chưa từng thấy qua hắn tức giận như vậy, vì vậy không nói nữa, lại đột nhiên phát hiện trên vai của hắn có một vết máu lớn.
Đó là máu của ta, hay của sư huynh?
Ta không dám chắc, trên đời này còn có người có thể thương tổn sư huynh…
Sư huynh thấy ta để ý đến vết thương, liền vuốt lông mi bảo ta nhắm mắt lại, lại cho ta uống một loại đan dược, giọng kiên nhẫn nói: “Ngươi nghỉ ngơi đi.”
Nhưng ta không dám ngủ, ta sợ sau khi ngủ dậy, sư huynh liền biết chân tướng từ trong miệng Cố Khinh, rồi bỏ rơi ta, nhưng cuối cùng ta chịu đựng không nổi nữa, mệt mỏi rồi chìm vào hôn mê.
Ta thấp thỏm bất an, nhưng cuối cùng Cố Khinh lại không nói ra, đây là điều may mắn ngoài ý muốn, vì thế cũng dẫn đến oán hận.
Kể từ đó, mọi thứ dường như đã thay đổi, cơn mưa lớn ngày hôm đó dường như đã thay đổi tất cả bọn ta, sư huynh trở nên thờ ơ với ta, xa cách ta, không còn sự dịu dàng mờ nhạt trước đây.


Cố Khinh đã không còn cạnh tranh với ta nữa, cũng như không liên lạc với ta và luôn nhìn ta với sự thù hận, đề phòng hiện rõ trong mắt hắn.

Ta cũng rất đau đớn, tự mình giữ lấy những bí mật của riêng mình, càng ngày càng suy sụp.
Điều này đã chôn vùi lời đau đớn của mình trong một khoảng thời gian dài.
Thẳng đến đêm hôm đó là sinh nhật của ta, sư huynh vẫn như cũ mang đến sơn trà và bánh sơn trà đến cho ta, những năm gần đây hắn đối với ta lãnh đạm, nhưng vẫn mua cho ta.

Hắn bỏ túi giấy xuống bàn muốn rời đi, ta giữ chặt hắn, đề nghị hắn cùng ta uống một chén rượu, hắn do dự một chút, rồi đáp ứng.
Nói là chỉ uống một chén, nhưng bọn ta lại uống một ly tiếp một ly, phảng phất biểu đạt nỗi buồn trong lòng.
Mấy năm nay ta và hắn đều thay đổi không ít, ta tự cất giấu những chuyện trong lòng, không còn làm nũng làm nịu với hắn.

Hắn cũng trở nên lãnh đạm, thậm chí hắn còn làm ta đau âm ỉ từ những nụ cười trước đây chê ta vụng về.

Rượu quá mấy tuần, thần trí ta đã phiêu diêu, hắn đã say mông lung, say sưa trong mắt biến thành ôn nhu.

Dưới tàng cây hải đường, cánh hoa rào rạt rơi, ta nhìn về đáy mắt hắn, cầm lòng không đậu, cắn lên môi hắn.
Môi sư huynh thật nóng bỏng, thoang thoảng mùi rượu, ta liếm môi hắn, miễn cưỡng nhắm mắt lại, sợ bỏ lỡ ảo giác dịu dàng trong mắt sư huynh.

Đôi mắt anh mê man trong giây lát, hắn vuốt ve khuôn mặt ta, rồi lập tức hạ xuống, ta thở nhẹ.
Hắn đẩy ta ra, giọng nói không thể yếu hơn: “Ghê tởm.”
Hắn quay đầu, nhẹ giọng nói: “A Trần, ta…”
“Ta và ngươi đều uống say.”
“Ta không có…” Ta chưa quá say, còn tiến lên đem túi thơm của ta nhét vào trong lòng ngực hắn.
Túi thơm kia ta cất giấu đã lâu đã lâu, lâu đến nỗi ta đã quên khi nào ta có tâm tư này, và làm nó từ lúc nào.
Sư huynh hắn rũ mắt không nhìn ta, đột nhiên xoay người rời đi, vạt áo hắn bay nhè nhẹ, như là đạp lên ánh trăng mà đi.
Ta đứng ngốc ở tại chỗ, nhìn bầu rượu rơi dưới đất, dần dần thanh tỉnh, ta từ từ nhận ra, thì ra vừa rồi hắn tát ta một bạt tai chứ không phải là vuốt ve…
Lời nói nhẹ bẫng của hắn như xé toạc một lỗ lớn trong tim ta, đau đớn hệt như lúc ta sắp chết dưới cơn mưa ngày hôm đó.
Không, còn đau hơn thế nữa…
Hắn chưa bao giờ nói nặng lời với ta như vậy…
“Kịch hay.”
Ta nghiêng đầu nhìn thì thấy đó là Cố Khinh, vẻ mặt của hắn có vẻ kinh ngạc, nhưng cũng có vài phần sợ hãi, và tức giận.
Ta vẻ mặt thẫn thờ nhìn hắn hồi lâu, hắn cười châm chọc: “Sư phụ loạn luân là trái luật trời.”
Cố Khinh bỗng nhiên xoay người, vạt áo cuốn lên dưới ánh trăng cùng cánh hoa hải đường.
“Quả nhiên là tạp chủng Ma tộc.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận