Bùi Tổng Hôm Nay Cũng Không Phá Sản


Chưa đợi Bùi Nhiên cúp điện thoại, điện thoại đã hiểu chuyện tắt máy trước một bước.

Nhìn vào chiếc điện thoại đã tắt màn hình hai giây.

Bùi Nhiên ấn hai lần không có phản ứng, lúc này anh mới phát hiện ra rằng hôm nay mình thực sự quá vui, đến nỗi một sai lầm như điện thoại hết pin cũng xuất hiện trong cuộc đời anh.

Xe đã đưa đi bảo dưỡng vẫn chưa lấy về, bên cạnh cũng không có sạc dự phòng.

May là anh luôn có thói quen mang theo vài trăm tiền mặt để phòng khi cần thiết, Bùi Nhiên không do dự nhiều, liền chuẩn bị gọi xe đến chỗ em trai.

Hôm nay là một ngày đáng để ăn mừng như vậy, không cùng gia đình ăn khuya để ăn mừng thì thật hoang phí.

Đi ra khỏi khu thương mại, đi thẳng đến bên đường.

Cửa sổ của cửa hàng thời trang bên cạnh, người mẫu có thân hình chuẩn mặc một bộ đồ hiệu, ăn mặc còn giống người hơn cả người.

Bàn chân đang đi của Bùi Nhiên dừng lại một lát, ánh mắt dừng lại trên đó.


Đẹp, nhưng mà đắt quá trời quá đất.

Anh có tiền để mua, nhưng lại không nỡ.

Cuộc chiến giữa thiên thần và ác quỷ trong đầu còn chưa bắt đầu, đã bị chính Bùi Nhiên bóp chết trong trứng nước.

Chỉ một bộ quần áo này thôi, cũng đủ để anh tiết kiệm tiền mua nhà, tiết kiệm thêm được hai viên gạch lát nền.

Có thể tiết kiệm thì tiết kiệm, bộ vest anh mua để đi làm cũng không rẻ, mặc thêm hai năm nữa không thành vấn đề.

Đi taxi đến khu nhà em trai ở, ngôi nhà này đương nhiên cũng không phải nhà của anh.

Bùi Nhiên và em trai cùng cha khác mẹ Bùi An, ngôi nhà này là mẹ Bùi An để lại cho cậu.

Đi vào khu nhà quen thuộc, lên tầng bốn.


Bùi Nhiên gõ cửa, đợi một lúc không thấy ai trả lời, anh nhìn đồng hồ, giờ này chắc chắn là cậu em cú đêm kia của anh vẫn chưa ngủ.

Lại gõ thêm mấy cái.

Nghe thấy trong phòng có tiếng động, nhưng cửa vẫn không mở, cũng không biết đang làm gì.

Anh không định gọi tên Bùi An, sợ làm phiền hàng xóm đối diện.

Lại đợi một lúc, cuối cùng cửa cũng mở.

Vào nửa đêm chưa vào hè này, Bùi An mặc quần áo chỉnh tề xuất hiện trước mặt anh trai.

Nhìn thế này là biết vẫn chưa ngủ.

"Đang làm gì vậy, mở cửa muộn thế?"
Bùi Nhiên nhấc chân bước vào, vừa vào cửa đã ngửi thấy mùi nước hoa hồng nồng nặc đến mức khiến anh phải lùi lại hai bước.

"Đợi đã, đợi đã!"
Bùi An vội vàng đưa tay kéo người vừa vào cửa ra, cười một cách ngoan ngoãn và vô tội: "Anh, em vừa làm đổ lọ nước hoa hồng, anh đừng vào vội, mùi bên trong có thể làm ngộp chết người đó".




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận