Tôi sớm đã nghe nói, để có thể thuận lợi đi qua eo biển Việt Nam chật hẹp, tất cả đội tàu rời bến lần này đều là thuyền nhỏ.
Nhưng tôi không biết gọi là thuyền nhỏ mà cũng có thể chấn động như thế.
Tôi gần như không cảm nhận được về chiều dài và khoảng cách, nhưng theo
phỏng đoán của tôi, đứng trên boong tàu thử làm thí nghiệm, nếu cao
khoảng 50 thước thì các bậc thang cùng móc neo, cột buồm sẽ không có
nhiều như vậy.
Tôi ngước lên nhìn mặt biển lấp lánh đằng xa, rồi
thu tầm nhìn trong phạm vi gần ngắm cảnh xung quanh, sự hưng phấn trong
tôi giống như bung giãn ra.
Oa oa, giống hệt như Ngọc Trai Đen* nha.
Hơn nữa là hai mươi ba chiến thuyền trân châu đen, thật là tấm tắc.
*Ngọc Trai Đen là tên chiếc thuyền của thuyền trưởng Jack Sparow trong phim Cướp biển vùng Caribbean
Diệp Tô đang bận bịu với vai diễn đại ca dẫn đầu, tạm thời không đếm xỉa tới tôi. Hắn chắp tay sau lưng, vững vàng đứng ở trên boong tàu, không bị
mảy may ảnh hưởng do nhổ neo, giống như tảng đá chắc chắn vậy. Tôi nghĩ
rằng hắn ghen tuông nên quyết định để vị hôn thê làm gã sai vặt, quy củ
đứng ở phía sau hắn cách nhau khoảng một bước. Con mắt tôi ra sức muốn
thoát khỏi tầm nhìn, tận lực đem toàn bộ cảnh tượng bao la hùng vĩ như
vậy cất vào đáy mắt.
Vài người đến báo cáo tin tức số người trên
những thuyền khác sẽ thừa dịp lúc xoay người bí mật liếc mắt đánh giá
tôi, nụ cười trong ánh mắt kia rõ ràng sáng tỏ, bọn họ đem tôi trở thành vợ chưa cưới đã định của Diệp Tô, hay là họ Na công năng kia đã gắn
định vị toàn cầu?
Nếu bọn họ biết người Diệp Tô mang theo chính là bản tôn, sẽ nghĩ như thế nào đây?
Tôi không khỏi cười trộm, thừa dịp lúc chỉ có hai người thấp giọng chế nhạo hắn: “Ta vẫn chưa xuất giá, danh hiệu sợ vợ của chàng cũng đã truyền
khắp ngũ hồ tứ hải, có phải cảm thấy thật mất mặt hay không?” Thật đúng
là ngũ hồ tứ hải, lần rời bến này, chỉ sợ ngay cả bạn bè quốc tế đều có
thể sơ lược biết một chút “Dật văn”.
Diệp Tô chẳng hề để ý nói: “Bọn họ hâm mộ còn không kịp.”
Tôi trở mình xem thường, thích, lừa ai a. Đã là chịu đựng thì có kẻ nào không nghĩ đến cách phản công.
Hắn giống như biết tôi không tin, lại đơn giản giải thích: “Có thể làm cho
nữ nhân của chính mình không hề cố kỵ mà yêu cầu điểm mấu chốt, rõ ràng
chứng tỏ ta đã làm quá tốt. Bọn họ nên hỏi ta lấy kinh nghiệm.”
Trong lòng tôi ấm áp, vội che dấu mà cười mắng: “Lời này chàng nên nói vào
buổi tối, như vậy ta mới có thể trực tiếp bổ nhào về phía chàng, dùng
hành động để cho thấy ta thực vừa lòng.”
Diệp Tô cười nhẹ, nhanh
chóng quay đầu lại cho tôi một ánh mắt nghịch ngợm mà ý vị thâm trường:
“Buổi tối có lời muốn nói vào buổi tối.”
… Hỗn đản, tôi hiện tại muốn nghe.
Bởi vì câu ám chỉ này của hắn, tôi cả ngày liền rũ mắt suy nghĩ cùng chính
mình hoang tưởng trận đấu của tiểu quái thú, đợi khi tôi phản ứng lại
mới phát hiện, tinh thần náo nhiệt ban đầu trên thuyền đã không còn.
Thuyền viên thực hiện nhiệm vụ của mình, sắp xếp lại tầm nhìn, nếu không thì là vừa lau chùi vũ khí vừa nói cười. Tôi dùng đầu ngón chân nghĩ
cũng biết, nội dung nói cười tất nhiên chính là vợ lão Đại líu lo líu lo líu lo, cơ sở ngầm của vợ phái tới líu lo líu lo líu lo, sợ vợ líu lo
líu lo líu lo.
Diệp Tô ý bảo tôi cùng hắn quay về khoang thuyền,
tôi hoàn toàn nghĩ đến thời gian còn lại là thế giới hai người liếc mắt
đưa tình, không nghĩ tới mở cửa ra mới biết được chính mình nhầm lẫn
thái quá: trong phòng sớm đã có mấy người lái chính có uy tín danh dự
ngồi chờ hắn, thấy tôi mở cửa liền đồng loạt đứng lên, kẻ xung đột với
tôi Liêu Sư cũng ở bên trong. Tôi sửng sốt một chút liền vội vàng khom
mình hành lễ, nghiêng thân mình để cho Diệp Tô đi vào, nhẹ nhàng đóng
cửa phòng canh giữ ở bên ngoài.
Tình thế xấu, bọn họ đến khi nào? Sẽ không phải giống như người vượn trên núi Thái Sơn cầm dây thừng phóng tới chứ?
Tôi tưởng tượng một chút tình huống Liêu Sư vẻ mặt nghiêm túc mà hô khẩu hiệu Thái Sơn ngâm nga hò dô ta, tỏ vẻ ghê tởm vô cùng.
Gần như khi trong nháy mắt lúc tôi đóng cửa, Liêu Sư liền bắt đầu phun hỏa: “Diệp Tô, hiện tại thuyền cũng ra khơi người cũng đủ cả, ngươi cuối
cùng nên cho mấy lão đầu chúng ta một cái công đạo đi? Chúng ta là tin
ngươi, mới đi theo ngươi một chuyến liều chết này, nhưng tin tưởng cũng
có mức độ, cứ không thể chờ đao kề trên cổ, ngươi phải nói rõ ngọn ngành đi?” Giọng thật lớn, cho dù tôi cách một cánh cửa thật dày, vẫn có thể
nghe rõ rành mạch.
Tôi không khỏi có chút lo lắng khi tôi cùng Diệp Tô vận động hài hòa vào buổi tối, xem ra cần chú ý đến tiếng động.
Két, tôi nghĩ đi đâu vậy?
Đúng rồi, vị Liêu đại này thật đúng là tính tình nóng nảy, tuy rằng không
ngu ngốc, nhưng chính là không giấu được, lần này sợ là bị người sai
khiến, chọn hắn làm vai phản diện, người khác đóng vai mặt đỏ* và cố
chấp.
*đóng vai mặt đỏ: đóng vai trung nghĩa
Quả
nhiên mặt đỏ nói chuyện: “Liêu lão đệ đừng nóng vội, Diệp đại không cùng chúng ta nói rõ, chẳng qua là sợ tai vách mạch rừng, khi gặp nhau nói
chuyện bị mấy tên Nam Dương kia tới nghe lén đi, cũng không phải là
không tín nhiệm mấy lão già chúng ta. Nếu hiện tại thuyền đã khởi hành,
Diệp đại tự nhiên sẽ nói rõ ràng, chúng ta đừng nóng vội thúc giục hắn”. Người này thanh âm hùng hậu, đại khái là ở trên thuyền đợi rất lâu, cho dù là lúc tâm bình khí âm lượng cũng không nhỏ, đê-xi-ben cùng xì xì
trong lời nói lớn giống nhau.
Tôi âm thầm cấp cho thanh âm này một cái biệt hiệu: nham hiểm.
Một thanh âm khác hừ một tiếng: “Hai vị ca ca là nói như thế là thế nào?
Chúng ta đến, bất quá là muốn biết A Tô bước tiếp theo là nên đi như thế nào, tránh việc vô tình phá hủy đại sự, thế nào lại thành chuyện tin
hay không tin? A Tô từ trước đến nay không phải đứa nhỏ chuyên quyền độc đoán, hắn làm việc kia không cùng chúng ta thông báo trước, ai cũng
không nói, tự nhiên có tính toán của riêng hắn. Mấy lão già chúng ta
nhìn hắn lớn lên, lại từ trước đến nay cùng hắn ở chung trên thuyền, lúc này đột nhiên nói cái gì tin không tin, không khỏi rất xem thường A Tô, rất xem thường bản thân!”
Nhìn một cái, đây mới gọi là trung thần đây, tôi yên lặng ghi nhớ giọng hắn, chờ nghe hắn nói chuyện tiếp.
Trong phòng tổng cộng có bốn người, còn có một người không nói chuyện.
Trầm mặc một hồi, Diệp Tô mỉm cười mở miệng: “Các vị thúc thúc nói phải, ta
quả thật là có chút lo lắng, cũng không phải không tin mấy vị thúc thúc, mà là…”
Tôi liếc nhìn bốn phía, một thanh niên chèo thuyền tới
tới lui lui kiểm tra nút thắt dây thừng trên thuyền, hai người như là
được mấy người lái thuyền chính nhà mình mang đến ngồi trên bậc thềm phụ cận hỗ trợ, nói nói cười cười mà lau chùi bội đao của mình, thấy tôi
nhìn lại đây, người nọ ngẩng đầu mặt hướng về phía tôi cười, lộ ra một
loạt răng Tiểu Bạch, tôi cũng cười một cái.
Trầm mặc một hồi, trung thần trầm ngâm nói: “Như thế, ngược lại thật ra khó làm.”
Giọng nói người thứ tư đơn giản nói: “Ta sẽ không dẫn người lên trên thuyền”. Xem ra Diệp Tô đang nói chuyện ma quỷ bên trong.
Mặt đỏ không phụ họa: “Không mang theo người lên trên thuyền cũng có thể
giải quyết, chúng ta hiện tại đi về hướng đông, rõ ràng là muốn đi qua
hai eo biển Hoành Chiếu cùng Việt Nam để đến Nam Dương, phía đông có thể nhờ vào hải lưu, đường biển chúng ta đã phong tỏa, nói hay không nói có gì khác nhau. Cùng lắm thì ngày đêm đề phòng, chúng ta có kính viễn
vọng, thật ra so với bọn hắn ta chiếm rất nhiều tiện nghi”.
Diệp
Tô cười nói: “Qua eo biển Việt Nam rồi lúc đó chính là đại dương mênh
mông ngàn dặm, chúng ta lại không vội, không cần phải đi dọc theo hải
lưu. Chỉ là hai vùng nước hải lưu chật hẹp và nông, một khi gặp sóng gió chỉ sợ sẽ có tổn thất, nghe nói gần đây lại có tàn quân hải tặc thường
lui tới, chúng ta phải căng hết buồm nhanh chóng rời đi mới ổn.”
Bốn người đều lên tiếng đồng ý, tôi làm bộ như bộ dạng phơi nắng, không ngừng hí mắt nhìn động tĩnh ba người trước mắt.
Ba người dường như tỉnh ngủ. Người thanh niên thắt nút dây thừng kiểm tra
xong một bên lại lách người đến phía đối diện kiểm tra bên kia, hai
người tùy tùng dùng vải thô thấm ướt dầu lau chùi chùi bội đao của mình
sáng bóng, lại lấy tay làm đao, ngươi tới ta tới chiêu tới đỡ chiêu,
chơi đùa đến khí thế ngất trời.
Hai tôn tử này là ai mang đến a? Thật sự là thể hiện đầy đủ sự đoàn kết khẩn trương nghiêm túc hoạt bát a.
Diệp Tô cùng bốn vị nguyên lão lại liền thay đổi hoàn cảnh thảo luận vài câu về đội hình và cách bố trí đội tàu, thuyền bè của tàn quân hải tặc
chính là loại hình gì, nên làm thế nào ứng đối vân vân, qua nửa canh
giờ, tôi mới nghe thấy mấy người nói vài lời khách sáo cáo từ.
Cơ bản đều là mặt đỏ nói, ba người khác trầm mặc.
Cửa mở, tôi vội vàng vọt đến bên cạnh, làm ra bộ dạng cúi đầu kính cẩn tiễn đưa, Diệp Tô đứng ở cửa nhìn theo, hai vị hỗ trợ vội vàng đứng dậy,
chia nhau đuổi kịp Liêu Sư cùng một người mặt chữ điền râu quai nón,
từng người giẫm lên ván cầu đến thuyền đối diện, lại từ thuyền đối diện
trở về thuyền của mình.
Diệp Tô đứng ở cửa một lát, hướng tôi ngoắc ngoắc tay, tôi biết điều khom người, đi theo phía sau hắn vào phòng.
Diệp Tô khóa kỹ cửa, ôm tôi đi vào bên trong ngồi xuống, bàn tay to ở sau
thắt lưng tôi nhẹ nhàng ma sát, khí nóng phun trên cổ tôi: “Đứng khom
lưng có mỏi không?”
Tôi lườm hắn một cái: “Ta cũng không phải là búp bê.” Nhưng mà nhịn không được cười ra tiếng.
Cảm giác tình yêu cuồng nhiệt thật tốt, câu nói này có thể làm cho người ta cười giống như kẻ ngốc, so với việc tự mình chuốc say khướt còn đơn
giản mà hiệu suất cao hơn, lại tuyệt đối không có tác dụng phụ.
Tôi đem mặt chôn ở trên vai hắn cười trộm một lát, hỏi hắn: “Bốn vị nguyên lão đó liệu có liên hệ với Nam Dương không?”
Diệp Tô lắc đầu: “Hẳn là không. Ngô Viễn, chính là vị trầm mặc nhất, hắn là
huynh đệ kết bái của cha ta, lúc trước ta có thể hoàn toàn nắm giữ đội
tàu, hơn phân nửa nhờ vào hắn dốc hết sức giúp đỡ. Phùng Chinh là người
khéo đưa đẩy cần đề phòng nhất, nhưng thuyền trên tay hắn lại ít nhất,
người cũng không nhiều, bởi vậy hắn càng không muốn chính mình bị tổn
thất, thuận tiện có thể chiếm tiện nghi liền chiếm chút ít. Nhạc thúc
gọi ta là A Tô, Nhạc Trường Trị, vài năm gần đây cũng không rời bến, lần này có lẽ là xem trọng mặt mũi của cha ta mới lại rời núi, trợ giúp ta
một tay.”
Tôi gật gật đầu, đem danh hiệu vừa mới đặt đổi thành
tên, mặt đỏ là Phùng Chinh, trung thần là Nhạc thúc, Ngô Viễn là người
thứ tư. Lại hỏi hắn: “Liêu Sư kia thì sao?”
Diệp Tô nói: “Vết
thương cũ của hắn vô cùng nhiều, hai ba năm tới e rằng cũng không thể
miễn cưỡng chống đỡ, mà hắn không có con cái, nếu không có người nối
nghiệp, thuyền trên tay hắn sẽ bị Bùi gia thu hồi, phân cho người lái
chính khác, hoặc là tìm người đáng tin cậy của chính mình”.
Tôi chớp chớp mắt, mới phản ứng: “Đội tàu đều là của Bùi gia?”
Diệp Tô nhìn tôi cười: “Đương nhiên cũng có phần của mình, ta có mười lăm
chiếc thuyền, nhưng người khác cũng không có nhiều như vậy, hơn phân nửa vẫn là dùng thuyền của Bùi gia, đóng tiền thuê hằng năm.”
Mười
lăm chiếc! Tôi thở một hơi, nắm chặt quần áo hắn: “Nói mau nói mau,
thuyền nào là của chúng ta, thuyền nào là của người khác!” Lần này sẽ
không phải là mang hết mười lăm chiếc đi chứ? Đứa nhỏ này hẳn là sẽ
không ngu như vậy đi?
Diệp Tô cười đến mặt mày cong cong: “Bảy
chiếc tàu lớn ở dưới Nam Dương, năm thuyền nhỏ ở trong sông, lần này chỉ có ba chiếc thuyền phù hợp với yêu cầu, cái chúng ta đang ngồi này là
một.” Lại khẽ cắn vành tai tôi, “Yên tâm, gia sản “của chúng ta” sẽ
không một lần hết sạch. Cho dù có, không nói “chúng ta” còn có đất vườn
cùng đất đai, chỉ cần ngân phiếu trong ngân hàng tư nhân cũng đủ để
“chúng ta” không phải lo lắng cho cuộc sống.”
Thằng nhãi này cố ý
giỡn tôi, mỗi lần nói hai chữ “chúng ta” đều cố ý tăng thêm ngữ khí, tôi trừng hắn một cái, nhất thời không biết nói cái gì cho phải.
Còn
chưa xuất giá liền mưu toan gia sản người ta, phản ứng của người bình
thường hẳn là sợ tôi tính toán tiền tài, thừa lúc hắn sơ sẩy mà đòi ký
hợp đồng tiền hôn nhân gì gì đó sao? Nhưng hắn lại nói rõ ràng mọi thứ,
làm tôi không biết nên tiếp nhận như thế nào.
Của ngươi đều là của ta, của ta vẫn là của ta? Lời nói quá không biết xấu hổ này, cho dù là đùa giỡn tôi cũng ngại nói.
Diệp Tô xoa bóp sau gáy tôi, cười hướng lổ tai tôi thổi khí: “Thẹn thùng cái gì? Hết thảy của ta đều là của nàng, nàng khằng định như thế, ta cao
hứng còn không kịp. Nếu không sợ dọa nàng chạy mất, ta sớm đã đem chìa
khóa riêng, con dấu tất cả đều giao cho nàng”.
Hắn cọ cọ trán tôi, bàn tay to bên hông không an phận hướng lên trên: “Từ “chúng ta” này,
ta chờ thật lâu”. Tiếng hắn trở nên khàn khàn mà hấp dẫn, “Sẽ không có
người đến tìm ta nữa, cơm chiều chúng ta ở trong phòng ăn, cho nên…”
Hắn cởi bỏ cái nút trước ngực tôi, vừa tìm cách nới lỏng mảnh vải quấn ngực vừa một tay ôm tôi đặt trên giường, nhanh chóng đè lên, ánh mắt cuồng
dã: “Ta không đợi đến buổi tối được”.
Hắn nhanh chóng cởi bỏ quần
áo trên người hai chúng tôi, bỏ những thứ võ trang có thể tổn thương đến hắn trên người tôi xuống, chờ hắn cởi trung y của mình, hai chân tôi đã quen thuộc mà quấn quanh thắt lưng hắn, lại thấp giọng cảnh cáo hắn:
“Kiềm chế một chút, mấy ngày này tương đối nguy hiểm”. Hưởng thụ lạc thú là một chuyện, nháo đến nỗi mang thai liền rất bi thảm.
Diệp Tô ngừng một chút, nhưng lại lập tức phủ người đè tôi, có chút mất hứng: “Được”.
Tôi kéo kéo tai hắn, cười: “Uy, chẳng lẽ chàng cảm thấy ta chưa xuất giá mà ôm một cái bánh bao chạy đi khắp nơi là chuyện tốt sao?”
Hắn trầm mặc một lát, mới không tình nguyện thừa nhận: “Không phải.”
Tôi cắn một cái trên ngực hắn: “Vậy là chàng vẫn sợ ta chạy trốn, hỗn đản!” Miệng tôi cắn thịt hắn, mơ hồ không nhẹ lên tiếng, “Phạt chàng hầu hạ
ta đến vừa lòng mới thôi!”
Diệp Tô nhẹ nhàng hít không khí, buộc
chặt cánh tay ôm lấy tôi, dùng đầu lưỡi vẽ quanh vành tai tôi: “Tuân
mệnh, nương tử thiên tuế!”
Lấy màu sắc, khẩu vị làm cội nguồn.
Tình hình mát-xa đương nhiên sẽ không qua loa chấm dứt, sau khi ăn xong
điểm tâm là tới món chính, sau bữa ăn chính qua còn có món điểm tâm ngọt nóng hổi, một bữa cơm lớn xong, cơm chiều của chúng tôi đã nguội lạnh.
Tôi lười biếng nằm ở trên giường, thoải mái nhận cơm phục vụ, lại trêu chọc một phen anh tuấn của tôi. Để lộ ra chuyên chúc phục vụ sinh: “Xuân
tiêu khổ đoản nhật cao khởi, Tòng thử quân vương bất tảo triều”*. Đương
nhiên, hắn là một kẻ hại nước hại dân.
*Xuân tiêu khổ đoản nhật cao khởi, Tòng thử quân vương bất tảo triều: Đây là hai câu thơ trong bài Trường Hận Ca của Bạch Cư Dị.
Đêm xuân vắn vủn có ngần,
Ngai rồng từ đấy chậm phần vua ra. (Đây là bản dịch của Tản Đà)
Mặt trời lên vội, đêm xuân ngắn,
Từ đấy nhà vua nhãng thị trào. (Đây là bản dịch của Trịnh Nguyên)
Trường hận ca kể về mối tình giữa Đường Minh Tông (Đường Minh Hoàng) và Dương
Quý Phi. Hai câu thơ này nằm trong đoạn thứ nhất miêu tả những ân sủng
mà Đường Minh Tông dành cho Dương Quý Phi với những yến tiệc thâu đêm
suốt sáng, như một giấc mơ kéo dài từ ngày này sang ngày khác. Hậu quả
là nhà vua không còn quan tâm đến triều chính, mặc cho loạn thần và
người nhà của Dương Quý Phi lộng hành.
Diệp Tô mỉm cười, nằm xuống bên cạnh, ôm lấy tôi: “Đêm xuân phải hưởng thụ, việc chính đáng
cũng cần xử lý. Ăn cơm xong rồi, ta định đi ra ngoài một chuyến, có thể
phải bên ngoài đến hết đêm, nàng không thể đi cùng”
Tôi chớp chớp mắt: “Buổi tối sao?”
Diệp Tô gật đầu: “Buổi tối mới là thời gian tốt nhất để làm việc”.
Tôi tỉnh táo tinh thần một chút, sau khi cấp bách biểu đạt dục vọng đi theo bên hắn, liền vội vàng dùng trà nóng giải quyết vấn đề cái bụng, lại
đem chính mình trang bị đến tận răng, lấy thêm vài bộ y phục, cuối cùng
từ trong hộp nữ trang tôi trộm mạng lên thuyền lấy ra một cái kính viễn
vọng một ống.
Diệp Tô kinh ngạc nhìn tôi liếc mắt một cái: “Vì sao nang còn mang theo một bộ?” Lần này rời bến, mỗi chiến thuyền thuyền
đều được phân mấy cái kính viễn vọng dùng để nhìn xa, các vị lái đò
chính cũng mang theo một cái kính viễn vọng tùy thân, thuận tiện quan
sát bất cứ lúc nào, tôi lại mang, hình như có chút dư.
Tôi lườm
hắn một cái, đem kính viễn vọng đưa cho hắn: “Số ghi trên cái này so với mấy cái trên thuyền đều cao. Nếu trên thuyền có quỷ bên trong, chúng ta đương nhiên phải đề phòng chút “.
Diệp Tô cười hôn tôi một cái: “Vợ ta giỏi quá.”
Tôi ngẩng đầu ưỡn ngực: “Đương nhiên, thiên hạ đệ nhất!”
Hắn phì cười, dùng chóp mũi vô cùng thân thiết cọ cái gáy của tôi, thiệt tình thực lòng đề nghị: “Nếu không, chúng ta lại…?”
Tôi thò tay bắt lấy nhược điểm của hắn: “Để dành bữa khuya hoặc là bữa sáng đi.”
Diệp Tô kêu lên một tiếng đau đớn, vuốt cái mũi vẻ mặt thất bại.
Tôi cười nhẹ, véo véo cái mông vểnh lênh đầy tính co giãn của hắn, bàn tay
lưu luyến quên trả lời: “Hoàng quyên ấu phụ, ngoại tôn quảng hàn”*. Cùng hắn chơi đố chữ, khen ngợi tiểu thí của hắn thật sự là á hậu, cái mông
tuyệt diệu cũng chỉ đến mức đó.
*Hoàng quyên ấu phụ, ngoại tôn quảng hàn: không biết tác giả có viết sai ko nữa, vì search google nó
lại ra câu HOÀNG QUYẾN, ẤU PHỤ, NGOẠI TÔN, TÊ CỬU. “Hoàng quyến” nghĩa
là “tơ vàng”, tức là “sắc ty”. Chữ “sắc” với “Ty” là chữ “Tuyệt”. ” Ấu
Phụ” là con gái nhỏ, tức là “Thiếu nữ”. Chữ “Thiếu” nối với chữ “Nữ” là
chữ “Diệu”. “Ngoại Tôn” là “cháu ngoại”, là con người con gái, tức là
“Nữ Tử”. Chữ “Nữ” chắp với chữ “Tử” là chữ “Hảo”. “Tê Cửu” là cối giã
hành, là đồ chịu cay, tức “Thụ Tân”. Chữ “Thụ” nối với chữ “Tân” là chữ
“Từ”. Vậy nghĩa tám chữa đó là: “TUYỆT DIỆU HẢO TỪ’. Nó là gì cũng chả
hiểu nữa
Diệp Tô chớp chớp mắt, cúi đầu hung tợn hôn tôi: “Chúng ta nếu không đi ra ngoài, ta chỉ có thể cưỡng bức nàng.”
Tôi nhanh chóng chuồn đến cạnh cửa, mở cửa phía trước ra lại hướng hắn ám
chỉ nháy mắt: “Chàng là không có biện pháp cưỡng bức ta.”
Diệp Tô
lấy tay đặt trên trán rên rỉ một tiếng, theo hướng mở cửa phía trước,
bóng mờ theo ánh trăng đầu hạ nhanh chóng chuồn đi, tôi theo sát sau đó.
Huynh đệ quan sát trên đài trên cao nhìn xuống, rõ ràng là nhìn đến chúng
tôi, sau khi sửng sốt liền cứng ngắc quay lưng lại đi. Tôi thấp giọng
hỏi Diệp Tô: “Xác định là người một nhà?”
Diệp Tô gật đầu: “Là huynh đệ Đinh Dương.”
Tôi ừ một tiếng, cùng hắn bí mật xuống đuôi thuyền, trốn ở dưới mạn thuyền, xuyên qua khe hở lan can quan sát tình hình thuyền bè còn lại.
Vì hết sức lợi dụng dòng hải lưu cùng hướng gió, lại thêm đề phòng để
nghênh địch bất cứ lúc nào, đội tàu xếp thành hình tương tự như con chim nhạn, nhưng trên tổng thể lại càng giống như cánh chim, đầu thuyền nằm ở mũi nhọn, thuyền còn lại toàn bộ sắp một bên.
Nhưng thật ra thuận tiện cho việc quan sát.
Diệp Tô lẳng lặng chờ đợi, hai mắt nhìn đội tàu trầm mặc, thấp giọng bảo
tôi: “Hôm nay ta đã nói với bốn vị trưởng bối mở ra lộ tuyến ban đầu, kẻ nội gián kia nếu đủ cơ trí, nhất định đã nắm được tổng thể. Buổi sáng
ngày mai chúng ta có thể đi qua eo biển Hoàng Chiếu, Vua của nước Việt
Nam từ trước đến nay không thích lãnh hải của mình có chiến sự, nếu có
người muốn gây phiền toái, tất nhiên ngày sẽ giải quyết. Bởi vậy, kiểu
gì đêm nay bọn họ cũng phải liên lạc để xác nhận xem đến ngay mai nên
nhẫn nại hay chiến.”
Tôi gật đầu tỏ vẻ đồng ý, suy nghĩ lại hỏi
hắn: “Hôm nay hai tùy tùng ở ngoài cửa trông coi…” Rõ ràng các vị chủ
nhân này còn thân mật như vậy, có điểm khác thường.
Diệp Tô nói:
“Hai người vốn là huynh đệ cùng cha khác mẹ, nhưng một người đi theo
Liêu Sư, một người đi theo Nhạc thúc, cảm tình không tệ, đều là một cao
thủ đi thuyền. Nếu ta đoán không sai, bọn họ hẳn là có hiềm nghi rất
lớn. Chỉ là không biết đến tột cùng là ai đến truyền tin tức, là bọn
hắn, hay là có kẻ khác.”
Tôi cũng hiểu được. Tôi lại hỏi hắn: “Nếu bọn họ cũng giống như chàng, cũng dùng chim để gửi thư từ qua lại?
Chúng ta cách xa như vậy, làm sao biết được?” Kính viễn vọng này của tôi cũng không phải là Cáp Bột bài.
Diệp Tô cười cười: “Ta đã sớm
phòng bị. Không cho phép mang vật còn sống lên thuyền, trên thuyền cũng
sơn lại một lần nữa. Có thể dùng chim để đưa tin đều không ngửi được mùi hương, cho dù có thể miễn cưỡng mang lên thuyền, cũng sẽ bởi vì mùi mà
mất phương hướng, không thể làm bất cứ việc gì.”
Thằng nhãi này, liều chết tán phét mà xảo quyệt!
Tôi đang muốn khen ngợi hắn vài câu, đột nhiên cảm thấy được có cái gì cực nhỏ chợt lóe, vội vàng gọi hắn: “Có đèn!”
Diệp Tô đương nhiên cũng thấy được, hắn hiệu chỉnh kính viễn vọng, dán mắt vào con thuyền có ánh sáng.
Chiếc thuyền này có lẽ là đài quan sát cao, có ánh lửa rất yếu chợt lóe, Ngay sau đó lại là chợt lóe. Thời gian phát sáng lần này tương đối lâu, sau
đó là hồng quang, hồng quang xuất hiện ngắn ngủi hai lần, lúc sau liền
liên tục sáng lên. Tôi đếm mạch đập, cho đến khi mười lần tim đập lúc
sau mới đột nhiên tắt.
Tôi liếc mắt nhìn Diệp Tô, hắn vẫn giương
kính viễn vọng, cho đến khi thời gian một chén trà nhỏ trôi qua, hắn mới dời kính đồng, thở dài một hơi: “Thuyền của Nhạc thúc!”
Tôi khoác cánh tay hắn: “Nhìn thấy tín hiệu phản hồi không?”
Diệp Tô gật đầu: “Thấy được, là thuyền tam bản, cũng dùng khói lửa làm tín
hiệu”. Lại cười lạnh một tiếng, “Bọn họ thật ra không ngu ngốc, nếu bị
bắt, nhiều lắm cũng chỉ là sai lầm đốt lửa sáng, lại có thể mượn cớ thức đêm nâng cao tinh thần.”
Tôi dùng cái trán nhẹ nhàng cọ hắn: “Dù sao thấy cũng tốt hơn là không thấy, tóm lại có phương hướng rồi.”
Diệp Tô cười khổ: “Ta tình nguyện không thấy.”
Tôi đồng ý hơi gật đầu. Nếu không, ít nhất giải thích nguồn tin tức bọn họ
không đúng lúc, truyền lại không đủ nhanh chóng, cũng gián tiếp xóa bỏ
hiềm nghi trên người bốn vị trưởng lão như có như không.
Công việc của người lái chính thật đúng là phí sức lao động, chẳng những phải dẫn dắt toàn bộ thuyền viên, còn phải thận trọng đề phòng tạo phản, thủ
đoạn mạnh mẽ, cứng rắn cùng dụ dỗ đều tiến hành đồng thời. Làm không
đúng một chút, nhóm nguyên lão liền hùng dũng oai vệ khí phách hiên
ngang tìm tới cửa vấn tội thảo phạt, mảy may không cho người ta cơ hội
chối từ.
Làm nam nhân đã khó, làm nam nhân ra khơi càng khó, làm nam nhân ra khơi còn phải kiêm nhiệm thủ lĩnh lại khó càng thêm khó.
Tôi không khỏi có chút đau lòng, vì thế một tay sau lưng hắn nhẹ nhàng vỗ
vố, thử hỏi hắn: “Tướng công nếu không chê ta thủ pháp kém, trở về để ta giúp chàng mát xa một chút nha?”
Diệp Tô cảm kích ôm bả vai tôi: “Vậy đa tạ nương tử”.
Tôi cười: “Vậy chúng ta nhanh chóng trở về, nói không chừng huynh đệ trên đài quan sát đã bắt đầu hoài nghi định lực của chàng.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...