Bức Vẽ Của Gió
Đó là ánh sáng của bóng đêm. Thứlàm thời gian chậm lại nhưng khiến tim đập nhanh hơn. Là bình minh củađôi mắt mù lòa…mặt trời của tâm hồn lạnh giá.
Nơi màn đêm ngự trị. Ánh sáng là một giấc mơ không thể với tới.Chỉ có lạnh lẽo và cô độc.
Hai thái cực tồn tại song song nhưng không bao giờ chạm vào nhau. Mộtquy luật tất yếu, mặc định hiển nhiên trong cuộc sống cô gái nhỏ.
Đó chưa phải là dấu chấm hết. Vì Gió .Kẻ bất cần rất ghét mọi khuôn khổ, kẻ sẽ phá bỏ thứ luật lệ cư nhiên ấy.Biến nó thành ý muốn, vẽ nó theosuy nghĩ của mình.
Vài chiếc lá vàng lặng lẽ rơi trên nền cỏ. Mưa rả rít.
Phóng tầm mắt đen láy qua cánh cửa kính bị mưa làm nhòe đi. Hàn Phongnâng cao tách cà phê trước mặt. Tay còn lại cho vào túi quần.
Nhiệt độ trong căn phòng độc nhất màu đen vốn dĩ đã thấp nay gần như đóng băng bởi hàn khí tỏa ra từ con người đó.
Hương cả phê đậm đặc không làm mất đi vị cỏ May quen thuộc.
Đôi mày đẹp nhíu lại rồi giãn ra. Nụ cười chợt xuất hiện làm bừng lên một góc tối…Nhiệt độ căn phòng thay đổi đột ngột.
Hàn Phong lại nhớ đến cô gái nhỏ thú vị đó!
Hai mươi năm tiếp tục sự tồn tại nhàm chán. Cái tên Hàn Phong làm ngườikhác run sợ, điên cuồng thật sự là một cái xác sống…Nhưng từ giây phútbắt gặp nụ cười như ánh bình minh, khuôn mặt thánh thiện của cô, anh đãtìm được lí do để biến “sự tồn tại” trở thành “sự sống”.
Lần thứ hai đầy trùng hợp trên cánh đồng cỏ lau. Khu đất anh mua cách đây hai năm, chỉ để cỏ và hoa dại mọc đầy.
Dáng người nhỏ bé như cô lập giữa không gian mênh mông của đồng cỏ.Những giọt nước mắt trong suốt chầm chậm rơi trên đôi má trắng hồng làmtim anh ngừng đập.
Đôi chân cứ thế mà lao đến ôm chầm lấy cô, muốn đem hết mọi ngọn gió trên đời đến lau khô khóe mi ướt đẫm.
Lí trí không đủ sức mạnh ngăn cản trái tim quá ngang ngạnh.
Hàn Phong cư nhiên cướp lấy nụ hôn của cô gái nhỏ.
Nhìn cô bất động trong vòng tay của mình anh không nén nổi tiếng cười, lại lo cô hoảng sợ nên nhanh chóng rời đi.
Từ đó, hình ảnh cô luôn choáng đầy tâm trí anh, thao túng mọi hoạt độngcủa bộ não đại tài và điều khiển cả con tim đang tan chảy.
Vân Linh! Cô gái bé nhỏ với đôi mắt mù lòa hẳn sẽ rất bất ngờ khi biết được điều này.
Nhưng bản chất của Hàn Phong không phải là con người bi lụy vì tình cảm. Khi hứng thú với một việc gì đó anh thường đặt nó vào bản vẽ của mìnhmà tùy ý vạch định.
Tình cảm này lại càng phải do anh chiếm lấy. Sắp đặt sẵn mọi thứ, dựngnên một khuôn mẫu hoàn hảo mà bước đầu tiên là tiếp cận và bảo vệ.
Anh sẵn sàng hất văng kẻ nào dám động đến cô, mang cô ra khỏi tầm kiểm soát của anh.
Số phận đã cho hai người gặp nhau và giờ đây Hàn Phong là người quyếtđịnh tất cả.Mọi thứ sẽ chấm dứt khi Hạ Vân Linh là của anh. Và chắc chắn sẽ thuộc về anh.
Mưa không còn rơi. Gió bắt đầu thổi mạnh.Chàng trai thu lại ánh nhìn.
Tách cà phê vơi dần, vị đắng còn đọng nơi đầu lưỡi nhưng trái tim lại ngọt lịm.
_______________
Vân Linh dang rộng đôi tay, mặc cho gió tràn về. Cảm giác muốn gần bêngió, muốn ôm chặt hơi lạnh ấy dù kì hoặc nhưng là những gì đang diễn ratrong cô.
Không biết từ lúc nào, hương cỏ May trở nên thật quen thuộc.
Dường như nó chưa bao giờ rời khỏi cô, luôn đến quấy rầy chiếc mũi nhỏ xinh cả trong giấc ngủ.
Có nhiều mối hỗn độn trong suy nghĩ của Vân Linh bây giờ. Cô muốn biếtchuyện gì xảy ra trên cánh đồng cỏ ngày hôm đó? Cô thắc mắc về người con trai học cùng lớp với mình. Sự liên quan vô hình giữa hai điều nàykhiến cô gái nhỏ băn khoăn.
-Lại suy nghĩ vẩn vơ gì thế em gái?
Rain từ đâu xen vào, cắt phăng dòng suy nghĩ phức tạp ấy. Vân Linh khẽ cười:
-Chỉ là một vài thắc mắc về người bạn mới thôi!
-Bạn mới ? Chẳng phải em học lớp đặc biệt sao ?
Rain nhíu mày đầy nghi hoặc.
Anh đã bảo Hiệu Trưởng dành riêng cho Vân Linh lớp học đặc biệt. Chỉ có cô và các giáo sư.Không ai được phép bước chân vào nơi này trừ Nhã Nhi- cô bạn rất thân của Vân Linh.
Vậy ai có đủ khả năng sai khiến Hiệu Trưởng ngoài Hạ Anh Du này chứ?
Quan sát nét mặt có chút kì lạ của cô em gái. Rain vẫn chờ nghe câu trả lời.
-Một người vừa du học về từ Mỹ, các giáo sư có vẻ rất sợ anh ta.
Vân Linh nói rồi khuôn mặt lại trở về trạng thái ban đầu. Trầm mặc và đầy vẻ suy tư.
Rain xoay người bước đi. Cái nhíu mày vẫn chưa kịp giãn ra:
-Là cậu ta ư ?
Ở hai nơi khác nhau, hai con người cùng rơi vào một thế giới.
Tồn tại quanh họ là màn đêm đầy lạnh lẽo.
Có thứ ánh sáng chợt lóe lên rồi nhanh chóng vụt tắt.
Đó là ánh sáng của bóng đêm. Thứ làm thời gian chậm lại nhưng khiến timđập nhanh hơn. Là bình minh của đôi mắt mù lòa…mặt trời của tâm hồn lạnh giá.
Màu sắc có phần sắc nét hơn dưới thứ ánh sáng ấy.Gió đã tạo một hiệu ứng tốt cho bức vẽ của mình.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...