Trong nhữnglúc thế này, kẻ vô tình hay hóng hớt chuyện không thể nào vắng mặt. Từng cơn gió lạnh buốt luồn vào khoảng không, thổi tung mái tóc vốn đã rốibù của Hàn Phong, cuốn theo mùi máu tanh tưởi đang chảy rỉ rả. Lại nhanh chóng tìm đến viền mắt nóng hổi bị bàn tay to lớn che kín, đau lònghong khô từng giọt nước trong suốt rơi ra.
Tíc tắc…từng nhịp kim vẫn đều đều chuyển động. Trên hành lang yên ắng,những chiếc bóng đổ dài trên nền gạch. Mỗi giây phút trôi qua cứ nhưtảng đá đè nặng trong lòng, không một ai lên tiếng, chỉ có ánh mắt hỗnloạn là nói lên tất cả.
Nhã Nhi hai tay đan vào nhau, mồ hôi không ngừng rịn ra. Chốc chốc côlại hướng mắt về chiếc đèn báo trên cửa, màu đỏ mờ mờ làm người ta không khỏi lo sợ.
Hạ Vĩnh ngồi thẳng người, vài sợi tóc bạc lòa xòa trước trán. Vẻ mặtcăng thẳng và mệt mỏi của ông làm Rain đau lòng. Đã năm tiếng đồng hồ ca phẫu thuật diễn ra, vẫn không có bất kì thông báo nào từ bác sĩ, họchỉ biết im lặng chờ đợi.
Phía đối diện, sát cửa phòng, thân người cao lớn trầm mặc dựa đầu vàoghế, mắt anh nhắm nghiền, hàng mi dài đôi khi run lên nhè nhẹ. Dườngnhư giờ phút này, thế giới xung quanh trở nên trống rỗng, chỉ có nỗihoang mang vô hình đang tồn tại, mạnh mẽ chiếm cứ mọi ngóc ngách trongtâm hồn anh.
Ken đứng ở phía xa, mặt mũi trắng bệch nhìn đầu gối quấn băng của HànPhong, máu liên tục rỉ ra trông ghê rợn. Lúc nãy anh chạy khắp bệnhviện, tìm được vài thứ sát trùng vết thương, tuy tay nghề thật sự chẳngra sao nhưng trong tình huống nguy cấp như thế, Ken cũng tạm hài lòng về “thành phẩm” của mình, mặc dù về hình thức chiếc băng được quấn vô cùng khó coi.
Không khí xuống thấp, hơi lạnh vây quanh vết thương, máu chảy ra ngàycàng nhiều, mảng băng màu trắng giờ đây đỏ sẫm. Bất cứ ai nhìn vào cảnhtượng này đều giật mình kinh sợ, chỉ có chủ nhân của nó chẳng mảy mayquan tâm tình trạng hiện tại của bản thân cứ như những đau đớn đang dàyvò kia đang tồn tại trên một thân thể khác.
Đột ngột chiếc đèn nơi cửa phòng chuyển sang xanh, Nhã Nhi là người từnãy đến giờ chăm chú quan sát nó được dịp mở to mắt, miệng kêu lên thấtthanh.
-Đèn xanh….. bác sĩ ra rồi!
Bị tiếng hô của cô làm cho tỉnh táo hẳn ra, mọi người vỗi vã đứng dậy đi đến cửa.
Một bác sĩ chậm rãi bước ra, tháo khẩu trang y tế, mắt đảo quanh những người hiện có mặt.
Thấy cửa phòng bật mở nhưng chỉ có một bác sĩ đi ra, tâm trạng mọi người bỗng chốc rơi xuống đáy vực. Chỉ sợ ông ta đúng như thủ tục, lắc đầubảo đã cố hết sức.
Oanh một tiếng, tim Hàn Phong đau điếng. Anh lảo đảo đứng trước mặtngười đàn ông khoác áo Bluose trắng, mặt không chút biểu cảm nhưng giọng nói lại hết sức căng thẳng.
-Cô ấy hiện giờ thế nào ?
Bác sĩ e ngại nhìn vào đôi mắt đen sâu hoáy, khó khăn lên tiếng.
-Dự định ca phẫu thuật chỉ kéo dài trong ba tiếng nhưng không may có một vấn đề ngoài ý muốn nảy sinh. Thần kinh thị giác của bệnh nhân tuy chưa hoàn toàn thoái hóa nhưng không thể tiếp nhận tế bào mới mà chúng tôicấy vào làm mất rất nhiều máu. Bác sĩ Lâm vẫn còn đang ở bên trong tiếptục kéo dài thời gian.
Bốn chữ “kéo dài thời gian” làm Hạ Vĩnh không chống đỡ nỗi, toàn thân vô lực ngất đi.
Ken và Rain nhanh tay đỡ lấy ông, vội vàng gọi xe cấp cứu đến bệnh viện Y. Tình hình ngày một rối rắm.
Cảm thấy mọi thứ trước mặt không ngừng lắc lư, Hàn Phong lắc mạnh đầu,cố chống chế sự tê liệt đang lan tỏa toàn thân. Anh hung hăng túm lấy cổ áo của bác sĩ, u ám gằng giọng.
-Cô ấy có mệnh hệ gì, tất cả các người đừng hòng sống yên!
Nhã Nhi nước mắt tuôn như mưa, bên tai ù ù thứ tạp âm vô cùng hỗn loạn.Cô với tay nắm lấy vạt áo Hàn Phong, liều mạng giật mạnh.
-Đình Hàn Phong! Lúc này mà anh còn tâm trạng dọa nạt người khác. VânLinh ra nông nỗi này đều là tại anh! Nếu anh không ngang ngược giở tròbắt cóc, buộc cậu ấy đến đây phẫu thuật thì Vân Linh bây giờ hẳn là đang tít mắt nói cười! Tại sao chứ ? Bên cạnh anh lúc nào người gặp nguyhiểm cũng là Vân Linh.
Có câu “điếc không sợ súng”, Nhã Nhi một lần hùng hùng hổ hổ quát vàomặt Hàn Phong hôm nọ không sợ chết tiếp tục lần hai. Không phải trùnghợp, mỗi lần Vân Linh gặp chuyện nhất thiết liên quan đến tên họ Đìnhchết tiệt này. Điều này làm cô không nén được cơn giận. Mặc kệ anh ta có giết người không gớm tay, mặt kệ anh ta đáng sợ cỡ nào. Cao Nhã Nhi cônhất định phải bảo vệ Vân Linh, không cho anh ta có cơ hội tổn hại côbạn đáng thương của cô nữa.
Hàn Phong không sức lực ngã phịch xuống ghế. Cơn đau từ vết thương, từcơ thể bị Nhã Nhi kéo đẩy không là gì so với trái tim đang rớm máu củaanh.
Ông trời có phải trêu người quá không ? Chẳng lẽ như những lời Nhã Nhivừa nói, chính anh đã đem lại tai họa cho Vân Linh.Mặc cho cô từng chống chế, mặc sự cản ngăn của người thân bên cạnh cô, anh một mực ép buộc cô về bên mình, không quan tâm hoàn cảnh thế nào. Chỉ vì anh là Gió Lạnh,người biết cách điều khiển mọi thứ, chỉ có anh mới có thể bảo vệ cô.
Nhưng sự thật thì sao, cái ý nghĩ tự cao tự đại này chẳng phải quá sứcngu xuẩn hay sao. Anh ở cạnh cô, rõ ràng cảm nhận được sự thay đổi không ngờ của bản thân.Một Hàn Phong ấm áp, dịu dàng. Một Hàn Phong biếtchiều chuộng, chăm sóc người khác.
Đó không phải là anh, không phải Gió Lạnh ngang ngược, vô tình, những gì anh muốn sẽ nắm trong tay anh. Nhưng riêng cô, đến bây giờ vẫn là mộtngoại lệ.
Cô là người anh khao khát có nhất và đồng thời là người mà anh lo sợ sẽmất nhất. Giữ cô càng chặt, càng dễ tuột khỏi tay. Kéo càng căng , sợidây tình yêu của họ càng dễ đứt.
Có ai nói cho anh biết, anh phải làm sao? Phải chăng ngày đó anh nênbuông tay, để Dương Thiên Bảo đến bên cô thì Vân Linh có lẽ không nămlần bảy lượt rơi vào tình trạng nguy kịch thế này.
Hàn Phong gục đầu vào hai tay, suy nghĩ càng lúc càng hỗn loạn.
Thấy bộ dạng khổ sở của Hàn Phong, Nhã Nhi cũng mệt mỏi dựa vào tường,không còn hơi sức mà náo loạn.Nhìn về phía xa, bóng Ken và Rain đỡ HạVĩnh cũng khuất dần, hành lang thoáng chốc chỉ còn hai người bọn họ cùng bác sĩ đứng trân ở giữa. Không biết ông ta bị lời của Hàn Phong làm cho chết khiếp hay kinh hãi vì hành động của Nhã Nhi mà mặt mũi sớm đãkhông còn giọt máu.
Gia đình này, có ai nói cho ông biết họ là thần thánh phương nào không? Quả thật rất đáng sợ.
Trong những lúc thế này, kẻ vô tình hay hóng hớt chuyện không thể nàovắng mặt. Từng cơn gió lạnh buốt luồn vào khoảng không, thổi tung máitóc vốn đã rối bù của Hàn Phong, cuốn theo mùi máu tanh tưởi đang chảyrỉ rả. Lại nhanh chóng tìm đến viền mắt nóng hổi bị bàn tay to lớn chekín, đau lòng hong khô từng giọt nước trong suốt rơi ra.
Thời khắc cửa phòng bật mở lần thứ hai, chiếc đèn đỏ lại chuyển sang xanh một cách êm dịu, trái tim hai người như chết lặng.
Họ ngỡ ngàng, đau đớn , đáy lòng mệt nhoài cố gắng chống chọi với bất cứ điều gì không hay xảy ra dù biết nếu sự thật như thế, họ có ngụy trangcỡ nào cũng sẽ sụp đổ mà thôi.
Lâm Khắc Minh nhìn hai người trước mặt. Họ nhìn lại ông bằng ánh mắt tràn ngập hoang mang.Ba người im lặng hồi lâu.
Trút ra hơi thở nặng nề, Lâm Khắc Minh vỗ vỗ đôi vai rộng lớn của HànPhong, giọng nói trầm ấm mà cả đời này anh không thể nào quên được.
-Cậu mau về nhà sửa soạn lại đi, bộ dạng thế này nếu con bé nhìn thấy sẽ giật mình đấy!
Nói rồi ông cười hết sức vui vẻ, đưa tay vuốt vuốt vầng trán ướt đẫm mồ hôi.
-Vân Linh thật sự là một cô gái rất mạnh mẽ. Trong lúc nguy cấp, chính ý chí kiên cường của mình đã giúp con bé vượt qua. Các tế bào đối khángbắt đầu tiếp nhận môi trường mới, ca phẫu thuật rất thành công.
Mặc cho Hàn Phong vẫn bất động. Nhã Nhi bên cạnh đã nhảy cẩng lên , cô vội vội vàng vàng gọi cho Rain, vui sướng hét to.
-Rain ! Phẫu thuật thành công rồi, Vân Linh sẽ nhìn thấy chúng ta!
Đầu dây bên kia rất nhanh truyền đến tiếng nhiều người kích động. Không ai khác đó là Rain, Ken và cả Hạ Vĩnh đã tỉnh lại.
Đưa mắt xuyên qua cánh cửa thủy tinh trong suốt, nụ cười sáng lóa đá phăng thứ cảm giác khó chịu ban nãy.
-Vân Linh bé nhỏ của anh, làm tốt lắm!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...