Chỉ cần ký ức có anh, chỉ cần anh tồn tại trong giấc mơ vĩnh hằng ấy, Vân Linh nguyện không bao giờ tỉnh lại.
Ngọn lửa hủy diệt phừng phừng thiêu rụi cả khu rừng, tòa lâu đài bị nuốt chửng hoàn toàn.
Gió thổi mạnh cuốn theo tàn tro, khói bụi hòa vào làn tuyết trắng xóa. Hỗn độn.
Những bước chân vội vã in trên nền tuyết, mồ hôi bắt đầu thấm qua lớp áo đen dày cộm tạo cảm giác ẩm ướt khó chịu.
Dù vậy, chẳng ai còn tâm trạng quan tâm đến thứ xúc cảm bên ngoài đó, thứ làm họ e dè là những gì vừa diễn ra.
-Anh nghĩ Rose đáng như thế ?
Ken bất ngờ hỏi Jonh khi cả hai cùng đoàn người áo đen quay trở lại thành phố.
Chỉ thấy đôi mắt xanh ánh lên tia hài lòng cùng vui vẻ.
-Hai quả bom có sức công phá trong bán kính 50 mét, chỉ huy đúng là khiến người khác kinh sợ!
Câu trả lời không vào đề của anh bạn làm Ken bực mình, anh một lần nữa nghiêm túc cất giọng.
-Đầu xỏ trong tất cả việc này là Diệp Đông Dương và Diệp Khanh, bọnchúng có bị thêu chết cũng rất đáng nhưng những người còn lại…..
Không để Ken nói hết câu, Jonh đã lên tiếng cắt ngang.
-Ken à, anh sao lại như vậy ? Đi theo Hàn Phong bao nhiêu năm chẳng lẽanh không biết đối đầu với Gió Lạnh chỉ có một kết cục. Hai tên họ Diệpngu xuẩn đó dám động vào người con gái của anh ta, đương nhiên cả Rosevà họ sẽ cùng nhau “biến mất”.
Nói rồi cả hai đồng loạt nhìn về chiếc mô tô màu bạc phóng như bay ở phía trước.
Cảm giác nể phục và run sợ nhanh chóng phủ lấy bầu không khí lạnh lẽo.
***********
Trên chiếc giường trắng tinh, cô gái vẫn chìm vào giấc ngủ yên bình và ấm áp.
Từng giọt nắng lọt qua khe cửa, đậu trên hàng mi dài cong vút, quyến luyến hương thơm dịu nhẹ của mái tóc xoăn mượt.
Giọt nước mắt lặng lẽ đọng trên khóe mi, dưới ánh nắng lại càng trong suốt.
Trong giấc mơ, Vân Linh nhìn thấy bóng dáng lạnh lùng của anh.
Hai người ở rất gần nhau, chỉ cần cô với tay là có thể chạm vào gương mặt mơ hồ ấy.
Nhưng mỗi lần cô chìa tay, muốn níu lấy anh, muốn cảm nhận sự ấm áp từng thuộc về mình, anh lại càng cách xa cô.
Cô tiến một bước, anh thản nhiên lùi một bước.
Sự mệt mỏi và bất lực khiến Vân Linh gục ngã. Cô bật khóc, đau đớn ôm lấy thân thể lạnh lẽo của chính mình.
-Hàn Phong, em rất nhớ anh! Trở về bên em, có được không?
Giọng nói thương tâm hòa vào tiếng nấc nghẹn ngào tạo nên thứ thanh âm thống khổ đến cùng cực.
Trong màn nước mắt, bóng dáng cao ngạo của anh chậm rãi quay về phía cô. Vẫn nụ cười lạnh lùng và chất giọng vô cảm, Hàn Phong đều đều lêntiếng.
-Thân thể của em….đáng ở cạnh tôi sao?
Vân Linh nghe thấy tiếng thủy tinh vỡ vụn, trăm nghìn mảnh vỡ cứa mạnh vào tim , rỉ máu.
Cô nhớ lại chuyện tồi tệ kia, người đàn ông xa lạ đó đã vấy bẩn cô.
Cơ thể không còn thuần khiết, Hạ Vân Linh giờ đây không xứng đáng với anh, không thể chạm vào người con trai hoàn hảo đó.
Hàn Phong xoay người bước đi, thân ảnh cao lớn mơ hồ chìm vào bóng tối, xa xăm.
Màn đêm u ám chỉ còn lại bờ vai gầy gò.
Màu đen tuyệt vọng tựa như nuốt chửng cô, xóa nhòa ký ức đẹp đẽ trong quá khứ.
Chiếc ôm ấm áp mang hương vị tình yêu, nụ hôn ngọt ngào trao nhau trongngày nắng đẹp. Vân Linh sẽ mang chúng giấu vào nơi sâu nhất trong tâmhồn.
Như vậy sẽ không đau, không còn vướng bận.
Dù biết những thứ đã mất đi sẽ không quay trở lại nhưng hãy cho cô mộtlần ích kỷ, một lần tham lam níu giữ tình yêu của chính mình.
Chỉ cần ký ức có anh, chỉ cần anh tồn tại trong giấc mơ vĩnh hằng ấy, Vân Linh nguyện không bao giờ tỉnh lại.
Nhìn thấy chuyển biến bất thường trên điện tâm đồ, cô gái vô cùng lo lắng.
-Bác sĩ, cô ấy thế nào ?
Vị bác sĩ lớn tuổi vội vàng tiến hành kiểm tra. Sau khi cẩn thận xem xét, khuôn mặt đầy nếp nhăn lộ vẻ kinh ngạc.
-Tất cả đều bình thường, ngoại trừ nhịp tim xuất hiện trường hợp kích động.
Từ ngữ chuyên ngành khiến cô gái có phần khó hiểu, việc duy nhất cô quan tâm là bao giờ Vân Linh sẽ tỉnh lại.
Dường như nhận ra mối quan tâm của người đối diện, vị bác sĩ trầm giọng.
-Bệnh nhân đã bất tỉnh suốt một ngày một đêm, nếu là người bình thườngvới tình trạng hiện tại khả năng phục hồi là vô cùng khả quan nhưng……
Câu nói bỏ lửng của khiến cô gái hoang mang. Cảm giác tội lỗi bắt đầudày vò, nếu cô ấy thực sự xảy ra chuyện, cả đời cô sẽ sống trong hốihận.
-Một phần ý thức có biểu hiện ngủ vùi, có lẽ bệnh nhân đã chịu đả kíchrất lớn khiến tế bào thần kinh không thể chấp nhận. Đây là một trongnhững trường hợp hiếm gặp!
Nắng lấp lánh ngoài ô cửa, dịu dàng sưởi ấm thân người bé nhỏ vẫn nằm bất động.
Vài chiếc lá nhẹ nhàng rời cành, để lại thân cây trơ trọi giữa mùa đông giá rét.
Ai đó nói rằng, tình yêu vĩnh viễn đẹp trong miền ký ức, dù thực tại tại có tàn nhẫn cướp đi chúng, ký ức sẽ níu giữ tất cả.
Nhưng vùi mình vào quá khứ hạnh phúc là một nỗi bất hạnh khốn cùng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...