Lộc Nghiên lên lầu một đón anh.
Đây là lần đầu tiên cô thấy Hùng Húc chật vật như vậy.
Cà vạt kéo đến trước ngực, áo sơ mi trắng lấm tấm vết nôn và một đống hạt kaki dính vào, cô đỡ anh đang lung lay chực đổ, lo lắng nói: “Uống nhiều lắm hả?”
“Không uống nhiều sao bỏ đón em?” Anh níu lưỡi, cũng may không say quá, chỉ là cồn kích thích dạ dày quặn thắt nên không nói được rõ ràng.
Hùng Húc bận đầu tắt mặt tối, đêm nay còn có một bữa tiệc.
Lộc Nghiên vừa lên máy bay thì anh bị gọi đi.
Từ thành phố S đến Thượng Hải mất khoảng 2 tiếng, anh đã tính toán thời gian, ai ngờ lại bị khách hàng tiềm năng giữ chân.
Người ta rõ ràng muốn bắt chẹt anh, vì anh đỡ rượu giúp cô nhân viên của người ta, vuốt mặt không nể mũi.
Nên anh phải tạ tội uống một cốc, rồi lại một cốc, cứ thế tằng tằng không dứt.
Nãy Tiểu Lâm lau mặt cho anh rồi bảo, trong vòng 15 phút, anh bị chuốc hết hai chai Thiên Chi Lam.
(*)
(*) Rượu Thiên Chi Lam khoảng 480ml/chai.
Không bao lâu thì anh bất tỉnh nhân sự.
Tửu lượng của anh không tệ, nhưng cũng không quá tốt, định bụng lát nữa đón Lộc Nghiên rồi cùng đi ăn, nên anh không lót dạ gì, bụng rỗng nốc rượu, dạ dày như bị thiêu cháy, điên cuồng hấp thu cồn rồi quật roi ngược lại anh.
Mấy tiếng trôi qua, anh vẫn đau không đứng thẳng nổi.
Lộc Nghiên thấy anh khom người, chỉ nghĩ anh uống quá nhiều, bất mãn nói: “Biết em tới còn cố uống?”
Hùng Húc chun mũi, thở đều giãn cơn đau mới mở miệng trêu cô: “Em gái ăn cơm chưa.”
Đã yếu thế rồi nhăn nhở, tiếng “em gái” làm lỗ tai Lộc Nghiên đỏ bừng.
Cô nghiêm nghị ấn thang máy, thấy anh đứng không vững, bèn ôm anh vào lòng, “Uống bao nhiêu?”
“Không nhớ nữa.” Anh thở dài, nãy Tiểu Lâm bảo, uống xong hai chai rượu thì anh cũng lơ tơ mơ luôn, ai rót cho cũng uống hết.
Vào thang máy, Hùng Húc mới thấy rõ áo ngủ màu hồng của Lộc Nghiên lấm lem vệt nôn của anh, anh gục đầu lên vai cô xin lỗi: “Làm bẩn áo em rồi.”
“Ừ.” Cô không quan tâm, đỡ cái xác to đùng của anh đã khổ lắm rồi, rảnh đâu quan tâm mấy việc tiểu tiết, nhưng ngoài miệng vẫn nói, “Nhớ đền đấy.”
Anh mỉm cười, phả hơi nóng vào cần cổ cô.
Hôm nay tinh thần của anh rất sa sút.
Lộc Nghiên kéo anh lên giường lau mặt, đưa cốc nước nóng lên miệng anh, “Không có nước mật ong, uống tạm nước sôi để nguội đi.”
Anh dựa vào đầu giường, hé đôi mắt nặng trĩu, há miệng, “A___”
Lộc Nghiên hờn dỗi đánh anh: “Anh vừa nôn.”
Anh cong mắt, “Anh đánh răng trước khi lên giường rồi.” Mặt mũi cứng đờ vì đau, anh không cười nổi, nhưng ánh sáng trong đôi đồng tử đen dần tụ lại thành nụ cười dành riêng cho cô, làm tan đi chút khó chịu cuối cùng trong ngày.
Hùng Húc vừa vào phòng đã chạy đi đánh răng, không hề ý thức được chỗ dơ nhất của mình đâu phải cái miệng tanh mặn mùi rượu, mà là cả người nồng nặc hôi hám.
Lộc Nghiên ghé vào giả vờ muốn ngửi, anh liền đưa tay lên miệng thở phì phò tự ngửi trước, xác định không có mùi thật, mới mở miệng ra cho cô kiểm tra.
“Anh uống bao nhiêu mà say như trẻ con thế?” Lộc Nghiên phớt lờ anh, nâng đầu anh lên giúp anh uống nước.
Anh ừng ực vài ngụm, nước rất ấm.
Vào miệng thì được.
Chứ vào dạ dày thì toang rồi.
Nằm xuống lần nữa, cái bụng vốn bị cồn đốt tê tại, lại bị nước ấm kích thích, như đổ thêm dầu vào lửa, mặt mày anh dữ tợn gầm lên, lập tức co người như con sâu đo.
Lộc Nghiên hoảng sợ, đặt ly nước xuống, ngồi ở mép giường, nâng mặt anh lên, “Anh sao thế?”
Chờ phục vụ khách sạn đưa thuốc dạ dày tới, áo sơ mi nhăn nheo của Hùng Húc đã ướt đẫm mồ hôi, Lộc Nghiên bồn chồn hỏi: “Có chắc là không cần đến bệnh viện không?”
Hùng Húc vùi đầu trong chăn lắc lắc.
Cô bóc một viên thuốc rồi với tay lấy cốc nước, lại nghe anh nói: “Không cần nước đâu.”
*
Đêm đầu tiên ở Thượng Hải của Lộc Nghiên thật lộn xộn, tất cả sự tốt đẹp chỉ có trong tưởng tượng.
Cô nghĩ bọn họ sẽ mơ màng trong khách sạn, tốt nhất là dâm loạn đến kiệt sức.
Ai ngờ anh kiệt sức thật, còn không nhấc nổi người cơ.
Hùng Húc vẫn cố chịu đau, nhịn không nổi mới rên hừ một tiếng, rồi vội chôn mặt vào gối im re.
Lộc Nghiên không nhìn rõ vẻ mặt anh, nhưng tấm lưng run rẩy của anh giống như một mồi lửa, đốt cháy sự quan tâm của cô.
Ước chừng 1 tiếng sau, cái lưng cứng còng của anh dần thả lỏng, anh từ từ mở mắt. Lộc Nghiên không cưỡng nổi mà gục đầu ngủ say trong ánh bình minh.
Anh nhìn cô chăm chú, quầng sáng trắng phủ lên chóp mũi nhỏ xinh.
Bấy giờ Hùng Húc mới nhìn thấy mái tóc ngắn của cô, anh nghiêng người quan sát cô, ban nãy không kịp chú ý, chỉ cảm giác diện mạo cô hôm nay khác với mọi khi.
Đôi mắt dán chặt vào cô, sau đó tản ra, rồi lại tập trung, liên tục chớp chớp.
Không biết qua bao lâu, không biết đang xem gì.
Anh mỉm cười, ấn nhẹ vào bụng mình.
Giờ chỉ thấy dạ dày trống rỗng, chắc không sao rồi, anh muốn đứng dậy tắm rửa sạch sẽ.
Nhưng anh vừa cử động, Lộc Nghiên liền cau mày trở mình, đặt tay mềm lên cánh tay anh.
Sau hai hơi thở, cái hố nông trên giường biến mất.
*
Ánh sáng rực rỡ bên ngoài cửa sổ hòa quyện với nội thất, mặt trời cướp đi ánh sáng trắng trong nhà, lan tỏa hơi ấm của mình.
Là một ngày đẹp trời.
Lộc Nghiên mơ màng tỉnh dậy, nhìn thấy khuôn mặt ngủ say của Hùng Húc, cô chưa nhận ra mình đang ở Thượng Hải, phản ứng đầu tiên là chạm vào mặt anh, khóe miệng vừa gợi lên liền thấy là lạ, mặt anh lạnh quá.
Cô kiểm tra hơi thở của anh theo bản năng, tim đột nhiên rớt một nhịp, Hùng Húc trước mặt im hơi lặng tiếng, hai mắt nhắm nghiền.
Cô khẽ lay anh, “Hùng Húc…”
Mãi tới khi Hùng Húc không nhịn nổi nữa mà phì cười, hai mắt mở to, mới thấy rõ Lộc Nghiên vừa hét to tên anh đang rơi lệ đầy mặt.
Anh ngạc nhiên không kịp thu nụ cười, đã bị cô tức giận giơ tay đập vào vai, sau đó rụt bàn tay đang run rẩy sờ động mạch cảnh của anh.
Cô thở hổn hển, đánh rơi vài viên ngọc trai trên mặt.
“Sao thế?” Hùng Húc không dám tin, mình chỉ nhịn thở một tí thôi mà, có cần làm quá vậy không.
Anh cúi người muốn ôm, nhưng Lộc Nghiên đã quay lưng đi.
Cô đờ đẫn nói với giọng khó chịu: “Anh đi tắm đi!”
Cánh cửa gỗ của phòng tắm được đóng lại, nhưng tấm kính trong suốt kết nối giữa phòng ngủ với phòng tắm lại chẳng có gì che đậy.
Lộc Nghiên quay lưng nên không biết, cô nghe thấy tiếng nước chảy mới từ từ bình tĩnh lại.
Cô biết phản ứng của mình quá khích, nhưng ký ức ngột ngạt đã che phủ suy nghĩ của cô trong giây lát, chỉ nghĩ đến điều tồi tệ nhất.
Cô lấy khăn giấy lau nước mắt, ngẩn người ngồi bên giường..