“Aaaaaaaaa! Cậu có tí liêm sỉ được không!”
“Tớ cứ tưởng hôm đó cậu sẽ nói tạm biệt anh ta, hoặc là đầu ngón tay moi lòng bàn tay anh ta, hoặc là! Hoặc là! Khoa trương hơn tí, hai người hôn nhau dưới ô rồi thôi.
Sao cậu lại thuê phòng với anh ta hả?”
Lục Yến tức điên người, nhảy cồ cồ khắp phòng như con gà chọi gà đang đắp mask.
Lộc Nghiên nhìn ổ heo trước mặt, quần áo chất đống trên sofa, chẳng còn chỗ nào để đặt mông.
Cô cầm lấy một miếng đệm, ngồi bên cạnh chuồng chó, xuề xòa nói: “Không ngủ là không ngủ thế nào.”
Cô hoàn toàn không cảm thấy có vấn đề gì, ít nhất thân thể cũng vui vẻ. Ngày nào cô cũng giao tiếp với những con số, tính toán rất nhanh, hôn xong rồi chạy thì thể xác không được thỏa mãn, tâm hồn cũng không được thỏa mãn, không chừng nửa đêm mơ ngủ còn thấy hối hận nữa.
Cô liếm miệng, ngồi cười ngô nghê.
Chịch một phát mà lên đỉnh tận ba lần, cô cảm thấy mình vừa lập một kỷ lục mới trong cuộc đời, về già có thể ngậm điếu thuốc khoe khoang với chị em.
“Này!” Lục Yến tiếc nuối, “Tớ nghĩ nếu cậu không ngủ với anh ta, anh ta sẽ ngứa ngáy khó chịu, sẽ không quên được cậu, ở Thượng Hải sẽ thương nhớ ngày đêm, cuối cùng thì thỏa hiệp, từ bỏ ngai vàng, từ nay chỉ cúi đầu xưng thần trước cậu.”
Lộc Nghiên nhìn Lục Yến trân trân, thấy cô nàng kích động nước miếng bay tứ tung, giọng điệu đinh ninh, như thể khả năng này rất khả thi.
Cô thở dài, ôm đầu chú chó trắng, “Cậu xem ít phim Mary Sue thôi.
Trong xã hội này, nếu cậu không tranh thủ thì chẳng thứ gì thuộc về cậu hết.”
“Có thể tranh thủ yêu thì cứ yêu, có thế tranh thủ ngủ thì cứ ngủ.
Nếu đã muốn thì phải cố nỗ lực một phen.”
Lộc Nghiên trở lại cuộc sống không có Hùng Húc và đột ngột nhận ra điều nhàm chán nhất là cô không đặc biệt muốn thứ gì cả.
Cô đã có rất nhiều thứ, một cuộc sống yên bình, các cuộc xem mắt vô vị và lá bùa đòi mạng mang tên “sắp 30”.
Muốn một người nhưng không có được cũng là một chuyện tốt, nó cho cô nhớ mong, cho cô thêm hy vọng với cuộc sống, mỗi sáng thức giấc sẽ thật nhiều thú vị.
Đôi khi cô nghĩ, nếu quanh cô có nhiều người đàn ông chất lượng cao như Hùng Húc, thì có lẽ cô sẽ không si mê anh đến vậy.
Nói cho cùng, vẫn là cô háo sắc, thèm mặt, thèm cơ thể người ta.
“Còn cậu thì sao!” Lục Yến tức xì khói, “Cậu trắng tay cả yêu lẫn ngủ.”
Lộc Nghiên nhìn cô nàng phì phò chống nạnh, tốt bụng đổ thêm dầu, “Tớ còn làm chuyện mất não hơn cơ.”
“Cái gì?”
*
Đêm mưa, Lộc Nghiên nằm trên tay Hùng Húc, nhìn đồng hồ, bọn họ mới dính với nhau 2 tiếng rưỡi, lại giống như trộm cả thế kỷ dưới cơn mưa.
Cô hỏi: “Sao lại lưu tên tôi như thế?”
Hùng Húc buột miệng muốn nịnh nọt mấy câu, nhưng ngập ngừng giây lát, cuối cùng bấu vào vai cô thở dài, “Không nhớ.”
Anh quên mất lý do cụ thể, chỉ nhớ bối cảnh chung.
Đêm hôm khuya khoắt nhận được thông báo kết hôn của bạn gái cũ, rồi nghe người bên gối hỏi lúc cô lấy chồng có cần báo cho anh không? Hùng Húc bỗng thấy phức tạp vô cùng, có cảm giác cuối cùng cả thế giới sẽ rời xa mình, vừa cay đắng vừa bất lực.
Nên khi nghe cô đọc số điện thoại, anh vô hồn lưu lại.
Anh hoàn toàn không nhớ chuyện lưu số này, mãi đến khi Đồ Nhất Bạch trêu ghẹo, anh mới ý thức được mình lưu tên cô là gì.
Đó cũng là lần đầu tiên họ gọi điện cho nhau.
Nếu lúc đó Lộc Nghiên lướt hết danh bạ, cô sẽ phát hiện ra, trừ cô, tất cả mọi người đều được lưu tên thật, ngay cả Hùng Lương Đống và Chu Mẫn cũng không ngoại lệ.
Mà sở dĩ cô là ngoại lệ, thật sự chỉ là chuyện ngoài ý muốn.
Lẽ ra có thể biến thành lời mùi mẫn cảm động, nhưng anh hơi ám ảnh với nói dối nói thật, để tránh hậu quả không mong muốn, anh chủ động thú nhận sự thật.
Lộc Nghiên bĩu môi, có lẽ đây là lời nói thật nhất của anh.
Hùng Húc giống như chó con, dính chặt môi lên đầu vai và bầu ngực của cô.
Cô vuốt mái tóc đen của anh, u sầu nói, “Vậy đến Thượng Hải sẽ có cục cưng mới nhỉ.”
Cô đợi một lúc, nhưng Hùng Húc không nói một lời.
Lộc Nghiên cười khẽ.
Cô rất bình tĩnh trước sự im lặng này, tốt lắm, cuối cùng sự tò mò của tôi và thói ham của lạ của anh không cần giấu giếm nữa.
*
Hùng Húc ở Bắc Kinh 4 năm, ở Thượng Hải 3 năm, về thành phố S được 1 năm.
1 năm này là khoảng thời gian anh chìm xuống đáy vực.
Giờ nhìn lại, dường như ngoại trừ Lộc Nghiên, anh không còn ký ức nào khác.
Nhịp sống đô thị nhanh đến mức một ngày đã có thể mất trí nhớ, một năm không có gì đáng lưu tâm sẽ rất mau trôi vào quên lãng. Một khi bạn đã cắt đứt, thì phải tìm cách thích nghi và hòa nhập lần nữa.
Sau biến cố lớn, Hùng Húc sinh ra khoảng cách với đám bạn lêu lổng ngày trước.
Nay quay lại, anh có tụ tập với họ vài bữa, chắc đã quen với canh suông, giờ đột nhiên thấy họ chơi lớn như vậy, anh không thích ứng kịp, cầm chén rượu lên, cau mày xác định trong đó không có đống bọt sủi kỳ lạ.
Anh khó chịu nói: “Chúng mày đều chơi như này?”
“Mày không thích thì thôi.”
“Bọn tao còn trò khác!”
“Hôm nay cho mày mở mang tầm mắt nhé!”
“Gọi một em cho sếp Hùng nào!”
“Một sao đủ!”
“Ờ đúng, gọi cặp song sinh lần trước đi.”
Thanh sắc khuyển mã (*), rượu thịt ê chề.
(*) Thanh sắc khuyển mã: ám chỉ cuộc sống thối nát dâm dục của lũ giàu có.
Còn có, mông vú bỏng mắt.
Anh nhìn cô gái vác cặp ngực bò sữa tiến về phía mình, đây là ngực á? Là mông thì có, hay style Âu Mỹ nhỉ?
Anh lắc đầu từ chối cô gái vếu khủng, quá đáng sợ.
Tiểu Lâm ngồi cạnh anh cũng không hòa nhập nổi, chỉ cười tủm nhìn anh, ngón giữa đẩy mắt kính.
Anh ta chưa từng tham gia vào những hoạt động như vậy, một là không hợp với phong cách trai ngoan, hai là anh ta cảm thấy lãng phí thời gian.
Hôm nay đấu thầu thành công, anh em rủ nhau đi ăn mừng.
Dự án 30 vạn, trước kia chỉ là chuyện cỏn con, giờ phải trắng đêm suy nghĩ, bỏ cả ăn uống. Cuối cùng cũng trúng thầu, còn phải đi ăn mừng.
Hùng Húc không vui nổi, anh nghĩ Tiểu Lâm cũng thế.
Chỉ là đám công tử bột không thấy có vấn đề gì cả, chuyện vặt vãnh gì cũng đáng trở thành lý do của một cuộc nhậu. Thành công – uống, thất bại – uống.
Cuối cùng, lũ bạn nhất quyết đòi tìm gái cho anh.
Anh bực bội nói: “Thuần khiết sexy đi.”
Hùng Húc miễn cưỡng chọn cái này trong đống từ vựng khiêu dâm bọn họ giới thiệu.
Kết quả là không thuần khiết cũng chẳng sexy.
Một đôi lông mi bướm xơ xác, phấn trên mặt dày như đánh sáp, quần áo cũn cỡn.
Trông thật rẻ tiền.
Anh choàng vai cô ta ứng phó mấy câu, bị mùi nước hoa sặc sụa làm gay mũi, anh giật cà vạt bỏ ra ngoài, càng đi càng nhanh, đi xuống lầu, ra khỏi hội quán, đi thêm 5-60m mới dừng lại.
Anh mở WeChat trả lời từng tin nhắn một, rồi nhấp vào vòng bạn bè.
Ồ, hiếm nha, có người vừa cập nhật.
Ban đầu, bản cập nhật cuối cùng của Lộc Nghiên là vào đêm muộn của hôm đó. Hai tàn thuốc đã tắt trên nền trắng đen.
Không phải là thứ họ hút, có lẽ cô lấy trên mạng, anh để lại bình luận___
“Kỷ niệm cái gì?”
“Một gã tệ bạc.”
“Tệ đến mức nào?”
Lộc Nghiên không trả lời, vấn đề bỏ lửng ở đó, điều anh không biết là lúc ấy cô đã thì thầm: Tệ đến mức rất lâu về sau tôi cũng không quên được anh ta.
Bình luận chưa bao lâu, Trương Ý Trí đã nhắn tin cho anh: “Anh quen Lộc Nghiên???”
Anh không trả lời, vấn đề này cũng bỏ lửng.
Tháng trước Trương Ý Trí ghé qua đây, đứng cả nửa ngày cũng không nói được câu gì.
Cuối cùng Hùng Húc phá vỡ cục diện khó xử, vỗ vai anh ta, giả vờ như không biết anh ta muốn hỏi gì, xoay người đi trước.
Trương Ý Trí hỏi thì anh không đáp, không ngờ đến tận đây rồi, cả cơ hội để hỏi cũng không có.
Status mới của Lộc Nghiên là ảnh một bó hồng đỏ kèm dòng chữ “cảm ơn”.
Ánh mắt Hùng Húc dừng ở ảnh hai giây, rồi lướt ngón cái lên.
Trời bắt đầu vào đông, dù nhiệt độ chưa xuống thấp nhưng gió khá mạnh, anh ngồi trên mép bồn hoa, cành cây quẹt vào lưng, cảm giác không đau nhưng rất bức bối.
Vạt áo trước ngực bị gió thổi căng ra, phập phồng lên xuống.
Anh không xem vòng bạn bè phía sau nữa, rút điếu thuốc ra châm.
Lại một cơn gió thổi qua, vòng khói tròn tan vào không khí..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...