Ở nhà Hoàng liên tục gọi điện cho Hạ Ân nhưng cô không bắt máy , anh sốt sắng chuẩn bỉa ngoài thì gặp ngay Hạ Ân mở cửa đi vào nhà.- Này, sao không nghe máy, đi đâu giờ này mới về- Em có chút việc, em mệt lắm nên không ăn cơm đâu anh đừng gọi em nhéCô định bỏ lên lầu thì Hoàng vội nói- Từ từ.
xuống mày nói chuyện với anh đã,....Hạ Ân quay lại nhìn khó hiểu...Hai anh em đối diện với nhau, khôn khí trở nên nghiêm túc, Hoàng nói- Anh nghe Lưu Vũ nói về tình trạng của mày rồi, sao không định nói với anh à?- Em...- Hm được rồi anh k trách gì đâu, giờ nói chuyện nghiêm túc nàyThái độ của Hoàng trở nên nghiêm túc, Hạ Ân cũng ngẩng mặt lên tập chung lắng nghe- Sớm muộn gì cũng phải nói đấy nên hôm nay anh nói luôn, ngày mai ba mẹ sẽ ra tòa ly hôn, sau ngày mai, quyết định xem muốn đi theo ai, anh luôn tôn trọng quyết định của mày- Sao ạ..? ly hôn, thật sự đến ngày này rồi sao?Hạ Ân nở một nụ cười cay đắng, cảm giác thất vọng trong cô cũng chả còn lại nhiều, khi đã trải qua tổn thương thì tin này đối với cô không còn là gì- Buộc phải chọn sao ạ...!em không theo ai có được không? Em cảm thấy dù có là ai thì mình cũng sẽ trở thành gánh nặng cho người đó..
nên em..
em cũng không biết nữaHoàng hơi ngạc nhiên với câu trả lời này, anh thở dài rồi ôm chầm lấy cô, anh dưng dưng như muốn khóc- Xin lỗi...!xin lỗi vì đã để mày phải chịu đựng mọi chuyện như vậy,...Hạ Ân lại vỗ nhẹ vào lưng anh như an ủi- Đâu phải lỗi của anh đâu? nói gì vậy chứ?Anh bỏ tay ra nhìn cô mỉm cười- Nhóc con trưởng thành thật rồi, nhưng buộc phải lựa chọn thôi vì họ quyết định sẽ bán nhà nên...!Vậy mày theo anh đi, lên thành phố, phẫu thuật xong anh sẽ lo cho mày đàng hoàng, không phải lo sẽ trở thành gánh nặng cho ai vì khi ở với anh mày phải cực hơn nhiều đấy- Em...Hạ Ân cứ ngập ngừng, Hoàng đành nói- Suy nghĩ thử xem , dù gì cũng phải chuyển đi, từ giờ đến lúc thi học kỳ xog nên suy nghĩ cho kỹ vào.
Anh cũng hỏi qua rồi, nên thi xog m cũng phải phẫu thuật ngay- Chuyện này đâu có liên quan chứ?- Anh biết mày lo sẽ để lại di chứng nh không phẫu thuật thì cả đời mày cũng không cầm lại trái bóng được đâu...Hạ Ân ngớ người, Hoàng thở dài lắc đầu rồi đi vào bếp- Bớt bi quan lại đi, ăn tối xong đi ngủ dùm còn lại đừng nghĩ gì cả, để anh mày nghĩ là được rồi, mày chậm tiêu lắmHạ Ân nhìn anh mình trong bếp miệng cô nở nụ cười nhưng nước mắt lại sắp tràn khóe mi.
Gia đình có thể đem đến tổn thương nhưng nó vẫn là nơi bình yên nhất để trở về [....]Tối đến, Hạ Ân về phòng nằm chằn chọc suy nghĩ, cô lấy điện thoại ra gọi cho Minh Tuệ- Tuệ à! mình nên chọn như nào bây giờ.....[....] Ở trường, Lâm Vũ bê một đống giấy trên tay, Minh Tuệ thấy anh liền chạy tới- Lâm à, chờ một chút...Cô lấy chiếc khăn tay từ trong túi áo ra đưa cho Lâm- Mình đã giặt sạch rồi đấy, cảm ơn cậu vì đã cho mình mượn nhé!- Ừm..
không có gì đây, mà mình không cầm được nên cậu để vào túi áo giúp mình vớiMinh Tuệ ngạc nhiên, lúng túng tiến lại gần rồi bỏ chiếc khăn vào túi áo anhLâm Vũ mang gương mặt với nụ cười tươi tắn, Minh Tuệ nhìn ở khoảng cách gần này khiến mặt cô ửng hồng.
Minh Tuệ vội lấy bớt một phần tập giấy để bê giúp Lâm- Để mình giúp cậu cho....Lâm Vũ đặt nốt đống giấy trên tay mình lên tập của cô.
Minh Tuệ ngớ người, Lâm Vũ bật cười rồi lấy lại cả trồng giấy- Để mình tự bê được rồi, cậu đang ốm đấy lo giữ sức khỏe đi chứ sắp thi học kỳ rồi mà...Anh cười rồi đi trước, Minh Tuệ nở nụ cười rạng rỡ nhìn anh rồi nhớ lại khoảnh khắc hôm qua [ Hồi tưởng ]Ở buổi liên hoan của đội bóng, mọi người đang ăn uống vui vẻ, Minh Tuệ lại cảm thấy không ổn, cô liên tục xoa bụng với gương mặt khó chịu....Bữa tiệc kết thúc, mọi người chia nhau mỗi người một ngả ra về.
Minh Tuệ đứng ở con hẻm nhỏ cạnh quán ăn nôn thốc nôn tháo.
Cô khó chịu đến tối sầm mặt, ngẩng đầu lên mà đầu choáng váng suýt ngã, may có Lâm Vũ kịp đỡ lấy cô.- Cậu không sao chứ?Minh Tuệ đứng dậy xua tay- Không sao, chắc do mình ăn phải gì đó nên bị đầy bụng thôi...Lâm Vũ đưa cho cô một chiếc khăn tay rồi đỡ lấy cô- Nên cẩn thận hơn chứ, cậu có cần gì không?Minh Tuệ cầm lấy chiếc khăn tay mỉm cười- Mình không sao đâu, cảm ơn cậu nhé, mình sẽ giặt sạch và trả lại cậu- Ừm cậu ở đó đi để mình gọi Đan Linh,...Anh vội chạy đi, Minh Tuệ lúc này cũng không để ý gì đến anh vì cô đang thấy mệt, bây giờ nhớ lại thì sự quan tâm này của anh lại khiến cô bỗng rung động, bật cười trong vô thức rồi [...]Ở lớp học, không khí thi cử đã ùa về, trên bàn học sinh ai nấy đều ngập sách vở, Hạ Ân hôm nay cũng chăm chỉ lạ thường cô cũng ngồi học bài như bao người.
Lâm Vũ đi từ ngoài vào, ngập ngừng không dám nói chuyện với Hạ Ân.
Hạ Ân đang viết thì bút không ra mực, cô loay hoay tìm trong hộp bút thì Lâm đưa cho cô một cây viết mới.
Hạ Ân nhìn anh chằm chằm Lâm liền hỏi- Cậu ổn không? Nhìn cậu có vẻ rất mệt, có chuyện gì sao?Hạ Ân ngập ngừng- Mình....Cô đang định nói gì đó thì Tử Ninh chạy tới gọi Lâm Vũ- Này Lâm có em nào khóa dưới tìm cậu này...- Tìm mình á?Lâm ngạc nhiên đi ra xem là ai, Hạ Ân nhìn theo bĩu môi rồi cầm lấy cây bút trên bàn tiếp tục làm bài ....Vài phút sau, Tử Ninh đẩy Lâm Vũ vào lớp, trên tay Lâm là một đống hộp quà được gói ghém cẩn thận.
- Bỏ ra đi, mình đâu thể nhận được...Lâm Vũ cố vùng ra, nhưng Tử Ninh vẫn giữ lấy anh- Sao lại không thể, cậu nỡ từ chối như thế à? Cũng nhận rồi không thể trả lại được đâu?Minh Tuệ ngạc nhiên nhìn đống quà trên tay Lâm- Gì vậy, đây là gì thếTử Ninh vui vẻ khoác vai Lâm Vũ mặt đầy hào hứng- Có vẻ sau trận bóng hôm qua thì Lâm Vũ đã chiếm trọn spot light rồi, quà của các em khóa dưới đấy, giờ chúng ta có thêm một hot boy rồi đấyĐan Linh ngạc nhiên kiểm tra đống quà- Uầy, nhiều vậy luôn, nhất cậu rồi còn gì, đống này cũng ngang với của Lưu Vũ r phải khôngLưu quay xuống nói- Mình không nhận quà bao giờ mà, có phải cậu vẫn nhận không?Đan Linh cười - Cậu không nhận nhưng ngta cứ gửi nên mình nhận giúp cậu thôi, mình cũng đây dùng được, chất đầy trong tủ của cậu chốc- Lần sau đừng nhận nữa đấy, mình không muốn người khác hiểu lầm đâuLưu Vũ nghiê giọng, Đan Linh ngậm ngùi nói nhỏ- Vâng...!tuân lệnh mà mình nghe nói khóa dưới năm nay xinh lắm đấy, cậu thấy sao Lâm Vũ- Xinh gì chứ, mình để ý chuyện đấy làm gì?- Biết rồi còn giả vờ hỏi, có gì cậu mà quen đc mấy em trai khóa dưới đẹp đẹp thì đừng quên mình đấy- Đùa gì vậy, mấy chuyện này....Hạ Ân đang ngồi viết bài càng nghe càng không nuốt trôi, cô tức giận chấm bút xuống vở rất mạnh, phải rách đến mấy trang vở rồi mà Hạ Ân vẫn dí xuống.
Lâm Vũ không để ý nên vô tư hỏi- Hạ Ân, cậu cũng nổi tiếng lắm mà, mấy chuyện quà cáp này là bình thường mà, họ đâu có ý gì đâu đúng không?Hạ Ân quay sang lườm một cái khiến anh lạnh cả sống lưng [...]Ở tòa án, ba mẹ Hạ Ân đã làm xong thủ tục ly hôn, Cả gia đình ngồi lại với nhau ở một quán nước trước của tòa, Ba cô nghiêm giọng nói chuyện với Hoàng và Hạ Ân- Ba mẹ cũng đi đến bước đường này rồi thì cũng không còn gì để nói với nhau nữa, quan trọng bây giờ là chuyện của Hạ Ân, sắp tới sau khi con phẫu thuật xong, con muốn ở với ai, ta hay mẹ conMẹ cô cười trừ rồi nói- Dĩ nhiên là phải ở với tôi rồi, bản thân ông còn chưa lo xog thì làm sao lo được cho con bé- Ý gì đây, bà muốn khiêu khích tôi có phải không? - Ý của tôi rõ ràng vậy mà, còn không phải sao, từ trước đến nay ông đã bao giờ để ý gì đến con cái chưa mà giờ còn muốn Hạ Ân đi theo ông- Tôi bận rộn như thế bà còn muốn đòi hỏi gì nữa, công việc chăm sóc con cái vốn là của phụ nữ mà, giờ tôi với bà ly hôn rồi thì tôi mới có trách nhiệm chứ- Ông vô lý vừa thôi, sao bây giờ ông mới đứn ra đòi trách nhiệm vậy, chả qua là cái sĩ diện của ông thôiHai người chưa nói chuyện được hai câu đã cãi nhau nảy lửa, không khí càng ngày càng ngột ngạt và căng thẳng.
Hoàng đơ người không biết nói gì vì mấy năm nay anh xa nhà nên đã từ lâu không còn chứng kiến cảnh này.
Chỉ có riêng Hạ Ân dường như đã quá quen, cô đối mặt với nó bằng một thái độ ung dung đến lạ.
Bỗng cô nói lớn- Dừng lại đi ạ, con đã có quyết định của mình rồi ạ.....Hạ Ân vừa cất tiếng đã phá tan bầu không khí, ba người nhìn cô với ánh mắt ngạc nhiên,...!Và câu trả lời của cô cũn gây bất ngờ không kém [.....].
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...