Bức Tranh Tuổi Trẻ


Hạ Ân bực mình đứng dậy bỏ đi , Lâm Vũ bối rối đuổi theo, kéo tay cô lại- Được rồi vậy từ giờ mình sẽ giúp cậu học còn cậu hãy dạy mình nhé, cách để tin tưởng một ai đó [....]Hạ Ân quay lại khó hiểu- Ý cậu là sao, mình đâu cần cậu giúp mình học, còn cách để tin tưởng....!vì sao lại...Lâm Vũ tiến đến gần cô, ghé xuống tai cô nhẹ nhàng nói- Cậu chỉ cần đồng ý thôi là được...Hạ Ân ngạc nhiên, lùi lại phía sau- Nhưng mà sao...?Lâm Vũ nhìn cô cười rồi thẳng thừng nói- Nếu cậu không đồng ý, mình sẽ rời đội bóng đấy?- Này, tên kia cậu dám đe dọa mình sao, lại còn lấy chuyện đội bóng ra để đùa chứ- Đâu có, nhìn mình có giống đùa không?- Cậu đã đi đến đây rồi còn nói từ bỏ, vô trách nhiệm vậy sao, được thôi kệ cậu, muốn làm gì thì làm đâu phải đội bóng thiếu người đâu, mình vẫn có thể chơi nhé, đừng có mơ mà dọa được mình.Cô bực mình bỏ đi, Lâm Vũ cười mỉm rồi nhìn theo [...]Ở quán mì, Hoàng đang ngồi nói chuyện với mẹ mình, Bà đưa cho anh một hộp bánh- Cái này cho Hạ Ân, đừng nói với con bé là của mẹ.

Mẹ với ba sẽ sớm hoàn thành thủ tục ly hôn, đến lúc đó cũng sẽ bán nhà đi, con hỏi thử Hạ Ân xem con bé muốn theo ai.

dù sao nó cũng còn hơn một năm học phổ thông nữa mà- Mẹ quyết định rồi thì con tôn trọng quyết định của mẹ, còn chuyện của Hạ Ân...- Con bé cũng đã lớn, cũng cần phải trưởng thành rồi, chuyện này không sớm thì muộn cũng sẽ xảy ra,con đang ở nhà phải không? Hãy để ý quản lý con bé cho tốt , đừng chấp thuận cho nó chơi bóng bánh gì đâu đấy, năm sau cuối cấp rồi.

Khuyên nó tập trung vào học hành đi- Cũng là đam mê của nó mà, mẹ cũng đừng nghiêm khắc quáBà lườm Hoàng làm anh rén liền- Đam mê đấy không bền đâu, học hành mới là chìa khóa quyết định tương lai, con cũng vậy mau trở về thành phố và quay lại cuộc sống của mình đi.

Hạ Ân cũng đã mười mấy tuổi đầu rồi, không cần có người kè kè chăm sóc nữa đâu- Hm..

dạ vâng...!mà mẹ không định gặp con bé à- Không cần đâu,..


ta đi trước đây, nhớ những gì ta vừa dặn đấyBà xách túi đứng dậy, nhìn vào trong bếp nói lớn- Em đi nhé chị, cảm ơn chị nhé...Bà rời đi , anh nhìn theo thở dài Hoàng bước ra khỏi cửa, chạm mặt ngay Hạ Ân và Lâm Vũ đang xách cặp đi tới.

Hạ Ân vui vẻ chạy tới- Hi..

anh cũng ở đây à..., đúng rồi anh nói có việc nhờ em nhỉ, em suýt thì quên đấy....!xin lỗi nhé Lâm Vũ phải để khi khác rồi,mình đi trước đâyHạ Ân kéo tay Hoàng đi, Hoàng hoang mang nhìn Lâm Vũ, rồi kéo Hạ Ân lại- Làm cái gì đấy, nhờ vả gì cơ...?Hoàng nhìn Lâm Vũ cười ngại- Chào..

cậu là bạn của nó phải không? Tôi là anh trai của Hạ Ân rất vui được gặp cậu- Dạ vâng, em chào anh, em tên Lâm Vũ hôm nay em có hẹn học nhóm với Hạ Ân, mà không biết là anh có việc nhờ bạn ấy, nếu bận thì hai người cứ đi trước đi ạ- Không, đâu có gì đâu.

Con này,..

lại đây coiAnh kéo Hạ Ân lại, đẩy về phía Lâm Vũ, Lâm Vũ cười kéo lấy cặp Hạ Ân,- Vậy nhờ cậu để ý đến em trai anh nhé...-Này, anh vừa nói gì đấy- Không nghe rõ sao còn hỏi,này cầm lấy điAnh đưa cho cô hộp bánh khi nãy của mẹ, Hạ Ân ngạc nhiên- Gì đây, sao tự dưng cho em- Mới được người ta tặng, cầm lấy mà ăn rồi học hành cho cẩn thận đi, không thì liệu hồn đấyAnh lườm Hạ Ân một cái rồi lại cười khách sáo với Lâm Vũ- Vậy anh đi đây, hai đứa học hành chăm chỉ nhéHoàng vẫy tay tạm biệt rồi rời đi.


Hạ Ân biết không chạy được nữa đành buông xuôi, Lâm Vũ mỉm cười rồi kéo cô vào quán mì[..]Sách vở bày đầy bàn, Hạ Ân vò đầu bứt tai, cầm cây bút trên tay bứt dứt vì không giải nổi bài.

Bà chủ quán bê mì ra cho khách, cô vội đứng dậy thì bị Lâm Vũ kéo xuống- Dì nói rồi, cậu cứ chuyên tâm ngồi học đi, còn kiếm cớ nữa thì chúng ta đến thư viện đấy- Xì...!thà cậu giết mình đi còn hơnCô mệt mỏi nằm ra bàn than vãn, Lâm Vũ lấy quyển vở trên bàn kiểm tra.

Anh vừa đọc vừa lắc đầu ngán ngẩm, tiện tay gõ vào đầu cô, Hạ Ân giật mình suýt thì chửi thề- Này,...!ai cho cậu gõ đầu mình,- Còn lớn tiếng sao, xem đi cái bài đơn giản như vậy, cậu sai dấu tùm lum rồi, cậu phải thừa sức làm được bài này chứ, sao loay hoay nãy giờ vậy, ngồi dậy đàng hoàng đi- Cậu biết mình thừa sức sao còn bắt mình làm, bài đó phải tách nhiều số như vậy, não mình loạn lên rồi- Mình cho cậu 5p giải lại bài này, không làm xog thì chúng ta học thêm 1 tiếng- Gì...ép người quá đáng, cậu đừng tưởng mình không làm gì được cậu,...Anh không quan tâm cô, tiếp tục đọc sách, Hạ Ân bất lực đành giật lấy quyển vở tiếp tục làm bàiLưu Vũ đứng trước cửa phòng học nhắn tin cho Hạ Ân, Minh Tuệ đi tới- Cậu làm gì vậy, đến giờ rồi, đi vào thôi- Ừ..

cậu đến rồi sao, mình muốn Hạ Ân xem cậu ấy có đi làm thêm ở quán mì không, học xong cậu muốn đến đó không?- Không đâu, lát mình còn một lớp nữa với lại mình không muốn làm kỳ đà đâu- Kỳ đà gì chứ?- Hm..

cái ranh giới mà lần trước cậu nói, thật ra nó cũng không quá lớn đâu.

Nó có thể chỉ là một bước nhỏ tiến về phía đối phương, hoặc là một con đường dài vô tận quan trọng là cậu có đủ dũng cảm hay không thôiLưu Vũ quay sang nhìn Minh Tuệ, cô nói tiếp- Cố lên, cậu chuẩn bị cả rồi mà, mình rất trông chờ đó...!Minh Tuệ nhìn anh mỉm cười rồi đi vào lớp.


Lưu Vũ từ từ lấy trong cặp ra một chiếc vòng tay nhỏ nhắn, trên đó có một bông hoa hướng dương bằng bạc được chạm khắc rất đẹp.

Anh nhìn chiếc vòng tay trầm ngâm một lúc lâuTrời chập choạng tối, Lâm Vũ và Hạ Ân vẫn say sưa ngồi học.

Lâm Vũ bỏ quyển sách đang đọc xuống quay sang nhìn Hạ Ân, thấy cô đang tập trung, anh cũng chỉ im lặng ngồi nhìn cô một lúc.

Bỗng Lâm Vũ tiến lại gần cô, Hạ Ân giật mình vội gập quyển vở trên bàn lại, Lâm Vũ ngạc nhiên- Gì đấy, cậu giấu gì vậy, đưa đây mình xem nào- Xem gì chứ, cậu lo đọc sách của cậu đi tư dưng sát vào đây chi vậy?Hạ Ân tỏ ra lo lắng làm Lâm Vũ càng thêm nghi ngờ- Cậu làm gì sai trái đúng không, mau đưa vở đây mình kiểm tra- Nhưng mà...Không để cô nói nhiều anh giật luôn quyển vở trên tay cô kiểm tra, Hạ Ân bối rối quay đầu đi chỗ khác.

Dưới những con số ngay hàng thì là một đống tranh vẽ hoa lá, linh tinh của Hạ Ân.

Lâm Vũ tức giận- Này Hạ Ân, cậu muốn chết à, nãy giờ cậu ngồi làm cái gì vậy hả? - Này, cậu dám lớn tiếng dọa mình sao?Lâm Vũ bỗng khựng lại vài giây rồi lấy lại khí thế- Cậu mới là người sai mà còn lên giọng với mìnhHạ Ân cười ngại, hạ giọng nhỏ nhẹ, dùng ánh mắt ăn năn nhìn Lâm Vũ- Hì, tại mình nản quá rồi chứ bộ, học từ chiều đến giờ rồi, cậu tha cho mình đi, cậu xem trời cũng tối luôn rồi kìaLâm Vũ thở dài rồi gập đống sách vở trên bàn lại.

Hạ Ân vui mừng vội thu dọn sách vở cho vào cặp.Lâm Vũ đứng chờ trước cửa quán, Hạ Ân đi ra, cô vui vẻ cúi chào rồi nói lớn- Cảm ơn dì, chúc dì buổi tối vui vẻ, con đi trước nhé, tạm biệtLâm Vũ nhìn túi đồ ăn lớn trên tay Hạ Ân ngạc nhiên hỏi- Mua nhiều như vậy, buổi tối cậu ăn nhiều vậy sao- Không phải mua đấu, là dì làm cho mình đấy với lại có anh mình ở nhà thì đống này không thấm thía gì đâu- Còn không phải cậu cũng ăn sao, còn đổ cho anh mìnhHạ Ân lườm anh, Lâm Vũ cười trừ rồi cầm túi đồ giúp cô, Hạ Ân giật mình định lấy lại- Không cần đâu, mình tự xách được mà, đưa mình điAnh giữ khư khư túi đồ lắc đầu nói- Vai cậu vẫn chưa lành hẳn đâu, chăm sóc nó cho tốt đi, để sớm trở lại đội bóng, mình không có thời gian chơi thay cậu suốt đâu- Xì..


làm như bắt ép cậu lắm ý, không phải cậu cũng thích chơi sao, còn bày đặtLâm Vũ cười mỉm, hai người cùng đi bộ trên con phố đã lên đèn, Lâm Vũ quay sang hỏi cô- Này Hạ Ân cậu có thích đi xem phim không?- KhôngCô trả lời thẳng thừng làm anh ngơ ngác, Hạ Ân nói tiếp- Mình không thích không khí trong rạp, mình thấy không thỏa mái khi xem phim ở rạp nên mình rất ít khi đến đó, sao vậy hỏi làm gì?Cô trả lời như vậy làm Lâm Vũ cứng họng rồi còn nói gì được nữa chứ, anh ấp úng đáp- Không...!mình chỉ hỏi vậy thôi, đúng thật cậu chả giống con gái gì cảHạ Ân gằn giọng- Mình nghe thấy đó, cậu muốn chết sao?- Hì, mình đùa thôi- Đùa con khỉ gì chứ, sao mấy người cứ đem mấy cái chuẩn mực về giới tính ra để nói chuyện thế- Mình xin lỗi, mình chỉ nói vậy thôi mà, cậu đừng giận, mình không có ý phán xét cậu đâu- Xì, thèm vào mà giận....!mà mình cũng giống con gái chứ bộ, tuy không thích mấy thứ bánh bèo nhưng còn lại mình cũng đâu đến nỗi- Ừm,..

vậy cậu có thích nấu ăn không?- Không, nhà mình toàn đầu bếp, nên mình mà nấu thì không ai thèm ăn- ...!Vậy cậu có thích mấy thứ dễ thương giống như nhân vật hoạt hình hay gì k?- Không, bao tuổi rồi còn xem hoạt hình- Chắc cậu cũng không thích mặc váy đâu nhỉ?- Sao cứ là con gái phải mặc váy hả? mấy cái váy vừa diêm dúa, vừa bất tiện không hiểu sao người ta mặc được luôn ýLâm Vũ cười trừ bất lực nhìn cô, anh miễn cưỡng hỏi nốt một câu- Thế còn hoa, cậu chắc cũng không thích hoa ha?- Không...Lâm Vũ bất lực buông xuôi...- À không,..

nếu là hoa thì mình cũng thích chứ, mình thích hoa hướng dương đó- Hướng dương..

thật sao? Không phải cậu nói bừa đấy chứ, hoa hướng dương bình thường k có mùi thơm, lại chỉ có màu vàng đơn sắc, khá giống với hoa cúc, bình thường ngta không hay chọn nó làm loài yêu thích đâuHạ Ân vừa nói vừa mỉm cười thật tươi, Lâm Vũ như chìm vào nụ cười ấy.- Mình nói bừa làm gì chứ, mình thích nó không phải vì vẻ ngoài hay hương thơm đâu.

Hoa hướng dương thường mọc vào mùa đông, một mùa khắc nhiệt như vậy nhưng nó lại luôn hướng về phía mặt trời mà nở hoa, điều đó không phải rất ý nghĩa sao.

Nó thiết thực, đâu cần phải hoa lệ hay trừu tượng gì đâuHai người dừng lại trước ngã ba để chờ tín hiệu sang đường, Lâm Vũ vẫn chăm chú nhìn côBên kia đường, Lưu Vũ cầm chiếc vòng trên tay, hào hứng đi về phía trước, vừa ngẩng đầu lên nhìn thì thấy Hạ Ân và Lâm Vũ ở bên kia đường, anh khựng lại, sắc mặt thay đổi, nắm chặt chiếc vòng trong tay[....].


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận