Cô cứ thế bỏ đi, Lâm Vũ nhìn theo cười mỉm rồi cũng quay đi.
Nhưng Hạ Ân vừa đi được vài bước thì lại dừng lại, quay đầu chạy về phía Lâm Vũ.
Anh cũng đột nhiên quay lại nhìn cô hai người tự nhiên lại đứng trước mặt nhau ngượng ngùng.
Hạ Ân nói- Mình còn chuyện này muốn nói với cậu, mình đã suy nghĩ rất nhiều mới quyết đinh nói ra như vậy.
Liệu rằng, cậu có thể...![..]Hạ Ân cứ ngập ngừng k nói lên câu,- Liệu cậu có muốn...- Mình đồng ý, thật là..
đáng lẽ ra nên để mình mở lời trước chứ, cậu đúng là...Lâm Vũ cười tủm tỉm ngại ngùng, Hạ Ân ngạc nhiên- Cậu đồng ý thật sao, mình còn nghĩ cậu sẽ từ chối chứ, nhưng may quá...-Mình làm sao có thể từ chối cậu chứ...- Tốt rồi, cậu yên tâm đi, chỉ cần cậu đồng ý tham gia còn lại cứ để mình lo, vậy giờ mình đã thu nhận cậu làm đệ tử rồi nhé, cậu tài năng như vậy lại còn dưới sự chỉ dạy của mình thì đội chúng ta thắng chắcLâm Vũ ngớ người nhìn Hạ Ân lắp bắp- Gì cơ...!đội bóng? ý cậu là gì?- Thì tham gia vào đội bóng rổ, trận chung kết sắp tới mình nghĩ không ai hợp với vị trí trung phong hơn cậu, lần trước khi đấu với cậu mình đã muốn mời tham gia vào đội bóng rồi nhưng mình sợ cậu không đồng ý nhưng giờ thì tốt rồi, buổi tập tới mình sẽ dẫn cậu đi gặp HLV của tụi mìnhHạ Ân vỗ vai anh khen ngợi, Lâm Vũ đứng hình- Mình còn tưởng...cậu...- Hử...sao cơ, cậu tưởng tượng cái gì?-Không..không có gì đâu,- Vậy thì mình về đây,cậu đi về cẩn thận, về đến nhà nhớ báo cáo đấy, đi đâyHạ Ân vẫy tay tạm biệt chạy đi, Lâm Vũ thở dài nhìn theo cô buồn bã [...]Hạ Ân vừa vào nhà đã ngửi thấy mùi đồ ăn, cô vội vã cởi giày rồi chạy vào bếp- Wow đỉnh thật, có thịt nữa này,..Cô định ăn vụng thì Hoàng quay lại bê đĩa đồ ăn lên- Con lợn, vào rửa tay đi, ở dơ vừa cho mày ra chuồng lợn ở bây giờ- Xì..
gì mà căng, em đi rửa liền..Cô bĩu môi rồi đi vào rửa tay, Hoàng tiếp tục hỏi- Mà thằng nhóc đưa mày về là ai đấy, anh chưa gặp bg nhỉ, mày với nó chỉ là bạn bình thường hay còn cái gì khác mà đưa nhau về tận nhà đấy- Cậu ấy là Lâm Vũ, lớp phó của lớp em, tiện đường nên cùng đi về thôi- Ui sời, lại còn tiện đường, mấy thằng con trai mà có nói thế thì đừng tin tưởng hoàn toàn...- Anh yên tâm đi em của anh không dễ bị lừa đâu với lại em với cậu ấy chỉ là bạn cũng giống như Lưu Vũ thôi- Gì, ai nói anh mày lo cho mày vậy, ảo tưởng à, anh lo cho thằng bé kia bị mày dụ dỗi thì có, thằng nhóc Lưu Vũ ngày trước lúc nào gặp chả nghe mẹ nó mắng vốn nhà mình vì từ lúc chơi với mày là thằng bé suốt ngày bị thương còn gì- Cái đấy đã nói không phải do em rồi, mà bao giờ anh định đi bị đuổi việc rồi à, sao cứ ở nhà mãi thế- Mày muốn anh mày đi để mày được tự do chứ gì, không có chuyện đó đâu con, lo ăn đi lát còn đi tháo nẹp đấy con gà ạHai anh em cứ lườm nhau rồi lớn tiếng cà khịa nhau nhưng cũng nhờ vậy mà căn nhà ấy cũng vơi bớt đi sự lạnh lẽo và cô đơn[...]Trước cửa phòng thể dục, Lâm Vũ đang đứng chờ Hạ Ân, cô từ xa chạy tới thở hổn hển- Chào đệ tử, đến sớm vậy,...Cô nhìn thấy trên mặt anh có và vết xước, Hạ Ân tò mò đưa tay lên chạm thử, Lâm Vũ đơ người đứng yên tại chỗ- Xước thật này, mình còn tưởng dính cái gì, con gì cào à?- À không..
không có gì đâu,..- Không muốn nói thì thôi, sao không vào trong, đứng đây chờ làm gì- Hạ Ân này...!thật ra mình...- Thật ra cái gì nữa chứ, buổi tập sắp bắt đầu rồi, còn ngại gì nữa...Hạ Ân vội vã đẩy Lâm Vũ vào trong khiến anh không kịp phản kháng.Lâm Vũ đứng trước mặt, cả đội bóng và HLV đều ngạc nhiên,- Ý em là, cậu bạn này sẽ thay em chơi vị trí trung phong trong trận chung kết sao?- Vâng, em biết trong đội vẫn còn nhiều người có thể thay vị trí của em nhưng thầy tin em đi, cậu ấy - Lâm Vũ không phải dạng vừa đâu- Vậy em đã từng tham gia vào đội bóng rổ nào hay thi một trận đấu chính thức nào chưa?- Dạ thưa thầy là chưa ạ, trước đến nay em chỉ chơi vì sở thích thôi, với lại em cũng tự cảm thấy bản thân không xứng đáng với vị trí trong đội bóng lại còn là trận chung kết CLB quan trọng như vậy..
nênHạ Ân huých vai anh cảnh cáo rồi cười ngại nói- Cậu ấy khiêm tốn thôi, chưa thử sao biết k xứng đáng phải không, thầy cho cậu ấy một cơ hội đi, em tin là cậu ấy sẽ làm được.Tử Ninh đằng sau cũng thêm lời- Thầy cho cậu ấy thử đi thầy, lần trước cậu ấy đấu với Ân ca suýt nữa là thắng luôn đấyHLV suy nghĩ một lát rồi nói- Em đã được mn tiến cử như thế thì ít nhất ta cũng nên xem thử khả năng của em chứ đúng không?- Nhưng thưa HLV em thật sự ...?Lâm Vũ ấp úng cố ngăn HLV lại- Để em chơi thử với cậu ấy đi, 1:1 nhéLưu Vũ đứng ra thẳng thừng khiêu chiến với anh, ánh mắt của Lâm Vũ cũng thay đổi, ánh mắt hai người nhìn nhau thôi cũng tỏa ra sức nóng...Không khí trong sân nhìn đã thấy ngột ngạt, cả đội xếp thành vòng tròn quanh sân để theo dõi trận đấuLâm Vũ và Lưu Vũ đã vào vị trí sẵn sàng, HLV cầm bóng đứng giữa chuẩn bị phát hiệu lệnh.
Quả bóng được tung lên, cả hai người cùng nhảy lên bắt bóng, Lưu Vũ lấy được bóng, lập tức dẫn bóng về khung thành.
Bên ngoài các tv đội bóng cổ vũ kịch liệt.
Và điểm đầu tiên đã thuộc về Lưu Vũ, tiếng vỗ tay không ngớt vang lên.
Lưu Vũ đắc trí nhìn Lâm cười rồi nói- Có vẻ như lần trước là Hạ Ân đã nhường cậu nhỉ?Cậu nói này của anh là mặt Lâm biến sắc, lông mày cũng cau lại rồiTrận đấu vẫn tiếp tục, hai người trên sân giành bóng quyết liệt, bảng điểm cũng nhảy số liên tục Lưu Vũ đang dẫn bóng về phía rổ thì bỗng Lâm Vũ vượt qua với một cú xoay người nhẹ nhàng đã cướp được bóng, mọi người ngoài sân đều ngạc nhiên tròn mắt- Tốc độ đó không phải ngang với đội trưởng Hạ sao?- Có khi còn nhanh hơn ý, tôi còn chưa kịp nhìn, cậy ta là the flash à?Và cũng chỉ với vài giây cuối, Lâm Vũ đã thành công ghi thêm một điểm vào rổ để san bằng tỉ số.
Tiếng còi kết thúc trận đấu của HLV đã vang lên.
Hai người đều mệt bở hơi tai nhưng vẫn không quên quay lại nhìn nhau bằng ánh mắt sắc bén.HLV vỗ tay đi vào sân- Làm tốt lắm, cả hai em đều chơi rất nhiệt huyết, cảm ơn em nhé Lưu Vũ, còn em tên Lâm Vũ nhỉ? chúc mừng em đã gia nhập vào CLB, tôi rất ấn tượng với trận đấu vừa rồi đấy, tuy nhiên tôi vẫn cần theo dõi thêm khi em luyện tập cùng đội trong vài ngày tới.
Hãy cố gắng lên nhé, mong rằng em sẽ có thể góp mặt trong đội hình trận chung kết này.Cả đội vỗ tay chúc mừng, Lâm Vũ quay lại nhìn Hạ Ân, cô thấy anh liền nở nụ cười tự hào.
Anh từ đây cũng chấp nhận dần việc mình sẽ tham gia vào đội bóng[...]Hạ Ân cùng Lưu Vũ và Tử Ninh đi đến cổng trường thì gặp Đan Linh và Minh Tuệ đang đứng đợi.
Thấy Hạ Ân, Đan Linh liền lao tới ôm cô- Mừng Ân tỷ khỏi bệnh, chúng ta đi ăn gì đi, mình đợi nãy giờ đói lắm rồiMọi người vừa đi vừa nói chuyện Minh Tuệ ngó nghiêng xung quanh rồi nói- Lâm Vũ không đi cùng mọi người sao, cậu ấy cũng tham gia vào clb bóng rổ rồi phải không?Đan Linh ngạc nhiên- Thật sao, lớp phó cũng vào đó rồi sao, vậy cậu ấy đâu không nhập hội cùng chúng ta à, mình chấp nhận cho cậu ấy ra nhập rồi mà, này Tử Ninh cậu không rủ cậu ấy saoTử Ninh liền trả lời- Lâm nói có việc nên về trước, mình cũng chấp nhận cậu ấy rồi chứ bộ, lớp phó ngầu vậy cơ mà, cậu thấy sao Ân ca, về lớp phó ýLưu Vũ quay sang nhìn cô chăm chú lắng nghe- Ừm, cậu ấy không giống với những gì mình nghĩ lắm, nhưng dù sao mình cũng đã thu nhận cậu ta làm đệ tử rồi, nên mọi người nhớ chiếu cố cậu ấy đấyHạ Ân vừa nói vừa cười, thái độ này của cô khiến Lưu Vũ có chút chua, anh im lặng quay đi..Mọi người đến quán mì chỗ Hạ Ân làm thêm để ăn, Hạ Ân bê ra một đống đồ ăn, dì chủ tiệm vui vẻ nói- Mấy đứa bảo tới đây nên ta làm nhiều lắm đấy, nhớ ăn hết, đứa nào để thừa đồ ăn là ở lại rửa chén đấyMọi người nhìn nhau vui vẻ rồi đồng thanh- Cảm ơn dì à!Điện thoại đồng loạt thông báo tới, mọi người cùng mở điện thoại ra xem, Minh Tuệ nói- Là thông báo từ page của khu mình, mọi người cũng theo dõi trang đó saoHạ Ân cũng mở điện thoại ra xem- Ừm trên đấy hay đăng mấy vụ drama quanh đây, cũng thú vị phếtĐan Linh đột nhiên nói lớn- Uầy, ,mọi người tải được chưa, mau đọc đi, không phải mình nhìn nhầm chứ, là bọn họ mà [......].
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...