Hôm về thành phố S thời tiết rất tốt.
Tống Lê cho rằng sau khi xuống xe sẽ đến thuê phòng khách sạn.
Trước kia cô ở thành phố S trên cơ bản đều ở phòng xép của khách sạn, Hứa Từ lâu rồi không về, phòng cho thuê cũng không có chỗ ở.
Nhưng Hứa Từ không nói cái gì.
Cho đến khi lái xe vào tiểu khu, Tống Lê mới hậu tri hậu giác phản ứng lại: "Anh mới mua nhà mới?" Cô chưa từng đến đây, rất xa lạ.
Hứa Từ dừng xe lại, cởi bỏ đai an toàn: "Không phải."
Anh xuống xe, sau khi mở cửa cho cô thì xuống cốp xe lấy đồ, nhìn thấy hộp quà lớn nhỏ của anh, Tống Lê có ngốc cũng hiểu rõ.
Phản ứng đầu tiên chính là ngồi lại trong xe.
Cô cột kỹ dây an toàn cho mình, tay đặt trên đầu gối ngồi quy quy củ củ: "Ờm, em hình như có chút không quen khí hậu, anh nhanh chóng đưa em về thành phố Du đi."
Cô đã học ở đây bốn năm, có cái rắm mới không quen khí hậu.
Hứa Từ mang theo đồ vật đứng ở ngoài xe, có chút buồn cười: "Thật sự không xuống?"
"Không xuống."
"Thật không xuống?"
"Không xuống."
"Trong tay anh cầm đồ vật, rất mệt." Hứa Từ khuyên cô: "Mau xuống xe."
"Anh mệt thì đặt trên mặt đất trước, bây giờ em sắp ngất xỉu, không giúp anh được."
"..."
Hứa Từ không nói chuyện, thật sự đặt đồ vật lên mặt đất trước, sau đó lại nghiêng người cởi đai an toàn cho cô.
Tống Lê bị anh khiêng trực tiếp từ trong xe ra.
"Mẹ mẹ mẹ! Hứa Từ mẹ nhà anh! Anh mau buông em ra!" Tống Lê táo bạo mắng chửi người.
Hứa Từ khiêng cô đi, đồ trên mặt đất cũng không quên lấy: "Nhỏ giọng mắng chút, bọn họ ở trên tầng có lẽ sẽ nghe được."
Tống Lê tức giận đến mức muốn cắn anh, Hứa Từ đi đến giữa thang máy mới để cô xuống, nhìn bộ dáng cô thở phì phì: "Sợ cái gì? Con dâu xấu vẫn phải gặp cha mẹ chồng."
"Anh mới là con dấu xấu, hôm nay em rất đẹp đấy." Tống Lê trợn trắng mắt.
Hôm nay ra ngoài cô make up nhẹ nhàng, không kiêu ngạo nhưng mà rất dễ nhìn.
Thời tiết đầu mùa xuân ấm áp.
sơ mi trắng cùng áo choàng màu xanh nhạt và quần jean, dịu dàng lại sạch sẽ.
May mắn cô muốn đổi phong cách thử xem, nếu không Hứa Từ đột nhiên mang cô đến gặp cha mẹ như vậy, phỏng chừng sẽ bị quần áo lộ bụng và môi đỏ thẫm dọa đến, cho rằng con trai mình mang yêu tinh về nhà.
"Em tức giận anh không nói trước với em." Tống Lê cực kỳ hối hận, ngoại trừ việc trông xinh đẹp chút, cô cũng không thể lấy được đồ vật nào đến tay: "Cái gì em cũng chưa chuẩn bị."
"Xinh đẹp là được." Hứa Từ niết lòng bàn tay cô: "Nên chuẩn bị anh đã chuẩn bị hết.
Nếu em sợ không nói được gì thì ăn nhiều cơm, trù nghệ của mẹ anh cũng không tồi."
Tống Lê chưa từng gặp cha mẹ anh, nhưng biết cha mẹ Hứa đều là bác sĩ, ngày thường rất bận.
Quan hệ của cô và Lý Ngọc Trinh không tốt, nhiều năm qua cũng không liên hệ, như là đã chấp nhận đoạn tuyệt quan hệ mẹ con, cho nên Tống Lê cũng không biết giao tiếp với trưởng bối như thế nào.
Không có kinh nghiệm, càng không có cơ hội.
Cô dường như cả đường bị Hứa Từ nắm tay đi đến cửa nhà, đi đường luôn chậm nửa bước, vừa vặn có thể trốn ở sau cánh tay anh.
Mở cửa chính là một người phụ nữ mặt tròn, cười đến mức gương mặt hiền từ: "Ái chà, A Từ đã về!"
"Dì Triệu."
Người phụ nữ nhận đồ vật trong tay anh, vừa đón người vào cửa, vừa quay đầu lại gọi: "Tiên sinh phu nhân! A Từ đã về!"
"Mau vào đi mau vào đi, cha mẹ cháu đã đợi cả buổi rồi." Dì Triệu tìm dép lê cho hai người, lúc này mới nhìn thấy Tống Lê ở phía sau.
Bà ấy rất hòa ái, đôi mắt cười tủm tỉm cong thành trăng non: "Ai da, vị này chính là Tống tiểu thư đi? Không nghĩ đến qua nhiều năm như vậy, trông vẫn xinh đẹp như vậy."
Tống Lê đột nhiên bị khen đến ngượng ngùng: "Dì Triệu."
Bà ấy cầm đồ vật đi vào trước, Hứa Từ ngồi xổm xuống đổi giày cho cô, Tống Lê nhẹ nhàng mà chọc bả vai anh: "Hứa Từ, dì Triệu làm sao lại biết em?"
Trong nhà có ảnh của cô, trong phòng ngủ còn để, Hứa Từ không nói cho cô: "Em đoán đi."
Tống Lê tức giận muốn đánh anh, ngẩng đầu lại thấy hai người đi từ thư phòng ra.
Một nam một nữ, nam có chút giống với Hứa Từ, cao mà gầy, trên mũi có một bộ mắt kính, nho nhã hiền hoa.
Nữ tú lệ hào phóng, rất tri thức.
Làm Tống Lê cảm thấy có chút khẩn trương chính là hai người kia có vẻ rất câu nệ.
"Bà đi đi."
"Ai da ông đi đi."
"Tôi đã bảo bà đi đi."
"Ai da ông đi đi!"
Hai người xô đẩy nhau trong chốc lát, cuối cùng vẫn là mẹ Hứa đi đến trước.
"Cháu chính là Lê Lê đi? Ai da xin chào xin chào, cô là mẹ của Hứa Từ."
Tống Lê quay đầu nhìn Hứa Từ, sau đó cũng vươn tay: "...!Chào cô ạ."
Toàn bộ hành trình Hứa Từ nhịn cười.
Lúc ăn cơm chỉ có dì Triệu đang nói chuyện, Tống Lê cảm thấy kỳ lạ nhưng cũng không hỏi nhiều.
Sau khi cơm nước xong cha Hứa liền về thư phòng viết luận văn, mẹ Hứa không tìm được việc gì để làm, đi theo dì Triệu đến phòng bếp rửa bát.
Tống Lê nghĩ muốn đi rửa chút hoa quả ăn hay không, nhưng lại không dám nói, chỉ có thể chọc chọc Hứa Từ ngồi bên cạnh xem TV: "Cha mẹ anh làm sao cũng không nói lời nào?"
Cô đã chuẩn bị nghênh đón việc tra gia phả, nhưng bọn họ đến một câu nhà ở đâu cũng chưa hỏi.
Đây mẹ nó kỳ lạ!
Hứa Từ thật ra rất bình tĩnh, "Hỏi cái gì?"
"Hỏi em là người ở đâu, nhà có mấy người, có anh chị em hay không, cha mẹ làm gì, bây giờ làm gì, tiền lương bao nhiêu, định muốn bao nhiêu sính lễ...!Sinh thần bát tự là bao nhiêu? Có thể sinh con trai hay không? Tôi cảm thấy hai người không thích hợp, đây là 500 vạn cô cầm rồi rời khỏi con trai tôi."
Tống Lê nuốt nuốt nước miếng: "Thì...!Mọi việc đi như vậy, em cũng là lần đầu gặp phụ huynh, không có quá nhiều kinh nghiệm."
"..." Hứa Từ ngước mắt nhìn cô: "Anh cảm thấy em rất có kinh nghiệm."
"Ai da, xem nhiều kịch bản cũng coi như kinh nghiệm lý luận, lần đầu tiên thực hành."
Hứa Từ không khỏi bật cười: "Lo lắng cái gì? Bọn họ không hỏi là bởi vì bọn họ sợ xã hội* (Hội chứng sợ xã hội, hay ám ảnh sợ xã hội, (tiếng Anh: social phobia, Social anxiety disorder) là một dạng trong nhóm bệnh rối loạn lo âu được mô tả bởi đặc điểm sợ hãi quá mức trong các tình huống xã hội thông thường.
Biểu hiện thể chất thường thấy là tim đập nhanh, đỏ mặt, đổ mồ hôi, khó chịu ở dạ dày, buồn nôn.)."
"Sợ xã hội?" Cô kinh ngạc.
Bác sĩ cũng bị sợ xã hội sao.
"Ừm cũng không coi như vậy." Hứa Từ cười nói: "Đột nhiên có con dâu, có chút lo lắng."
Còn lo lắng hơn cô.
Nhưng bọn họ đều thích cô, cũng biết cô.
Biết tên cô, chiều cao, cân nặng, công việc, cũng biết cô là người Hứa Từ nhớ mãi không quên.
Chỉ là không ai nghĩ đến, bọn họ tách ra nhiều năm như vậy còn có thể ở bên nhau.
Lúc nói cho mẹ Hứa bà ấy còn rất khẩn trương, sợ Tống Lê biết bà ấy sắp xếp xem mắt cho Hứa Từ sẽ tức giận, nhưng Tống Lê cũng không phải người có lòng dạ hẹp hòi như vậy.
"Vậy cha mẹ anh còn rất đáng yêu, bọn họ lo lắng em lại không lo lắng nữa." Tống Lê ghé vào trên cánh tay anh: "Nhưng bọn họ có thể không thích em hay không?'
Hứa Từ thuận thế cúi đầu hôn cô một cái: "Sẽ không.
Anh thích, bọn họ đều thích."
Không thích mà nói cũng không đến mức hai người chỉnh lịch trực ban cố ý chờ hai người bọn họ về ăn cơm.ến mức hai người đều thay lịch trực ban cố ý ở nhà chờ bọn họ về ăn cơm.
Dì Triệu thu dọn phòng trước kia của Hứa Từ, trong phòng có mùi hương an thần nhàn nhạt.
Hứa Từ nói đó là do mẹ Hứa đốt, biết cô ngủ không tốt lắm, sợ thay đổi hoàn cảnh sẽ nhận giường, ngửi chút sẽ an tâm hơn.
Sau khi Tống Lê lên giường ôm eo anh: "Vậy mẹ Hứa cũng thật sự không hiểu em, em không nhận giường, chỉ nhận chồng."
Hứa Từ nâng cằm cô lên, ngậm môi đỏ từng chút một: "Thật trùng hợp, anh chính là chồng em."
Phòng bên cạnh chính là phòng cha mẹ Hứa, Tống Lê không dám kêu quá lớn, Hứa Từ kéo cô xuống dưới thân, hôn người đến mức kín không kẽ hở, âm thanh chống đối rất mạnh, hơi nước trong cơ thể Tống Lê đều bị anh ép khô.
"Hu...!Anh nhẹ chút..."
Tống Lê đẩy đầu toàn mồ hôi của anh, eo lại bị anh thuận thế nâng lên đỉnh: "A ưm...!Hứa Từ..."
"Đã quên rồi à?"Anh dùng sức mà quất đánh hai cái: "Ở trên giường phải gọi anh là gì?"
"Hu...!Chồng...!Nhẹ chút..."
"Không nhẹ được."
Hứa Từ bóp eo đâm càng sâu hơn, tiếng nước nhớp nháp bạch bạch rung động.
Khi tỉnh lại vào ngày hôm sau không có ai ở nhà.
Cha mẹ Hứa phải đi làm, dì Triệu đi ra ngoài mua sắm.
Sau khi Hứa Từ kết hôn không định sống với cha mẹ, cha mẹ Hứa từ trước đến nay đều tôn trọng quyết định của anh
Chỉ là vấn đề định cư rất quan trọng, bọn họ cũng chưa nghĩ kỹ, nhưng hai tháng này chắc đều sẽ ở thành phố S.
Tống Lê cho rằng cha mẹ Hứa cũng có tính cách tương đối lãnh đạm, nhưng sự thật chứng minh lời nói của Hứa Từ là đúng, bọn họ chỉ là có chút lo lắng mà thôi.
Ở sau một ngày, cha Hứa không còn ở thư phòng, sẽ chơi cờ vây với Hứa Từ.
Lời nói của mẹ Hứa càng nhiều hơn nhưng đều không nói chuyện nhà mà là ở bên cạnh hỏi cô sản phẩm skincare nào dùng tốt, nhìn thấy hoa nhỏ trên móng tay Tống Lê, bà ấy còn muốn vẽ một đóa theo.
Nhưng bác sĩ rất ít đi làm nails, sau đó Tống Lê làm cho bà ấy móng dùng một lần, tắm rửa là có thể rửa sạch.
Sau khi ăn xong người một nhà đi ra ngoài tản bộ.
Hình như là bình thường hơn ngày thường nhưng trong lòng Tống Lê lại sinh ra một chút cảm giác kỳ dị xa lạ.
Loại cảm giác xa lạ này, làm cô có chút muốn khóc, đặc biệt là lúc nhìn cha mẹ Hứa tay trong tay đi ở phía trước.
Tiểu khu đang ở không tính xa hoa, người già và trẻ con cũng rất nhiều, giữa tháng tư đúng là thời tiết muôn hoa đua thắm, cỏ trong vườn hoa đều là màu xanh biếc tươi mới.
Náo nhiệt lại không làm người chán ghét, mà có vẻ sức sống bừng bừng.
Hoàng hôn kéo bóng dáng của bọn họ dài ra.
Tay Tống Lê được anh nắm trong lòng bàn tay: "Hứa Từ."
"Ừm?" Anh cúi đầu.
Hình như mỗi lần gọi anh như vậy, anh đều sẽ đáp lại.
Tuy không biết cô muốn làm gì, nhưng chuyện gì xảy ra trước cũng đè thấp bả vai xuống, vĩnh viễn hướng về vị trí của cô.
Cô nói: "Cha mẹ hình như rất ân ái."
Đi đường rất lâu, bọn họ đều không buông tay ra.
Tính cách cha Hứa hơi chất phác, cổ hủ nhưng cũng không bủn xỉn thể hiện tình yêu.
Hai ngày nay Tống Lê ở nhà, có thể nhìn thấy cha Hứa luôn yên lặng rót nước khi mẹ Hứa nói chuyện.
Mẹ Hứa sơn xong móng tay thứ nhất phải cho ông ấy xem, ông ấy cũng sẽ ngẩng đầu trong ván cờ, nghiêm túc mà nhìn một lát, nói vẽ rất xinh, màu lót cũng làm làn da bà ấy trắng hơn.
Mẹ Hứa cũng nói bà ấy thích đóa sơn chi trên ngón áp út kia nhất.
Chỉ là thực đáng tiếc, móng tay không thể giữ lại lâu.
Nhưng ngày hôm sau cha Hứa liền mua một chậu hoa sơn chi từ chợ về.
Tình yêu chưa bao giờ là qua loa.
Hứa Từ cúi đầu hôn mặt cô: "Chúng ta cũng vậy."
Tống Lê nắm chặt tay anh: "Thật vậy chăng?"
"Thật sự."
Ráng chiều phủ kín đại địa, người già nghỉ ngơi cách đó không xa, những đứa trẻ đang chơi đùa.
Cha mẹ Hứa đứng ở tàng cây phía trước chờ bọn họ đuổi kịp.
Hứa Từ nắm lấy tay cô, ngữ khí nghiêm túc và kiên định.
Bọn họ có rất nhiều mười năm, mười năm lại thêm mười năm, ở những ngày tháng bình đạm không đếm được yêu nhau.
Ngày 23 tháng 4 năm 2018, Hứa Từ sẽ càng ngày càng yêu cô hơn như cũ.
HOÀN TOÀN VĂN
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...