3 – Em là Mao Hiểu Húc
Mao Mao trải qua ba tiếng mưa lạnh, coi như là lễ rửa tội, ngày hôm sau sinh khí đã như rồng như hổ, thật đáng thương.
Hôm đó, Mao Mao đến chỗ phòng trưng bày tranh để làm mấy việc vặt, sự thật là vừa ra khỏi cổng trường, lại gặp người hôm qua cô đợi, lập tức vui mừng chạy lại, nhưng cô lại chú ý đến mỹ nữ bên cạnh anh đang nhẹ nhàng gục vào lòng anh, cô không khỏi… rảo chân bước đến! “Đời người chỗ nào cũng có thể gặp lại, hai người cũng đến để đợi xe buýt à?”
Tô Tuân quay đầu lại nhìn thấy cô, lịch sự nói: “Xin chào.”
Mao Mao nhìn lướt qua cô gái kia: “Chân cô ấy bị sao vậy?” Đang định giơ tay ra đã bị Tô Tuân ngăn lại: “Trật khớp thôi, không sao, em đừng động vào.”
Mỹ nữ nhìn cô, nở nụ cười yếu ớt.
Mao Mao cười hi hi: “Ba em là bác sĩ, thực ra xoay một cái là có thể như cũ, rất đơn giản.”
Tô Tuân trầm ngâm, cuối cùng vẫn không dám mạo hiểm: “Cám ơn, không cần, tôi đưa cô ấy đến bệnh viện.”
Bên cạnh có người ngạc nhiên thốt lên một câu: “Cô ấy không phải là á quân của Đại học X Trương Tử Yến sao?”
“y da, đúng là cô ấy.”
“May quá, xin chữ ký!”
“…”
Còn Mao Mao đã bị đẩy ra bên ngoài.
Người con gái luôn gục đầu vào ngực Tô Tuân lại bị bu lấy, những người xung quanh ai cũng chen vào, chân mày Tô Tuân nhăn lại.
Mao Mao “chậc” một tiếng, tạo ra một lối thoát: “Thầy mau đưa cô ấy đi, chỗ này để em ngăn lại.”
“Uầy, cô bé, tránh ra!”
Mao Mao vặn lưng: “Đường này do ta mở, cây này do ta trồng, muốn gặp mỹ nữ kia, hãy để lại tiền mãi lộ.”
“Cô là cái thá gì chứ?! Cút mau!”
“Nam sinh nói chuyện sao lại chẳng có chút khí phách, dám đấu với lão nhị nhà ta?”
“Cái gì?!”
“Lão nhị, cái dưới đũng quần ấy.” Cô lập tức ngạc nhiên nói: “Ngươi không thể không có lão nhị?!”
“…”
Tô Tuân đã gọi được taxi, để Tử Yến vào trước, khom người nghiêng đầu nhìn về phía sau.
“Sao thế?” Tử Yến khẽ gọi.
“Không, không có gì.”
Khi Mao Mao giải quyết xong đám người phiền phức này thì xe đã quay đầu chạy đi rất xa: “Chậc, xa mấy cũng có thể nói tạm biệt mà!” Buông cánh tay xuống, đúng là rất đau, vừa nãy tên khốn đó còn vặn tay cô!
Khi cô quay về ký túc với thương tích đầy mình, bỗng nhìn thấy người đang đứng trước cửa khu nhà, mắt cô lập tức sáng lên: “Thầy tìm em à?”
Tô Tuân liếc nhìn cánh tay cô: “Em không sao chứ?”
“A? Ồ, không sao, không sao, vết thương nhỏ, không đáng gì!” Nói xong còn vung lên một cái.
“Hôm nay thật cảm ơn em.”
Mao Mao xua tay: “Đừng khách sáo, đừng khách sáo, nhưng cũng phải nói lại, tại sao hôm đó thầy không đến? Hại em đợi bao lâu!”
Tô Tuân thực sự cảm thấy có lỗi: “Xin lỗi, lúc đó tôi có việc đột xuất, lại không có cách nào liên lạc với em, cho nên…”
Mao Mao hơi cúi đầu, nghĩ đến việc tự mình dán tên số điện thoại của cô lên máy tính… lúc quay đầu lại hai mắt chạm vào nhau: “Cái đó, ngày mai thầy dẫn em đi chơi công viên giải trí được không? Lúc nhỏ em rất muốn đi, nhưng không có ai dẫn đi. Thầy sẽ không cho em leo cây nữa chứ?”
“…”
Thế là cuối tuần, Mao Hiểu Húc và Tô Tuân cùng đứng trước một tấm biển lớn của khu giải trí.
Hôm nay Tô Tuân ăn mặc rất thoải mái, lại còn đeo một cặp kính, càng khiến anh toát lên vẻ thư sinh, chiếc áo len màu kem được khoác lên người anh thật phù hợp.
Còn Mao Mao lại ăn mặc như là lễ Noel, đứng ở đây, rất bắt mắt.
“Tôi nhớ còn lâu mới đến lễ Noel mà?”
Mao Mao cười nói: “Chúc mừng trước.” Ngầm có ý thâm sâu.
Tô Tuân biết rõ, nên chuyển đề tài: “Vậy bây giờ em muốn chơi gì?”
“Theo như em điều tra, nữ sinh bất luận là đi với bạn trai hay bạn gái, thì chụp ảnh là không thể thiếu.” Nói rồi lấy từ trong túi ra một tờ giấy, xem thật kỹ, rồi lại thu về.
“Vậy em đi đi.”
“Một người chụp thì có gì vui?!” Mao Mao liếc nhìn anh, vẻ mặt muốn nói: “Thầy không phải thật sự để em đi chụp một mình chứ?!”
Tô Tuân lại đau đầu: “Vậy tôi sẽ vào đó ngồi một lúc, xem em chụp là được rồi.”
Mao nhanh chóng nắm lấy áo Tô Tuân, khoe hàm răng trắng như tuyết.
Mấy phú sau, hai người đứng trước mặt cô nhân viên, xem tấm thiếp lớn trong tay hình như là ảnh cưới của những năm 40.
“Xem ra chúng ta không hợp với cái này.”
Mao Mao gật đầu: “Cắt thành hai nửa là có thể làm di ảnh rồi.”
“…”
Cô bán hàng khóe miệng giật giật tiễn khách, Mao Mao kéo Tô Tuân thực hiện mục tiêu tiếp theo.
“Theo sự điều tra của em, nếu có nam sinh đi cùng, nữ sinh nhất định sẽ lựa chọn đi Nhà Ma.” Mao nhìn chằm chằm vào tờ giấy, nghiêm túc trả lời.
“Vậy nếu không có bạn trai thì sao?” Tô Tuân cảm thấy có chút thú vị.
“Đến quán kem.”
“Vậy em chọn cái nào?”
Mao Mao nghiêng đầu hỏi: “Thầy tự nhận là nữ hay nam?”
“Vậy đi Nhà Ma.”
Mười phút sau, tại cổng ra của Nhà Ma.
Tô Tuân thản nhiên kết luận: “Hiệu quả âm thanh không tồi, hiệu quả bất ngờ cũng tạm được.”
Mao Mao cười hi hi: “Tiếng la hét của nữ sinh bên cạnh mới khiến người ta sợ hãi.”
“Xem ra chúng ta thật sự không hợp với nơi này, hay là quay về.” Tô Tuân quay người đi về hướng cửa ra.
“Đợi đã!” Mao nhanh như bay ôm lấy cánh tay của anh - đây chính là thứ cô tính sẽ làm khi đến Nhà Ma, đáng tiếc hiện thực cũng tạm được, nhưng trước mắt điều quan trọng nhất là: “Lãng phí sẽ bị Thiên Lôi đánh chết!”
“Cái gì?” Tô Tuân dở khóc dở cười nhìn nữ sinh dáng vẻ như con gấu Koala đang níu lấy cánh tay anh: “Vậy em vẫn còn muốn chơi gì nữa?”
“Theo như điều tra, nữ sinh cảm thấy bị kích thích nhất chính là đi tàu lượn, chúng ta đi chơi cái đó đi!” Cô lôi người đi.
Cơ bản anh đã tưởng tượng được kết cục thế nào.
Tô Tuân nhìn theo nữ sinh đã chạy tới chen ngang vào dòng người đông đúc, đột nhiên lại muốn cười, cô ấy thật sự là một người kỳ lạ.
Theo bản năng, một bàn tay nhẹ nhàng mân mê những đường chỉ tay trong lòng bàn tay vẫn còn hơi ấm kia, Tô Tuân thở nhẹ một cái, hình như anh đã gặp phải một phiền toái ghê gớm.
Hôm nay Mao Mao rất vui, về trường tạm biệt người trong lòng, cô chợt nhớ ra điều gì, gọi giật lại người đã rời đi được hai bước: “Hey, Tô Tuân, anh biết em tên gì không?”
“Em là Mao Hiểu Húc!”
4 – Em thích ăn nhất là món thịt bò kho tàu
Mao Mao rất tận tụy trong công việc đưa cơm, mỗi ngày ba bữa sáng trưa tối sau khi làm xong các món ăn ngon đều không quên mang cho Tô Tuân một phần, anh thấy chuyện này thật phiền phức, nhiều lần khuyên bảo nhưng đều không có kết quả, cuối cùng chỉ có thể trả tiền ăn cho cô.
Mao Mao lúc nhìn thấy anh rút tấm thẻ tiền lương của anh đưa cho cô, đột nhiên máu nóng trong người trào lên, hình như còn nghe thấy cả khúc nhạc cử hành hôn lễ.
Nhìn thấy cô phấn khích rời đi, Tô Tuân không chịu được lại lắc đầu, nhưng trong mắt thì như đang cười.
Sau này, Mao Mao mua hai suất cơm mang đến phòng làm việc ăn cùng người trong lòng, trước đây cô đều ăn với tốc độ như tên bắn, nhưng đối diện với cách ăn nho nhã của Tô Tuân, cô cũng miễn cưỡng ăn chậm theo.
Thầy chủ nhiệm lớp mười ngồi bên cạnh, dốc hết tâm huyết mà ăn.
Sau này thầy ấy hỏi Tô Tuân có phải anh đã thích Mao Hiểu Húc rồi không, Tô Tuân lúc đó có chút ngập ngừng, cuối cùng hình như trả lời là không phải.
Thật đấy, với sinh viên, sao có thể?
Hơn nữa, xem ra cô ấy chỉ là một phút nông nổi, qua một thời gian nhiệt tình thì cũng sẽ không quấn lấy anh nữa.
Mao Mao vừa ăn vừa nói: “Anh thích ăn nhất thịt bò, cà chua, ghét nhất là ớt xanh và cà.”
Tô Tuân có chút ngạc nhiên, bởi vì cô nói đúng: “Em làm sao mà biết được vậy?”
“Mỗi ngày em đều quan sát mà, nhìn xem, em quan tâm đến anh bao nhiêu, cảm động không?”
“…”
“Tô Tuân, em thích ăn nhất là thịt bò kho tàu, anh nhất định phải nhớ nha.”
Sau một tháng ăn cùng Tô Tuân, kết quả là Mao Mao gầy đi hai cân rưỡi, trời ơi, đây chẳng phải là một mũi tên trúng hai đích sao?!
Hôm nay, cô mang hai suất trứng cuộn cà chua, hạnh phúc mở cửa phòng làm việc, nhưng lại thấy có người ngồi bên cạnh Tô Tuân, trong lòng Mao Mao buồn vui lẫn lộn, ánh mắt có chút tà khí, nhìn thấy thầy chủ nhiệm lớp mình hình như chưa ăn cơm, liền nở nụ cười, chạy lại: “Thầy, em mời thầy ăn cơm được không?”
Phản ứng đầu tiên của thầy chủ nhiệm lớp mười là kinh ngạc, sau đó nhìn Tô Tuân đang cùng Trương Tử Yến ăn cơm, đối phương cũng liếc mắt nhìn bọn họ, Tô Tuân hình như hơi nhíu mày, nhưng lại không nói gì.
“Thầy ơi, mỳ xào để nguội sẽ không ngon!” Mao nào đấy nhanh chóng quay đầu.
“À, được, cái này, bạn học Mao, sau này sẽ trả em tiền.”
Mao Mao xua tay: “Phần của thầy là dùng tiền của Tô Tuân mua, thầy đưa cho thầy ấy là được rồi.”
Mao Mao quay lại ký túc thì bị đau bụng, ồ, ăn nhanh quá đây mà! Một tháng cô ăn với tốc độ chậm, sức co bóp dạ dày đương nhiên không theo kịp, thật thê thảm!
Triều Dương hỏi: “A Mao, bà không sao chứ?”
Mao Mao rên rỉ: “Tôi sắp chết đây, cà chua thật khó ăn.”
Triều Dương mắt trắng dã: “Tự tạo nghiệp chướng thì không thể sống nổi.”
Mấy ngày không thấy người kia đến đưa cơm, Tô Tuân đột nhiên cảm thấy có chút… chán ăn. Một trạng thái rất lạ.
Lúc anh đến nhà ăn, vừa lên đến tầng hai thì nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, không phải Mao Hiểu Húc thì là ai? Anh vừa thoáng nhìn đã phát hiện ra cô… Điều này thật lạ, cô không hề nổi bật cơ mà!
Lúc này Mao nào đó đang cùng mấy người bạn ăn cơm, trên tay cầm một cái đùi gà nướng, ngồi bên cạnh cô là một nam sinh vừa cười, vừa đưa cho cô khăn giấy.
Không hiểu sao Tô Tuân nhình thấy cảnh này, đột nhiên lại không muốn ăn ở nhà ăn nữa, lúc này anh từ từ đi xuống, trong lòng suy nghĩ, rốt cuộc cô ấy mua mỳ xào trứng cà chua ở cửa hàng nào nhỉ?
Sau đó một tuần, Mao nào đó lại mang thức ăn ngon xuất hiện tại pḥng làm việc của Tô Tuân khiến anh không khỏi giật ḿnh.
“Đói quá, đói quá, ăn đi, em ăn xong còn phải đi làm thêm.”
Tô Tuân nghi ngờ nhìn cô: ““Em dạo này thiếu tiền sao?”
Nói đến chuyện này, Mao Mao phẫn uất: “Ông già em cắt bớt tiền tiêu vặt của em! Thật là thất đức, không phải chỉ cãi ông một câu “già rồi mà còn ki bo” đấy chứ - anh nhìn em gì chứ?”
“Em có thể dùng thẻ của anh.” Anh mở nắp hộp cơm, thực ra anh luôn muốn nói với cô chuyện này, cũng coi như là “phí vất vả” cô giúp anh mua cơm.
“Ý của anh là…?” Mao Mao trong lòng thấy máu nóng chạy khắp cơ thể, YY đã đạt đến cực điểm!
Tô Tuân ăn sắp xong cơm thì nhận được một cuộc điện thoại, sau khi tắt máy hơi miễn cưỡng hỏi Mao Mao: “Ngày mai em có thể đi dạo phố cùng anh không?”
Thế nào gọi là mở cờ trong bụng, lúc này Mao nào đó chính là ví dụ điển hình cho câu nói này, gật đầu cái rụp: “Được thôi, được thôi!”
“Tử Yến muốn mua một chút đồ, anh sợ có người sẽ chú ý, em…”
Mao Mao ngây ra: “Không sao, không sao, 3P(1) mà.”
“…” Ý gì vậy?
(1). 3P: quan hệ giữa ba người.
Hôm nay đi dạo phố mọi việc đều rất tốt, cho đến khi chiếc mũ che nắng của Trương Tử Yến bị bay mất.
Đảm đương làm mồi câu, lần này Mao Hiểu Húc bị giẫm suýt nữa gãy chân, mẹ nó, đây là thế giới gì vậy, cô cũng là con gái mà! Nhưng cũng coi như là không phụ sự ủy thác, mỹ nữ không bị thương chút nào. Quả nhiên đi ra ngoài cần mang mồi nhử!
A Mao đang bị chân một con heo giẫm lên, suýt nữa đau đến phát khóc, ngay sau đó cô được Tô Tuân kéo ra phía sau lưng, giọt nước mắt nóng hổi của Mao Mao trào ra, anh vươn cánh tay ôm mạnh lấy cái eo thon thả của người đối diện, cô có chết cũng cam lòng!
Sau đó Tô Tuân giúp cô bôi thuốc lên vết thương, đồng thời nói: “Sau này em đừng chắn ở phía trước.”
“Hi hi, em thích chắn ở phía trước anh.”
“…” Tô Tuân nói: “Tử Yến, cô ấy… Em cũng không cần phải liều mạng, không sao đâu, thực ra em vốn dĩ cũng không cần…”
“Không sao, không sao, chăm sóc mỹ nữ là điều nên làm mà.” Mao Mao cười to: “Huống hồ yêu ai yêu cả đường đi lối về.” Nói xong lập tức chớp lấy thời cơ: “Cuối tuần này đi hát Karaoke với em nhé?” Một kiểu hẹn hò biến tướng! Oh yeah!
A Mao đáng thương của chúng ta chưa từng yêu, cô chỉ là nghe người khác nói phải đến rạp chiếu phim công viên giải trí, hay Karaoke mà thôi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...