Bức thư bị lãng quên

 
Chu Cẩm Trình đi ra xoa xoa đôi chân mày, trong phòng khách, Lý Khải Sơn đứng dậy nói: “Cẩm Trình, nếu không vội thì nói chuyện với anh một chút.”
Đến thư phòng, Chu Cẩm Trình vừa ngồi xuống đã chủ động nói rõ: “Anh muốn nói chuyện học tiếp của An Ninh à?”
Lý Khải Sơn: “Học tiến sĩ, ừm, học rồi thì có tác dụng gì chứ!”
Chu Cẩm Trình mở lời: “Anh đã từng nghĩ chưa, có lẽ An Ninh không thích hợp với cuộc sống quá cần cù tận tụy…”
Lý Khải Sơn quay đầu nhìn anh ta: “Cẩm Trình, anh bảo cậu quan tâm đến nó, giúp được gì thì giúp nó, chứ không bảo cậu đứng về phe nó.”
Chu Cẩm Trình khẽ gật đầu, không nói thêm gì nữa.
Lý Khải Sơn: “Cậu cũng biết anh luôn mong nó quay về, Ninh Ninh là con gái duy nhất của anh, những gì anh có thể cho nó là trải sẵn cho nó một con đường, nó cũng đã hai mươi lăm tuổi rồi. Trước đây thì anh cũng để nó tự sống cuộc sống của nó, nhưng từ nay về sau, anh tuyệt đối không để nó tiếp tục như vậy nữa.”
Năm đó sau khi ly hôn, căn nhà cũ ở thành phố X và phân nửa tài sản đã chia cho người vợ cũ, công việc cũng xin điều đến thành phố G, Lý Khải Sơn cái gì cũng có thể nhường, nhưng con gái nhất thiết phải theo bố, phải mang họ Lý của ông, về điểm này thì chẳng nghi ngờ gì, mà lúc ấy tòa cũng đã phán quyết cho Ninh Ninh theo bố, nhưng con gái yêu quý không may bị tai nạn xe cộ phải nhập viện, suýt chút nữa thì bị mù.
Hai tháng nằm viện cô chẳng nói lấy nửa lời, câu đầu tiên nói ra là: “Con muốn ở với mẹ.”
Câu nói ấy khiến ông nghẹn lòng, bứt rứt, ông là một người cha, cũng hy vọng con gái quấn mình một chút… nhưng cuối cùng đành phải nhượng bộ, đợi con gái lớn một chút, hiểu chuyện rồi sẽ đưa về thành phố G, nhưng không ngờ con gái không hề có ý định quay về với ông, còn mẹ đẻ thì mặc kệ để con gái thích sống sao cũng được.
Mấy năm trước còn có thể nói do con cái chưa khôn lớn, nhưng đến giờ vẫn như thế, con gái không hiểu gì thế thái nhân tình, không có những kế hoạch tương lai, mãi như thế, ông thật sự không thể chấp nhận được.
Lý Khải Sơn ý tứ sâu xa nói: “Cẩm Trình, anh tin tưởng cậu, không chỉ vì quan hệ thân thích mà còn vì anh xem trọng năng lực của cậu.”
Chu Cẩm Trình cười: “Em biết.”
“Chị cậu mấy năm nay chung sống với anh cũng chẳng dễ dàng gì. Anh bảo Ninh Ninh gọi cậu một tiếng “cậu” nó cũng gọi rồi, nhưng từ đầu đến cuối không chịu gọi Chu Hề một tiếng “dì”, tuy chị cậu không nói ra nhưng anh biết trong lòng chị cậu rất khó chịu. Năm xưa anh không để chị sinh con là vì muốn bù đắp cho Ninh Ninh, nhưng như thế cũng là không phải với Chu Hề, anh muốn chị cậu coi Ninh Ninh như con đẻ, nhưng con bé thì…”
Lý Khải Sơn cầm từ trên bàn sách lên một tấm ảnh trẻ con, xinh đẹp dịu dàng, mắt sáng long lanh, miệng cười má lúm như hoa nở, nói: “Cậu nói xem, Ninh Ninh ngoan thì ngoan thật, nhưng tính tình lại lạnh lùng, đã không thích ai thì không bao giờ biết quan tâm, ngay cả đến ông bố như anh nó cũng chẳng để tâm mất rồi.”
Chu Cẩm Trình lặng lẽ không nói, trong ánh mắt hiện lên vẻ hờ hững khó tả.
Từ Mạc Đình tìm chỗ đỗ xe, An Ninh vào trước tìm chỗ.
“Xin hỏi có mấy người ạ?”
“Hai người.” Cô đang định đi vào cửa trong, bên cạnh có người bước vội qua An Ninh, hai người chen nhau, người phụ nữ kia nhìn An Ninh, gắt: “Lợn à, không biết nghiêng người mà đi sao?”
An Ninh cau mày: “Tôi có phải là cua đâu.”
Hai nhân viên phục vụ đứng cạnh đó được phen cười sung sướng.
Người kia bực tức thấy rõ: “Cười cái gì? Thái độ phục vụ của mấy người kiểu gì thế hả?”
Nhân viên thấy vị khách này thể hình rõ ràng là “đẫy đà” hơn An Ninh n lần, thực sự cảm thấy có gì đó là lạ, nhưng vẫn đon đả chào hỏi: “Xin hỏi có mấy người ạ?”
Đối phương liếc xéo An Ninh một cái rồi mới quay sang nói với nhân viên: “Có người đặt chỗ rồi, dẫn đường đi!” Nói xong ưỡn ẹo đi vào trong.
C̣n An Ninh được nhân viên phục vụ tận tình tìm một chỗ khá ổn cạnh cửa sổ, nhưng vừa mới ngồi xuống đã nhìn thấy người phụ nữ kia đang ngồi cách đó hai bàn.
An Ninh “á” lên một tiếng, bởi vì người ngồi đối diện với chị ta nhìn rất quen, là ai nhỉ?

An Ninh thấy lạnh hết má, ngước mắt lên nhìn thì ra là Từ Mạc Đình, bàn tay anh ấp vào má trái cô rồi mới ngồi xuống đối diện.
“Ngó nghiêng gì đấy?”
An Ninh nghĩ người này lại sắp tìm cớ để trêu mình. Cô âm thầm phòng bị.
Từ Mạc Đình rót trà cho An Ninh: “Phu nhân, mời nhé!”
“Được thôi!”
“…”
Lúc đồ ăn mang lên thì điện thoại của cô đổ chuông, nhìn số rất quen: “Xin chào!”
“Chị dâu, tôi hết tiền ăn cơm rồi!”
= =!
Bên cạnh có tiếng chửi: “Lão tam! Chúng ta không đòi tiền chị dâu, phải nói cho rõ, nhờ chị dâu giúp khiến lão đại XXOO!”
“…”
“Đúng đúng!” Lão tam tiếp tục than vãn: “Chị dâu, bao giờ chị mới về? Lão đại tàn độc ghê gớm, đến một con đường lùi cũng không chừa cho bọn này. Lão ăn thịt người không thèm nhả xương…”
Diễu võ giương oai sau lưng người khác, âm lượng tự nhiên rõ ràng, vì thế, ngồi cạnh cũng nghe thấy tiếng trong điện thoại của đối phương, Từ Mạc Đình cầm máy từ tay của An Ninh.
Đợi đối phương kể lể ai oán ba phút, đồ ăn cũng đã mang hết lên, lúc này Từ Mạc Đình mới từ từ hỏi: “Yên tâm, lúc về tôi sẽ “hoàn trả” gấp bội.”
“… Tôi là ai? Đây là đâu? Sao tôi lại đang gọi điện thoại…” Giọng của lão tam xa xa dần.
An Ninh mím môi nhịn cười nhận lại điện thoại.
“Lần sau bọn họ gọi đến em cứ mặc kệ đi.”
An Ninh rốt cuộc cũng cười thành tiếng: “Nhưng vui mà…”
“Vui bằng anh không?” Có người cau mặt lại.
An Ninh nhìn anh, miệng lẩm bẩm: “Anh mà sinh ra vào thời cổ đại, chắc chắn sẽ là một giáo chủ ma giáo giết người không chớp mắt.”
Từ Mạc Đình cười: “Phu nhân quá khen rồi!”
Từ Mạc Đình ăn uống lúc nào cũng từ tốn chậm rãi, An Ninh đã ăn rồi nên chỉ cùng ngồi uống trà, thỉnh thoảng nhìn ra ngoài cửa sổ, hoặc nhìn người ngồi đối diện. Từ Mạc Đình mặt mũi sáng sủa, nhưng vì dáng vẻ lạnh lùng quá nên khiến người ta có cảm giác lành lạnh, nhưng… vẫn đẹp trai như thường. An Ninh cảm thấy cả khuôn mặt anh đâu đâu cũng thanh rạng như vầng trăng thu. Hay là, người ta luôn đẹp trong mắt người yêu nhỉ?
Cô hoàn toàn không biết cái sự “ngầm thưởng thức” đã bị đối phương phát hiện, Từ Mạc Đình ngẩng đầu lên nói như không có chuyện gì: “Có phải em định đem gán cả thân mình cho anh không?”
Cái người này…
Tuy mặt có đỏ nhưng An Ninh lướt qua chuyện đó rất dễ dàng, rồi như nhớ ra việc gì, An Ninh hỏi chen ngang: “Hôm kia mẹ em bảo nhận được một túi đồ, đều là các sản phẩm bồi bổ sức khỏe, dưỡng sinh cao cấp. Bác cả bảo nếu là hàng thật, tổng cộng cũng phải mấy trăm nghìn đồng.” An Ninh cảm thấy món quà có vẻ cũng hơi xa xỉ quá.
Từ Mạc Đình đặt đôi đũa đang ăn xuống, nhẹ nhàng nói: “Không phải của anh tặng đâu.”
An Ninh không tin, nhìn anh đầy hoài nghi, cảm giác của cô trước nay đều rất chuẩn mà.

Từ Mạc Đình không biết làm thế nào, đành mỉm cười: “Là của mẹ chồng tương lai em tặng.”
>o<
“Em đừng để tâm mấy cái đó, chỉ là… nếu như em giúp được mẹ, mọi thứ khác đều không quan trọng.” Mạc Đình không muốn cô phải nghĩ ngợi nhiều.
An Ninh nhìn anh một lúc lâu, trong lòng cảm thấy ấm áp, nhưng vẫn nghiêm túc bảo: “Lần sau bảo mẹ anh đừng tặng nữa, tốn kém quá!” An Ninh thật sự nghĩ chúng quá đắt.
“Không sao, dù gì cũng là người một nhà cả.” Từ Mạc Đình nói kiểu như đó là đạo lý tự nhiên của trời đất vậy.
Từ lão đại, anh cứ nhất định phải vòng vèo sang chuyện đó à?
“Anh nói thật đấy!”
Từ Mạc Đình hơi mỉm cười, nói: “An Ninh, anh nói không thể thật hơn được nữa đâu.”
Lại có kẻ chịu thua triệt để rồi.
Lúc ấy, An Ninh nhìn thấy người phụ nữ ngồi cách hai bàn đang chỉ vào người ngồi đối diện mà hỏi: “Sao anh lại nhìn cô ta? Có phải là cô ta không?”
An Ninh không hiểu gì cả, người nam kia còn nhìn cô thêm một cái nữa rồi cúi đầu xuống, bắt đầu giải thích. Nhưng rõ ràng là chị kia không có ý hợp tác: “Tôi không nghe! Các người quen nhau từ bao giờ? Anh nói đi, nói mau!” Cách nhau chỉ khoảng bốn, năm mét, ở giữa lại không có người ngồi nên dù bàn bên kia không nói to thì bên này cũng có thể nghe thấy, huống hồ là âm lượng thế này.
An Ninh nghĩ bụng, chả nhẽ cô lại gặp phải “vỏ dừa” giữa ban ngày… Người nam kia lại dòm sang An Ninh lần nữa, rồi nói như hối hận giá mà trước đây… “Thì mấy hôm trước.”
An Ninh mắt đờ đẫn, anh ta là ai nhỉ?
Từ Mạc Đình hỏi: “Có cãi nhau à?” Anh ngồi quay lưng lại với hai bọn họ, thành ghế sofa lại khá cao, thế nên hai người đang đóng vai trong cuộc chiến bảo vệ tình yêu kia, ngoài An Ninh có thể nhìn rõ ra thì Mạc Đình chỉ thấy lấp ló một chút bóng người.
An Ninh thu mắt về không nhìn nữa, dù sao cũng là người không liên quan, kệ bọn họ là xong. Nhưng cô đâu biết “vỏ dừa” thường giội không trôi.
“Có phải cô ta theo anh đến đây không? Thảo nào vào đến cửa là cô ta đã kiếm chuyện với tôi!” Blah, blah, blah, nhiều khách ở các bàn xung quanh bắt đầu nghển cổ lên hóng.
An Ninh dở khóc dở cười. Người phụ nữ kia lại nói một thôi một hồi, người nam đành ấp a ấp úng trả lời: “Cô ta và bạn cô ta từng hỏi tôi chuyện bệnh viện tôi có dịch vụ vá màng…”
Nghe xong câu ấy, An Ninh mới mơ hồ nhận ra người nam đó là ai. Là tay bác sĩ phụ khoa mà Tường Vy xem mặt?
Nhưng An Ninh vẫn thấy tức tối, hai người đó cũng thật là chả ra gì.
“Quen à?” Mạc Đình hỏi, anh cũng chẳng thèm quay lưng lại xem đám nhăng nhít đó là ai.
An Ninh lắc đầu: “Không hẳn thế, chỉ là Tường Vy đi xem mặt anh ta…”
Từ Mạc Đình nhướng mày: “Em đi xem mặt cùng?”
An Ninh có vẻ muốn cười: “Em chỉ quan tâm cái…”
“Quan tâm cái gì?”
Ách! Thực ra…

An Ninh thấy Mạc Đình tỏ vẻ bình thản, nhưng để an toàn nên vẫn nói: “Không sao, suy cho cùng thì cái miệng mọc ở trên đầu người khác…” Chỉ cần anh không hiểu nhầm, câu cuối An Ninh vẫn để trong lòng.
“Không được!” Mạc Đình cười: “Anh xưa nay có thù tất báo.”
An Ninh ngẩn ra mấy giây, Từ lão đại chắc không định giết người không cần hỏi chứ?
Tuy rất vui vì sự tin tưởng và che chở của anh, nhưng nếu là loại người đó thì không đáng.
An Ninh đang định nói: “Cứ đi con đường của mình, mặc kệ người ta nói gì” thì tay bác sĩ đó đã chủ động mò đến.
Đối phương đi đến chào một tiếng vẻ xin lỗi: “Cô Lý”, quay ra muốn nhìn cho rõ người đối diện với An Ninh, bất giác sững người.
An Ninh không nỡ để Mạc Đình tham gia vào vở kịch “thấp kém” này, bèn mở lời lạnh nhạt: “Có việc gì vậy?” Chỉ hy vọng anh ta mau đi cho.
Tay bác sĩ do dự một hồi rồi nói: “Cô Lý, bạn gái tôi… haizz, có thể nhờ cô giúp tôi được không?”
Giúp đỡ? An Ninh chưa từng thấy ai mặt dày như vậy, cô ngỡ ngàng đến mức không đỡ nổi.
Tay bác sĩ phụ khoa lại muốn nói gì đó thì nghe thấy một giọng hỏi đột ngột: “Anh muốn giúp gì?”
Tay bác sĩ quay đầu xem người nói là ai, An Ninh cũng nhìn anh, khuôn mặt Từ Mạc Đình không có biểu hiện gì, chỉ thấy anh nói: “Anh nhờ vợ tôi giúp, tôi cũng muốn biết là việc gì?”
Tay bác sĩ đờ đẫn, An Ninh cũng đờ luôn.
Vợ tôi?
“Phu nhân” An Ninh nghe đã thấy rất kịch, đằng này còn “vợ tôi”…
Tay bác sĩ cảm thấy ngượng, vốn nghĩ người đàn ông có vẻ đẹp lạnh lùng này chỉ là một đối tượng xem mặt khác, ai ngờ lại là…
Từ Mạc Đình xưa nay vốn không nhẫn nại với người khác, đợi mấy giây sau thấy anh ta không có gì để nói, liền bảo: “Nếu không có chuyện gì, vậy có thể để chúng tôi dùng cơm tiếp không?” Ý tứ chẳng qua là anh cút đi được rồi đấy.
“…”
Cứ nghĩ thế là kết thúc, nhưng không, lúc người phụ nữ béo tốt kia vừa khéo mò qua, Từ Mạc Đình lại nói chầm chậm: “Anh cho rằng nếu anh so với tôi, vợ tôi sẽ thèm nhìn anh sao?”
An Ninh cũng a dua theo, bổ sung cho đầy đủ câu nói của Mạc Đình: “Anh đem so với tôi, đâu chỉ kém một chút, vợ tôi sẽ thèm nhìn anh sao? Trong bất kỳ trường hợp nào cũng thế.”
Vậy mới nói, đừng có dây vào mấy nhà ngoại giao giỏi che giấu và đầy mưu mô, sở trường của họ là dùng lời lẽ lịch thiệp dễ nghe để giết người.
Lúc ấy, chẳng thấy người phụ nữ đành hanh kia phát rồ lên, An Ninh cũng thấy lạ, nhưng sau đó ngộ ra ngay, đây là kiểu hạ gục trong tích tắc.
Ra ngoài, An Ninh cứ kéo vạt áo Mạc Đình mà cười, tuy là không nên, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy sung sướng: “Anh tệ thật đấy!”
“Em không thích à?”
“Thích quá đi chứ.” An Ninh sững lại, gõ nhẹ vào anh: “Lại còn cài lời của em nữa chứ.”
Từ Mạc Đình cúi xuống cười: “Anh cài lời em bao giờ, anh không còn dùng chiêu này lâu rồi.”
Ôi cái con người này…
Thấp thoáng đâu đó trong lòng cô cảm thấy nóng bừng.
An Ninh hắng giọng hỏi: “Trước đây anh cũng đối phó như vậy với những người anh cảm thấy không vừa mắt à?”
“Không, đây là lần đầu tiên.”
An Ninh không tin.
“Thông thường chẳng có mấy ai dám mạo phạm anh.”

“…”
Bên này, Chu Cẩm Trình đang lái xe về chỗ ở, ngang qua phố thấy một cặp tình nhân, trai tài gái sắc, họ đang dựa vào nhau, cảm giác như minh chứng cho một câu nói: “Trời sinh một cặp”. Tay người con gái đang khoác lấy tay người yêu, thì thầm to nhỏ, đôi má lúm tựa như hoa nở mùa hè.
Chu Cẩm Trình thấy thế cũng cười theo, nhưng nụ cười biến mất trong giây lát. Đèn xanh đã sáng, anh đạp ga, hạ kính xe, để những cơn gió lạnh mùa đông thổi vào cho tỉnh táo. Chu Cẩm Trình là người hiểu đời, lại giỏi ứng biến che giấu cảm xúc thực của mình, vì thế, sống cũng mệt mỏi hơn người khác.
Xe đỗ ở cửa nhà, Cẩm Trình vẫn còn ngồi lại trong xe một lúc, thò tay mở khoang chứa đồ, bên trong còn có một cuốn Ngũ đại sử đã rất cũ rồi, trên bìa còn có vài vết máu.
Đó là chuyện ngoài ý muốn, nhưng cũng khó có thể biện minh cho lỗi lầm được, đáng ra anh phải để ý đến cảm xúc của cô lúc đó…
Thế mà anh lại coi cô là một cô gái ấu trĩ, tùy tiện.
Lúc anh bế cô vào bệnh viện, cô chỉ nói không ngừng: “Cho tôi về chỗ mẹ tôi được không…”
Cẩm Trình mở cuốn sách ra, trong còn có một lá thư, cũng nhuốm vệt máu.
Mở lá thư ra xem, những vết máu đã nhòe nhoẹt thành những vết ố đến mức gần như không đọc được, chỉ còn đoạn cuối thư chưa bị nhuốm máu có thể lờ mờ đọc được một cái tên: Từ Mạc Đình.
An Ninh cùng Từ Mạc Đình đi tìm khách sạn, thực ra, ngành kinh doanh khách sạn ở thành phố G tương đối phát triển, phải nói là đâu đâu cũng có. Từ Mạc Đình thì trời sinh cho cái tính kén chọn, ga giường không sạch sẽ khô ráo thì không được, nhân viên không ưa nhìn cũng không được.
An Ninh bực mình: “Anh quan trọng gì nhân viên đẹp hay không đẹp! Đây là khách sạn năm sao cuối cùng rồi. Hơn nữa, bạn gái đẹp chẳng phải là được rồi sao!”
Mạc Đình mím miệng cười: “Thế em vào cùng anh chứ?”
“…”
Trong khi An Ninh vẫn còn đang nhõng nhẽo thì Từ Mạc Đình đã quẹt thẻ một phòng đôi. Nhân viên lễ tân thấy tình nhân đôi lứa xứng đôi cũng cảm thấy thích trong lòng.
Trong thang máy, An Ninh nghiêm túc: “Em chỉ ngồi một lúc rồi đi.”
Từ Mạc Đình gật đầu: “Được mà!”
Tự nhiên lại dễ dãi thế, An Ninh không thích ứng được, đang định quay sang nhìn anh thì thấy mắt mình như tối đi, bờ môi ấm nóng mềm mại đã trùm lên bờ môi cô.
An Ninh tứ chi bải hoải như không còn sức, mắt chỉ còn mở he hé nhìn người đang hôn mình. Trong ánh mắt rạng ngời mà sâu thẳm của anh đang bùng lên ngọn lửa cuồng nhiệt. Từ Mạc Đình không phải là người nhiệt tình, nhưng mỗi khi đối diện với An Ninh, trong anh luôn ẩn hiện một khát vọng chân thành và mãnh liệt.
“An Ninh!” Trong sự mơ màng nóng bỏng, Từ Mạc Đình nâng cằm cô, từng chút một chiếm trọn hơi thở gấp gáp của cô.
sp� <����e='font-family:Arial'>ột ngày cũng được.”
 
Chuyện này vốn chẳng liên quan gì đến cậu, cần gì cậu nhiều chuyện? An Ninh định nói như thế xong kìm lại được, rốt cuộc thì cô không muốn làm những việc tổn thương đến người khác.
Mẹ cô đang giúp cô sắp xếp hành lý, An Ninh nhấn mạnh năm lần bảy lượt: “Hai mươi ngày nữa con về.”
“Biết rồi!” Bà Lý quay ra ôm con gái: “Mẹ đợi con về.”
Tạm biệt mẹ xong, An Ninh lặng lẽ đi phía trước, Chu Cẩm Trình đi cách xa phía sau chừng một mét.
Cô không suy nghĩ gì, bước đi chậm rãi.
Anh ta xưa nay vẫn giỏi phát hiện những thứ ở tầng sâu kín nhất, cũng có lẽ bởi vì quan tâm quá mức nên khó tránh bị chịu ảnh hưởng, thành ra tạo nên những thứ mà bản thân cũng không phân biệt nổi nó là cái gì, anh ta chạy lên trước đón hành lý từ tay cô: “Để tôi!”
Những đốt ngón tay đang xách túi hành lý theo bản năng co lại: “Không cần đâu.”
Tình cảnh ấy khiến cô nhớ lại chuyện mấy năm trước, Chu Cẩm Trình ép buộc đưa cô rời đi.
An Ninh lắc lắc đầu, như muốn ngăn lại những ký ức không vui.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận