Bức thư bị lãng quên

 
ĐIỀU GÌ ĐÁNG QUÝ NHẤT
Thành phố G, lúc đến nơi đã là hai giờ chiều, An Ninh vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ xe, cả quãng đường cô chẳng nói chẳng rằng, còn Chu Cẩm Trình mở cửa xe một cách đầy tâm trạng, và cũng không cố kiếm chuyện gì để nói.
An Ninh kéo hành lý xuống xe, nhìn một vòng xung quanh ngôi nhà lớn, trong vườn hoa có thêm một con chó to lúc này đang gầm gừ nhìn cô - một vị khách xa lạ.
Cô chẳng sợ gì chó nhỏ, mèo con, nhưng con chó to như vậy rõ ràng là có phần nguy hiểm, may mà nó bị xích bằng xích sắt, An Ninh cẩn thận đi rón rén từng bước, trong khi người sau lưng cô chỉ cười cười: “Sống với nó một thời gian là sẽ ổn ngay, lấy lòng nó dễ thôi.”
An Ninh yêu vật nuôi, nhưng mà... nhìn lại thì... nó to quá.
Người đầu tiên trong nhà ra đón cô là dì Chiêm - người giúp việc của bà, dì nhìn thấy cô mà phấn chấn đến nỗi suýt cả lạc tiếng: “Ninh Ninh!?” Rồi ngoái đầu mừng rỡ gọi người trong nhà: “Bà ơi, Ninh Ninh về rồi!”
Bà tuy đã quá tuổi cổ lai hy nhưng vẫn khỏe mạnh lắm, bà khoác áo bông chạy vội ra ngoài, nhìn thấy cháu gái mà mừng quá, suýt rơi nước mắt: “Ninh Ninh nhà ta về rồi, cháu làm bà nhớ chết mất.”
An Ninh cười tươi, chạy đến ôm bà: “Cháu cũng nhớ bà, bà ơi!”
Một già, một trẻ mừng mừng tủi tủi, lúc này bà mới nhìn thấy Chu Cẩm Trình lúc trước đứng dựa ở cửa đang bước lại, liền lập tức chào hỏi: “Cẩm Trình, qua đây xem cháu gái ta, một năm không gặp có phải xinh lên nhiều rồi không?”
Chu Cẩm Trình lại giả vờ làm bộ vừa mới gặp mặt: “Chào Ninh Ninh!”
An Ninh nghĩ thầm: Kiểu diễn này ở đâu ra vậy? Theo lệ chỉ gật gật đầu thôi mà.
Tối đó cô gặp ba, và Chu Hề - chị của Chu Cẩm Trình, An Ninh không có ấn tượng hay cảm tình gì đặc biệt đối với người mẹ kế ôn hòa nhu thuận này, cô không thân cũng không có ý định tiếp xúc nhiều. Những câu hỏi của ba, An Ninh cũng chỉ trả lời cho phải phép. Lý Khải Sơn cũng biết con gái chỉ yêu mẹ đẻ nên có chút hiềm khích với mình, vì vậy nhiều khi ông cũng chiều cô, không miễn cưỡng ép buộc.
Ăn tối xong, An Ninh xuống bếp phụ giúp dọn dẹp, dì Chiêm đột nhiên hỏi riêng: “Lúc trước có phải anh Chu đón cháu đến đây không?”
“Dạ?” An Ninh đang rửa hoa quả, không nghe rõ.
Dì Chiêm tự mình lẩm bẩm: “Hôm kia anh Chu còn ở đây, rồi lái xe đi thành phố X, cũng không nói gì cụ thể, chỉ bảo đến đó xử lý công việc, dì đã bảo mà, Tết nhất thế này lấy đâu ra có việc gì mà không đi không được, hóa ra là đi đón Ninh Ninh nhà ta, kể ra cũng có lòng.”
An Ninh ngẩn người.
Lúc đi ra vừa hay gặp Chu Cẩm Trình đang định ra ngoài, hai người đối diện, đối phương khẽ gật đầu với cô.
An Ninh nhìn bóng anh ta đi khỏi, trong lòng chợt nghĩ tâm tư của người lớn thật khó hiểu.
Mang hoa quả lên phòng bà nói chuyện, lúc hơn tám giờ lên lầu thấy Chu Hề đang mang thêm chăn bông cho cô, An Ninh nhẹ nhàng cảm ơn, đối phương cũng cẩn thận, chỉ cười rồi bước ra.
An Ninh thở dài một tiếng rồi ngả xuống giường, cảm thấy mình như người xấu vậy.
Não nề một chút rồi bật dậy lấy máy tính lên mạng, vừa mới online đã thấy avatar của Tường Vy sáng, “Meo Meo àaaaaaaa! Bà đến thành phố G rồi à?”
An Ninh: “Ừ!”
“Tốt quá rồi! Ngày kia ra ngoài với tôi.”
Tường Vy là người thành phố G, hồi năm thứ nhất đại học An Ninh bảo ăn Tết ở thành phố G khiến Tường Vy luôn mồm kêu duyên phận, duyên phận.
“Tôi có thể hỏi trước là làm gì không?”
“Xem mặt.”
“Á? Thế thì tôi không đi.”

“Có phải là bà xem mặt đâu, tôi biết bà đã có em rể quốc sắc thiên hương rồi, những gã khác chỉ là phù phiếm, nhưng tôi vẫn còn độc thân...”
Đang xem một loạt không ngừng chữ “độc thân, độc thân” của Tường Vy thì điện thoại kêu, với xem thì chính là quốc sắc thiên hương nào đó... haizz là Từ Mạc Đình.
“Em sang bên đó rồi à?” Một giọng nam trầm ấm vang lên, tuy đã nghe quen, nhưng mỗi lần nghe đều cảm thấy mê hồn, An Ninh không hoài nghi mình mắc tật bị âm thanh điều khiển.
“Ừm.” Trước đó đã gửi tin nhắn cho mẹ và anh, mẹ thì tất nhiên rồi, còn Từ Mạc Đình, lúc đó cô cũng rất tự nhiên báo cáo hành trình của mình cho anh. Ngón tay vẫn đang vuốt vuốt cái tua rua cạnh bàn, cô nói chầm chậm: “Hôm qua em gửi cho anh hai cái túi thêu, trong đó có hoa cát đằng, còn có một ít hoa tố hinh, mùi hương cũng nhẹ thôi, nhưng chắc vẫn có thể làm tỉnh rượu được.”
“Ừ.”
“Em cố ý chọn túi màu đen tuyền, con trai mang trên người cũng không khó coi, với lại nếu phải đi tiếp khách thì để ở áo trong cũng được.”
“Anh biết rồi.” giọng anh như ở ngay bên tai cô, nhỏ nhẹ lắm.
An Ninh nóng tai, bảo: “Sao anh không nói tiếng cảm ơn?”
Đối phương mỉm cười: “An Ninh, chúng ta đại ơn đại đức không nói đến chuyện cảm ơn.”
Mãi lâu sau An Ninh vẫn chưa hiểu, anh muốn nói ân huệ đó lớn (nhưng mà hai cái túi thêu không thể tính là ơn huệ lớn), hay là ám chỉ câu sau của cô: “Ban ơn không cần báo đáp.”
Lúc đó, ở thành phố X.
Từ Mạc Đình đang uống rượu cùng vài người bạn mới về nước trong quán bar.
Có một anh chàng dáng người hơi đậm đẩy một ly rượu đến trước mặt Từ Mạc Đình.
Một người ngồi trong quán bar, áo gió màu xanh thẫm, mái tóc đen sạch sẽ thơm tho, một chân ghếch lên giá để chân, dáng vẻ lạnh lùng... nhưng thần thái lúc gọi điện thoại lại nhẫn nại và dịu dàng, lúc này anh đang cúi đầu, điện thoại vẫn để trên mặt bàn, ngón tay không ngừng gõ gõ.
Anh chàng dáng đậm kia mới ngồi xuống cạnh Từ Mạc Đình: “Này, biết sớm đã không gọi ông đến, ông đến làm mấy em xinh tươi toàn quanh quẩn để soi ông thôi.”
Từ Mạc Đình cầm ly rượu lên, hững hờ nhấp một ngụm: “Tạm tạm rồi đấy, phải đi rồi.”
“Không phải chứ? Còn sớm thế này!”
Từ Mạc Đình giơ tay lên cho xem đồng hồ, ý là mười giờ rồi, không còn sớm nữa.
Đối phương than lớn: “Tôi nói ông đường đường là Từ đại thiếu gia, đẹp trai, có tài, lại có tiền, sao sống nhạt nhẽo thế nhỉ?” Anh ta vừa nói vừa chỉ về phía sau lưng. Mạc Đình ngoái đầu lại nhìn, trên ghế bành có một cô gái mặc váy hai dây màu hồng, yêu kiều diễm lệ đang nhìn về phía anh.
“Mạc Đình, ông biết cả đời này tôi ngưỡng mộ điều gì ở ông nhất không? Sát gái! Hiếm khi có một người đẹp thế kia, có muốn qua làm quen không?”
Từ Mạc Đình cười: “Tôi rất kén chọn với phụ nữ.”
“Đẳng cấp này còn chưa đủ cao à?”
Từ lão đại đứng dậy, để tiền rượu lên quầy bar: “Còn thua xa.”
Nói xong, đi luôn.
Có hai người thất thểu bước đến: “Từ Mạc Đình đi rồi à?”
“Ừ!”
“Sao để cho cậu ta đi mất?! Cậu ta ở đây các em mới ở đây.”
“Cậu ta là Từ Mạc Đình, tôi cản ðýợc chắc!”

Ba người trân trối nhìn nhau.
Lúc đó Từ Mạc Đình đã lái xe về chung cư, trên tay còn cầm một hộp cơm cá.
Vừa mở cửa phòng đã có một vật màu đen chạy ra quấn lấy chân anh, anh cúi xuống bế nó lên, con vật bé nhỏ liếm liếm cái móng, meo meo hai tiếng, đáng yêu dị thường.
Từ Mạc Đình bế nó vào trong bếp, mở hộp cơm ra, thế là anh bạn mèo đen mập mạp cắm đầu vào ăn. Mạc Đình đưa tay ra vuốt vuốt đôi tai của nó.
“Có cần đưa mày đi gặp mami không? Hử?”
Anh bạn nhỏ hóa ra rất biết hợp tác, ngóc đầu lên nhìn chủ nhân rồi lại “meo” một tiếng.
Từ Mạc Đình hơi ngẩn người, rồi bật cười.
Thời gian đã trôi qua hai ngày, lại nói về An Ninh, tâm trạng thanh thản đến mấy ngày nay trôi qua cũng thoải mái, hàng ngày cô gọi điện cho mẹ, và cả... Từ Mạc Đình.
Sáng sớm nay cô ra công viên gần nhà luyện thái cực quyền với bà nửa tiếng, lúc quay về thì Chu Hề đang ăn sáng.
“Ninh Ninh, ăn sáng chưa? Nếu hôm nay rảnh, cùng dì đi dạo phố nhé?”
An Ninh nghĩ một lúc, lắc đầu: “Con có việc.” Đúng là cô có việc thật, mười giờ hẹn gặp Tường Vy ở một quán cà phê.
Lúc gặp Tường Vy, An Ninh liền cảm thấy mình thật sự không nên giẫm phải vũng bùn này.
Có một nụ cười đầy ẩn ý nơi khóe miệng Tường Vy, ánh mắt sắc lẹm như dao.
“Sao phải ăn mặc kiểu đồng tính thế này?” An Ninh dở khóc dở cười.
“Trắc nghiệm xu hướng sex của anh ta.”
“...”
Lúc đó, An Ninh bị lôi xềnh xệch vào, khi Tường Vy đến trước mặt một người đàn ông, và nói đến câu: “Tôi là Phó Tường Vy, đây là vợ tôi”, An Ninh suýt chút nữa chỉ biết ngửa mặt kêu trời.
Đối phương cười: “Phó tiểu thư phải không? Mời ngồi!” Anh ta nhìn An Ninh: “Xin hỏi cô tên...”
“Tôi họ Lý.” An Ninh không định nói tên, chỉ định ăn xong rồi rút, vì quá xấu hổ.
Tường Vy đang cao hứng, vì anh ta đẹp trai.
Nhưng, mười giờ, bệnh viện làm việc, mười một giờ, bệnh viện làm việc, mười hai giờ, bệnh viện làm việc... Tường Vy cụt hứng dần.
“Tôi nói anh này, ngoài chuyện bệnh viện của anh ra, chúng ta có thể nói chuyện khác được không vậy?”
Đối phương ngừng lại, cười cười: “Được, cô muốn nói gì?”
“Lúc trước anh bảo anh làm ở khoa gì nhỉ?”
“Department of gynecology, dịch ra là phụ khoa.”
Tường Vy hoàn toàn cụt hứng, muốn rút ngay nhưng không thể tỏ ra quá bất lịch sự, thế là cười hỏi: “Bệnh viện của anh vá màng trinh chi phí hết bao nhiêu?”

Đối phương co rút cơ mồm, từ từ đứng dậy: “Xin lỗi, tôi nhớ ra hôm nay có việc phải đến bệnh viện.”
Đến khi anh chàng đáng thương đó bước vội ra khỏi quán cà phê, An Ninh không nhịn được nữa bèn phá lên cười: “Bà không tìm được một lý do nào nghe uyển chuyển hơn à?”
Tường Vy nhún vai: “Lý do uyển chuyển thì không có sức công kích. Bà nói xem, một thằng đàn ông, phụ khoa, bà già tôi cũng thật là... “ Nói xong, cô phủi phủi tay đầy thương cảm, đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, liền hỏi: “Đúng rồi, lần này bà đến thành phố G, em rể có này tỏ ý kiến gì không?”
“Cái gì?” An Ninh điềm nhiên.
“Thì kiểu như không cho bà đi hoặc là cứ dính lấy bà ấy? Có không?”
An Ninh nhìn với vẻ khinh bỉ: “Anh ấy rất rộng lượng, được chưa?” Nhưng, hai ngày trước khi cô đến đây có coi là luôn dính lấy cô không?
Tường Vy lắc đầu trầm ngâm: “Bà phải biết rằng, người đàn ông càng thần tiên thì càng có nhiều điểm ma quỷ! Phòng anh ấy chẳng phải có một người tên là Trương Tề sao? Hôm qua lên mạng là hỏi tôi ngay xem bà đi đâu? Lão đại của bọn họ nhàn rỗi đi tìm bọn họ đánh bóng, cụ thể nguyên văn là “Khốn kiếp, trình độ như lão đại bọn tôi đánh sao lại hả hả hả!? Thua một trận là ra đi một tháng lương a a a! Có định để người khác sống nữa hay không đây! Chị dâu ở đâu rồi?”“
An Ninh sa sầm.
Tường Vy tiếp tục nói theo giọng của Trương Tề: “Lão đại của chúng tôi từ trước tới nay chưa từng nắm tay ai bao giờ, chưa từng có chuyện nhận ra một bạn gái nào đó dù chỉ cách mấy chục mét, giờ thì thường xuyên đến trường báo cáo đúng giờ, mẹ kiếp, năm ngoái còn không lên lớp quá mười tiết, lão đại với chị dâu trong sáng thật, trong sáng quá, tôi nói nhiều thế cô có hiểu không? Không có chị dâu bọn tôi rất buồn. Còn nữa, hắc hắc, có thể nhờ chị dâu giúp bọn tôi đòi tiền lại không?”
An Ninh hỏi yếu ớt: “Bao nhiêu?”
Tường Vy trả lời một cách đầy thông cảm: “Sáu nghìn.”
“...” Từ lão đại, anh cũng nhẫn tâm quá thể.
Lúc An Ninh và Tường Vy rời khỏi quán cà phê thì lại gặp Chu Hề, hai bên đều hơi bất ngờ, vẫn là Chu Hề phản ứng trước với nụ cười tươi bảo: “Ninh Ninh, dạo phố với bạn xong rồi à? Đã muốn về chưa?” Trên vai Chu Hề còn khoác hai túi đồ với quần áo, là nhãn hiệu mà học sinh hay mặc, còn có một số đồ trang sức dùng trong dịp Tết, khá là nhiều đồ khiến cô có vẻ mệt. An Ninh thấy thế, do dự có nên cầm đỡ hay không, cũng cảm thấy hơi ngượng ngùng, cuối cùng chỉ “ừm” một tiếng, may mà có Tường Vy bên cạnh đứng ra giải nguy, nói với người đang đứng trước mặt: “Dì à, chúng cháu còn phải đi vài chỗ nữa, chúng cháu đi trước nhé!”
“Bà ấy chính là mẹ kế của bà à?” Chưa đi được mấy bước, Tường Vy đã vội hỏi.
“Ừ!”
“Xem ra cũng chẳng đến nỗi nào.”
“Đúng thế, không đến nỗi nào.”
Thực ra, tính cách của bà mẹ kế với mẹ cô có gì đó giống nhau, thậm chí còn có lúc dịu dàng hơn, nhưng An Ninh quả thực không biết phải xử sự, giao lưu với bà ấy thế nào.
hươn ������8��ẳng phải chuyện tốt, anh quá ư xuất chúng khiến những người yêu mến anh không dám gần, mà anh thì lúc nào cũng tỏ ra lãnh đạm, luôn giữ một khoảng cách nhất định với mọi người.
 
Nghe đâu, anh là con trai của một nhà ngoại giao, người thường xuyên xuất hiện trên báo đài, tivi, mẹ anh là lãnh đạo của Sở Giáo dục, từ nhỏ anh đã giành được các giải thưởng toàn quốc, thầy hiệu trưởng coi anh là học sinh ưu tú; anh là cầu thủ chủ lực của đội bóng rổ của trường, cuộc thi nào anh tham gia cũng đoạt giải... Người như thế khiến mấy kẻ dám trèo cao, đến tuổi này ai cũng đã ý thức được thế nào là xứng đôi vừa lứa, vì thế chỉ dám thầm để ý, thỉnh thoảng được nói chuyện vài câu cũng thấy mãn nguyện rồi.
Buổi chiều, tiết Thể dục cuối, Từ Mạc Đình đang chơi bóng cùng bạn, như một sự vận động giết thời gian để tâm hồn thôi nhớ nhung ai đó.
Mạc Đình ra khỏi sân, đi đến gốc cây long não lấy nước uống vài ngụm, Lâm Văn Hân tiến đến dựa vào bên cạnh: “Lão đại, hôm nay không nương tay nhé!”
Từ Mạc Đình cười, không nói gì. Lúc này, có một bạn gái ở vòng ngoài hét lên: “Từ Mạc Đình, em yêu anh!” Khiến Lâm Văn Hân đang uống nước sặc ra ngoài: “Chết mất thôi!” Ngoái ra xem cũng không biết là ai hét, túm tụm năm ba bạn gái kẻ đùn người đẩy lẫn nhau.
Từ Mạc Đình đã quen mấy chuyện như vậy, anh không phải người quá tự mãn, chỉ là anh thiếu sự nhiệt tình với một số chuyện, sự nhiệt tình của anh... chỉ biểu hiện với một người, thậm chí anh không biết phải làm thế nào để kiềm chế được. Chàng thiếu niên chí khí cao ngạo nửa năm trước đã trải qua cảm giác thế nào là đêm nhớ, ngày mong một người...
Mạc Đình mím môi, ném chai nước đang uống vào thùng rác bên cạnh, nói: “Tôi đi trước đây.”
“y, lão đại, cậu về nhà à?” Một bạn nam ném quả bóng qua, hét.
Đưa tay ra sau lưng vẫy vẫy, Từ Mạc Đình bước ra khỏi sân bóng, đi vào giảng đường. Vốn định lấy chìa khóa và túi sách để về nhà vì anh không thích mình có mùi mồ hôi thì gặp cô ở chân cầu thang. Anh dừng bước, cô đang lúi húi tìm gì đó trong cặp, lúc đi ngang qua anh, cô bước hụt, Mạc Đình lần đầu tiên đỡ lấy cô, và lập tức buông tay ra.
An Ninh còn chưa định thần đã vội ngẩng đầu lên: “Cảm ơn!”
“Không có gì.”
An Ninh không dừng lại lấy một giây, lôi chiếc di động đang rung trong cặp, vừa chạy vừa nghe điện thoại: “Đến rồi đây, đến rồi đây.”
Từ Mạc Đình nắm chặt bàn tay, khóe miệng nhếch lên cười khổ.

Tuổi thanh xuân luôn có nhiều biến động, bao nhiêu phiền não, cho dù có là Từ Mạc Đình thì cũng không ngoại lệ. Anh là học sinh ưu tú trong mắt thầy cô, là tấm gương của bạn bè, là đối tượng các bạn gái mê đắm, nhưng chỉ mình anh biết trong thời gian này có bao nhiêu sự mông lung. Anh cần kết quả, anh cần thắng lợi, không thể phủ nhận rằng một khi lòng người đã rung động, đó quả thực là một trải nghiệm đáng sợ, anh thậm chí còn giống như mấy cậu thiếu niên mông muội đi viết thư tình.
Thời trung học phổ thông mà theo đuổi bạn gái, đã là điều không tưởng đối với tính cách của anh, vậy mà đối phương lại không thèm để ý và tỏ ra khó chịu.
Sự giáo dục anh nhận được từ nhỏ, yêu cầu tự đặt ra đối với bản thân mình, cho dù có lúc không thực hiện được một cách hoàn hảo, nhưng anh luôn kiêu ngạo hơn người. Nếu đã... bị từ chối, vậy thì, cần gì phải bám như sam. Anh không muốn đóng phim bi kịch tình yêu, ông trời cho anh thời gian và không gian để dần quên đi, tốt nghiệp xong, anh liền ra nước ngoài du học.
Mấy năm sau đó, anh sống rất bận rộn.
Từ Mạc Đình đưa tay nắn vuốt vết răng anh cắn còn để lại trên cạnh cổ, nhè nhẹ nói với cô: “An Ninh à, trước đây em đi đường mà đầu óc cứ như trên mây, anh luôn lo lắng sợ em bị ngã.”
“Hả?”
“Nói ra thì anh còn cứu em một lần đấy.”
An Ninh không rõ người này có phải sau khi cắn cô xong còn tự tâng bốc mình không? Nhưng tay bị anh nắm chặt muốn đi cũng không được, chỉ biết ai oán nhìn anh: “Rốt cuộc anh muốn thế nào?”
“Muốn trả ơn.” Anh dịu dàng nói.
An Ninh nghĩ, chém một nhát là chém, chém hai nhát cũng là chém: “Trả ơn thế nào?”
“Lấy thân mình báo đáp.”
Một nhát chí mạng chăng? An Ninh tức chết mất, mặt cũng đỏ bừng cả lên: “Em phải lên đây, mẹ chắc cũng đang đợi em về.”
Ai đấy đang trốn chạy, nhưng cô cũng biết anh cũng đồng ý bỏ tay cô ra, cô xuống xe bước vội mấy bước rồi quay đầu lại, hét: “Từ Mạc Đình, em sẽ nhớ anh lắm!”
Lúc ấy, có mấy người đi ngang qua nhận ra cô gái dũng cảm đang tỏ bày tình yêu này: “Ninh Ninh à?”
Vậy mới nói, không thể hành động theo cảm tính được.
Đêm nay An Ninh mất ngủ nghiêm trọng, chủ yếu là vì điện thoại của chị họ lúc hơn hai giờ đêm: “Chị cứ đợi em gọi điện mãi, sao đến bây giờ vẫn không gọi cho chị hả?”
Bị hành cho đến gần ba giờ sáng, hôm sau hơn mười giờ An Ninh mới bò dậy được, ra khỏi phòng đã nhìn thấy Chu Cẩm Trình đang ở phòng khách, chẳng lấy gì làm lạ, cô đến bên cạnh mẹ nhận ly nước ấm: “Cảm ơn mẹ!”
Bà nói nhỏ: “Đi sớm một ngày đi, mẹ không vấn đề gì, cậu ấy đến đón con, cũng coi là có thành ý.”
An Ninh hơi chau mày: “Chẳng phải mẹ bảo ngày mai sao?”
“Nha đầu ngốc, sớm muộn gì một ngày, có phải một đi không trở lại đâu.”
Chu Cẩm Trình đứng dậy: “Nếu Ninh Ninh quyết định mai mới đi thì chậm một ngày cũng được.”
Chuyện này vốn chẳng liên quan gì đến cậu, cần gì cậu nhiều chuyện? An Ninh định nói như thế xong kìm lại được, rốt cuộc thì cô không muốn làm những việc tổn thương đến người khác.
Mẹ cô đang giúp cô sắp xếp hành lý, An Ninh nhấn mạnh năm lần bảy lượt: “Hai mươi ngày nữa con về.”
“Biết rồi!” Bà Lý quay ra ôm con gái: “Mẹ đợi con về.”
Tạm biệt mẹ xong, An Ninh lặng lẽ đi phía trước, Chu Cẩm Trình đi cách xa phía sau chừng một mét.
Cô không suy nghĩ gì, bước đi chậm rãi.
Anh ta xưa nay vẫn giỏi phát hiện những thứ ở tầng sâu kín nhất, cũng có lẽ bởi vì quan tâm quá mức nên khó tránh bị chịu ảnh hưởng, thành ra tạo nên những thứ mà bản thân cũng không phân biệt nổi nó là cái gì, anh ta chạy lên trước đón hành lý từ tay cô: “Để tôi!”
Những đốt ngón tay đang xách túi hành lý theo bản năng co lại: “Không cần đâu.”
Tình cảnh ấy khiến cô nhớ lại chuyện mấy năm trước, Chu Cẩm Trình ép buộc đưa cô rời đi.
An Ninh lắc lắc đầu, như muốn ngăn lại những ký ức không vui.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui