Bức thư bị lãng quên

Mọi người trong phòng thí nghiệm của Long Thái cô đã quen biết từ năm ngoái, cho nên trên phương diện công tác, không có khó khăn trong quan hệ giao tiếp hay vấn đề kỹ thuật.
Buổi trưa, cô nhận được một tin nhắn: “Hôm nay anh không về trường, có chuyện gì thì gọi điện cho anh.”
An Ninh dựa vào cửa sổ, trong lòng nghĩ, xong rồi, quả nhiên thành sự thật sao? Hay là, phản kháng một chút nhỉ? Lúc này trong đầu cô chợt hiện ra bộ dạng “chính phái” của đối phương, An Ninh thừa nhận, cô không dám phản kháng.
Lúc chạng vạng, khi về ký túc xá, cô trông thấy Mao Mao cầm gậy mắc áo đứng ở ban công, miệng la hét cái gì mà phóng sét đi, xuyên qua đi.
An Ninh: “Bà ấy bị sao vậy?”
Triều Dương: “Bà ấy muốn đi gặp mặt Tùy Dạng Đế.”
Mao Mao vừa thấy An Ninh về liền lập tức xông đến: “Meo Meo à, mau nói cho tôi biết chồng tương lai của tôi là người như thế nào đi?!”
Vừa khéo trong khoảng thời gian này An Ninh đang xem lịch sử đời Đường: “Tùy Dạng Đế hả, tuy sử sách công bằng đã nói đó là một người công tội tương đương, nhưng danh hiệu hôn quân thì chạy không thoát được, “kẻ trộm một cái móc thì bị giết, kẻ trộm một đất nước thì thành vương hầu”(4). Mao Mao, bà thật sự muốn gặp mặt ông ta sao?”
(4). Câu nói của Lão Tử.
“A ha ha ha ha! Chính trị thời đó không ổn định sao? Thời khắc một phụ nữ thay đổi lịch sử đã đến!” Nói xong lại chạy ra ban công.
Triều Dương thật sự không thể xem tiếp: “Mao Hiểu Húc, nếu bà thật sự bị sét đánh trúng, tụi tôi sẽ gặp bà trong bệnh viện.”
“Linh hồn xuyên qua, linh hồn xuyên qua! Mấy bà nhìn thấy chỉ là một thể xác không có linh hồn, đây là nghệ thuật đấy, nghệ thuật đấy hiểu không hả? Nó đang phổ biến hiện nay đấy!”
Lúc này An Ninh không thể nhịn cười được nữa: “Làm tôi nhớ tới di ngôn của Nero: Qualis artifex pereo! Ý nghĩa đại khái là, hãy nhìn xem nghệ thuật gia đó rốt cuộc đã chết như thế nào?”
“…”
Lúc này có người gõ cửa: “Xin hỏi ai là Lý An Ninh?”
An Ninh nghiêng đầu: “Là tôi.”
“Giao hàng, mời cô nhận cho.”
“Sao? Tôi không gọi mà.” An Ninh nghi hoặc đi tới, Triều Dương cũng lập tức đuổi kịp: “Oa oa, thịt bò Nhã Đức, sủi cảo và tôm hùm hấp sao?”
An Ninh nhíu mày: “Các anh có giao nhầm chỗ không vậy?”
“Lý An Ninh, phòng 315, khu 14, Đại học X, một vị khách dùng bữa tại nhà hàng chúng tôi, giữa chừng gọi giao hàng tận nhà, đã trả đủ tiền rồi.” Nhân viên giao hàng cũng không chờ đương sự do dự, đưa gói hàng trên tay xong liền xoay người đi.
“Ai hào phóng vậy nhỉ, còn quan tâm chu đáo đến vậy, suất bốn người nha.” Triều Dương ít nhiều hiểu ngầm trong lòng: “A Mao, đừng đùa nữa, lại đây ăn cơm, nhân tiện sang phòng kế bên gọi Tường Vy luôn.”
Đêm đó An Ninh gửi tin nhắn cho người nào đó, cân nhắc nửa ngày chỉ để gửi một câu: “Cảm ơn.”
Đối phương trả lời: “Đừng khách sáo.”
Tường Vy ăn xong con tôm hùm cuối cùng mới sực nhớ tới vấn đề quan trọng: “Bữa đại tiệc này ai mua vậy?”
Triều Dương chỉ vào người nào đó: “Đối tượng.”
Mao Mao cười ranh mãnh: “Ai muốn tán Meo Meo vậy?”
Triều Dương cũng cười: “Mao, chú ý dùng từ ngữ, kẻo có người lại kêu.”
Mao Mao: “Xí, sợ đầu sợ đuôi, sao làm đại sự được.”
An Ninh: “Cái gì là đại sự?”

Mao Mao: “Ví dụ như XX, XX và XXX.”
Cả bọn: “…”
An Ninh vẫn rất tò mò cái gì là đại sự?
Lúc này Mao Mao bất ngờ “a” một tiếng: “Tim của tôi không biết tại sao lại đập liên hồi?”
Tường Vy hỏi: “Bình thường nó không đập sao?”
“Rất nhanh, rất nhanh đó!” Mao Mao nhìn An Ninh, giọng nói run run: “Chẳng lẽ, bữa tối tôi vừa ăn là của trai đẹp nào đó đã mua sao?”
“…”
An Ninh vốn định tìm bừa một cớ nào đó, nhưng cô dừng lại giây lát rồi nói: “Ờ… Anh ấy tên là Từ Mạc Đình, hiện giờ tôi và anh ấy có vẻ như là “đang hẹn hò”.”
Lời này vừa nói ra, cả phòng tĩnh lặng. Hai phút sau phòng 315 như nổ tung lên. An Ninh trước nay luôn có thể vờ như không có chuyện gì, nhìn bạn bè làm ầm ĩ, còn mình lại rất bình tĩnh, nhưng cô không ngờ là ba chữ này lại có uy lực đến vậy.
Còn Từ Mạc Đình ở bên đây cũng là lần đầu lắc đầu cười khổ, may mắn là lý trí vẫn còn tồn tại, nên không có chuyện đầu óc ngất ngây gọi điện thoại hỏi đối phương một câu “Mùi vị thế nào”, nếu không anh chẳng khác gì một thằng lỏi đang giở trò ranh ma. Ra khỏi nhà hàng, có người đề nghị đến quán bar ngồi một lúc, Mạc Đình nhìn đồng hồ: “Tôi không đi, tôi còn có chút việc, tiền rượu cứ tính cho tôi nhé.”
“Lão đại, không lẽ là hẹn hò sau hoàng hôn à?” Một giọng nam già dặn dò hỏi.
Từ Mạc Đình chỉ vỗ vỗ vai anh ta, nói: “Về nhà thôi, các cậu chơi vui vẻ nhé.”
Đêm đó, một đám ở quán bar đoán đối tượng của Từ lão đại rốt cuộc là người như thế nào, lão tam và một người khác đã gặp qua, nhưng biết rõ nội tình đương nhiên chỉ có Trương Tề, thế nhưng Trương huynh bo bo giữ mình, chưa được đương sự cho phép thì ngậm miệng vẫn hơn.
Từ Mạc Đình về tới nhà, tắm rửa xong liền bắt đầu ngồi ngây trên giường, đây xem như là cơ hội ngàn năm mới có, cuối cùng anh thở dài nằm xuống giường đưa tay che mắt, chưa xem xét trước sau đã đánh cược duyên phận với một người như thế, ngay cả anh cũng thấy mình như bị quỷ ám.
Gần đây, từ lúc trời tờ mờ sáng An Ninh đã bắt đầu ra khỏi cửa bôn ba vất vả. Bù đầu đến nỗi hai ngày nay vẫn chưa gặp Từ Mạc Đình, mặc dù chưa có gì khác thường, nhưng lúc viết báo cáo thi thoảng lại có một người đi vào dòng suy nghĩ của cô, nhưng dừng chốc lát để truy vấn thì lại chẳng cảm thấy gì, thế nên cô kết luận chuyện này “đơn giản chỉ là lơ đễnh” mà thôi.
Hôm thứ Sáu, An Ninh cùng bọn Triều Dương đến cổ vũ trận chung kết của Tường Vy thì gặp Từ Mạc Đình, hình như anh bị ép đến trao giải, người con trai này thong dong đứng ở đó vẻ bình tĩnh, và tất nhiên thu hút rất nhiều sự chú ý.
Phó đại tỷ mới từ khách sạn đến không khỏi cảm than nói: “Nếu sinh ra sớm hai năm, chị sẽ theo đuổi cậu ta!”
Mao Mao và Triều Dương ra sau cánh gà phụ giúp, bạn C nghe thấy câu nói đó lập tức xáp lại nói chuyện phiếm với Phó đại tỷ: “Trông anh ấy có được không? Rất phong độ phải không? Em hỏi thăm rồi, anh ấy là nghiên cứu sinh ưu tú của khoa Ngoại giao, họ Từ, con một, thuộc hàng con ông cháu cha, hiếu thuận, có khát vọng lớn, không có thói quen xấu.”
Người nào đó bên cạnh nghe thấy không khỏi có chút bất an, vừa định mượn cớ đứng dậy, bạn C liền vẫy tay với cô: “Meo Meo, Mao Mao nói bà quen anh ấy, đến đây chúng ta cùng nói chuyện, có tài nguyên nên để dùng chung mà.”
An Ninh không biết Mao Mao đã nói lung tung cái gì ở bên ngoài, nhìn vẻ mặt chờ đợi của bạn C, chỉ có thể miễn cưỡng nói: “Thật ra, ừm, hiểu biết của tôi về anh ta còn thua bà.” Đây coi như là ăn ngay nói thật.
Bạn C vừa nghe như thế, cảm thấy được cổ vũ, không ngừng đưa thêm tin tức mình thu thập được: “Hiện tại phòng ký túc tụi tôi có hai người thề rằng, ai có thể cua được anh ấy thì sẽ tặng một bao lì xì cho người tổ chức cuộc thi này, để tạ ơn tri ngộ.”
Bỗng nhiên An Ninh “ý” một tiếng, nghĩ rằng, suy xét đến cùng thì bao lì xì kia không phải nên đưa cho cô sao? Tất nhiên, cho dù là cô không có can đảm lấy nó.
An Ninh giờ mới phát hiện ra, tình cảnh “không ai biết đến” trước kia của anh bị “mong muốn đi cửa sau” của cô phá vỡ… Ặc, thật tội lỗi.
Đến cuối hôm ấy, tình cảnh “không ai biết đến” của người nào đó cũng đã bị phá vỡ thật, đó là lúc Từ Mạc Đình lần đầu phá lệ trao giải cho người đoạt huy chương đồng là Phó Tường Vy, cô đã nói rất to vào mic: “Cảm ơn bạn trai của Lý An Ninh đã trao cho tôi giải thưởng này! Cảm ơn! Tất nhiên, cũng cảm ơn tất cả các bạn!”
“…”
Lúc này đây, lão đại khoa Ngoại giao đang đứng ở trên sân khấu với vẻ mặt tự nhiên, khóe miệng cười mê hồn, bị mọi người chú ý, cũng không có lấy một câu phản bác nào.
Hiện tại Lý An Ninh chỉ cần gặp người quen là sẽ bị chặn lại hỏi: “Meo Meo à, người đó thật sự là bạn trai của bạn hả?” Hoặc là “An Ninh, bạn thật là tài tình!” hoặc là “Lý An Ninh, có phải chị em không vậy, chuyện lớn như vậy mà giấu giếm, thái độ gì vậy hả?” Tóm lại là cô tội chết có thể miễn, tội sống không thể tha.
An Ninh vốn thích yên tĩnh, nay xem ra bị quấy nhiễu đến không thể “an ninh” luôn. Mà Phó Tường Vy - kẻ đầu sỏ gây nên chuyện lại ra vẻ “Tôi là khai quốc công thần” với nụ cười âm hiểm đi khắp nơi rêu rao, không hề thấy áy náy trong lòng, gặp được đồng chí nào không biết “Từ Mạc Đình” là ai còn chỉ điểm, đến khi tính hiếu kỳ của đối phương nổi lên mới thôi. Nói tóm lại, hiện tại người ở khoa Vật lý ai ai cũng biết chuyện này, thậm chí có người còn hỏi Meo Meo khi nào thì kết hôn? Chuyện này thật sự dọa cô chết khiếp, bây giờ mọi người đều khư khư suy nghĩ như vậy sao?

Hôm nay Tường Vy vừa bước vào phòng, Triều Dương liền đi qua đi lại mấy lượt vỗ vỗ vai cô nói: “Huynh đệ, chết sớm siêu sinh sớm nha.”
“Nhớ đốt tiền thật cho tôi.”
Triều Dương mỉm cười: “Tôi có đốt chính mình cũng không đốt tiền.”
Tường Vy tặc lưỡi, sau đó đi tới nói với Meo Meo đang ngồi bên cửa sổ đọc sách: “Hy sinh cái tôi nhỏ bé, để được cái tôi lớn hơn!”
An Ninh đang nhìn sách liền ngẩng đầu lên, dịu dàng hỏi một câu: “Sau đó?”
“Tôi sai rồi!”
Triều Dương khinh bỉ: “Gió chưa nổi mà cây đã đổ.”
“Cái này gọi là gió chưa nổi sao?”
An Ninh ở bên này thở dài, cho dù có nản cô bạn làm xằng làm bậy, cũng không đến mức quá tức giận.
Tường Vy thức thời nói sang chuyện khác: “Tôi mời mọi người đi ăn đại tiệc nha? Tiền thưởng năm nghìn nhân dân tệ tùy ý tiêu xài!”
Mao Mao: “Bây giờ tôi không thể ăn được gì, tôi bị loét miệng, miệng đau đến nỗi nói chuyện cũng không thể lớn tiếng.”
Triều Dương: “Phun một ít “sương dưa hấu”(5) đi!”
(5). Sương dưa hấu: tên thuốc trị loét miệng sưng lợi vì nhiệt.
Mao Mao: “Vừa khéo loét ở chỗ sâu nhất trong miệng, muốn phun cũng phun không tới!”
Cuối cùng, sau khi cân nhắc kỹ càng họ đổi thành đi hát Karaoke để chúc mừng Tường Vy đoạt huy chương đồng.
Mao Mao vẫn có ý kiến với quyết định này: “Hát hò không phải cũng dùng miệng sao?!”
Kết quả là hôm đó Mao Hiểu Húc ở hiện trường là như thế này đây: Tay trái cầm một miếng gà quay, tay phải cầm mic, sau đó khi âm nhạc vang lên, cô miệng gà quay, miệng “Cho nên dung nhan khuynh quốc khuynh thành không đổi thay…”(6)
(6). Trích từ bài hát Khuynh quốc khuynh thành của Hùng Nhữ Lâm.
Triều Dương run lên: “Tôi thấy sao mà như điện giật ấy?”
An Ninh chỉ ngồi một bên uống đồ uống, dù sao cô hát không hay, hôm đó Tường Vy còn gọi vài bạn học cùng lớp có quan hệ tốt đến, mười người ầm ĩ bên trong phòng karaoke, giữa chừng anh chàng cùng tổ luận án nói chuyện với An Ninh, câu đầu tiên chính là: “Anh ta là bạn trai bạn hả?!”
“Mười bốn.”
“Cái gì?”
An Ninh cười đáp: “Cậu là người thứ mười bốn hỏi tôi vấn đề này.”
Anh chàng rõ ràng là bị kích thích: “Có phải tôi đã đắc tội với người chống lưng cho chúng ta không?”
Lúc này có người đẩy cửa bước vào, người tới chính là người chống lưng - Từ Mạc Đình. Lúc ấy cả phòng năm giây chìm trong im lặng, chỉ còn tiếng “Giờ phút này khuynh quốc khuynh thành bên nhau vĩnh viễn…”
Chỉ đến khi Triều Dương hô một câu: “Bài tiếp theo ai muốn hát?” cả phòng lại trở lại hát hò tưng bừng.
Từ Mạc Đình ngồi xuống cạnh cô, An Ninh chậm rãi nhấp đồ uống, nhớ ra gì đó, hỏi: “Anh muốn uống gì không?”
Đối phương tựa hồ nở nụ cười nhẹ, đưa tay sờ sau gáy cô, An Ninh theo bản năng cũng đưa tay vuốt vuốt tóc mình.

“Em ngủ quên hả?”
“Ừm.” Hồi trưa gội đầu chưa kịp khô đã ngủ, bỗng nhiên có chút ngượng ngùng: “Tóc em rối lắm sao?”
“Vẫn đẹp.” Anh nói, khóe mắt chan chứa chân tình.
Đột nhiên An Ninh cảm thấy có vài ánh mắt phóng tới, cô lập tức nghĩ đến hành động của cô với anh dễ làm người ta tưởng tượng xa xôi, vì thế cô ngồi lại ngay ngắn.
Mao Mao thân tình đi tới đưa rượu cho Từ Mạc Đình: “Mời dùng.”
Mạc Đình nói cảm ơn, lần này anh không lấy nước trái cây của cô thay thế, nhấc ly rượu lên uống một ngụm, nghiêng đầu hỏi Lý An Ninh: “Anh đến đây em không ngại chứ?”
Biểu hiện của anh rất hợp tình hợp lý, nhưng giọng nói lại dịu nhẹ khiến người ta thẹn thùng: An Ninh ngẩng đầu nhìn Mao Mao, cô đang trốn đông tránh tây, làm bộ như chưa nghe thấy gì.
“Em có thể hỏi một chút không, sao anh biết em ở đây?”
Đối phương suy nghĩ rồi nói: “Em có một người bạn cùng phòng họ Thẩm phải không?”
An Ninh rên rỉ trong lòng, bây giờ những người bên cạnh cô có thể gọi là trở giáo đâm cô không?
Sau đó có người không kiềm chế nổi đến mời Từ Mạc Đình hát, đối phương cũng dễ nói chuyện: “Có thể, nhưng…” Anh chỉ vào yết hầu, vì thế Lý An Ninh không thể không nói với người bạn đối diện: “Thật ngại quá, để lần sau đi, anh ấy vừa mới hết cảm.” Hãy để cô chết luôn đi.
Hôm đó Từ Mạc Đình không ngồi lâu, sau khi nhận được hai cú điện thoại, anh liền đứng dậy cáo từ.
Nam nhân vật chính vừa mới đi khỏi, mấy người còn lại liền phát điên: “Meo Meo, con gái bọn mình yêu cầu bạn chỉ dẫn bí kíp miễn phí đây!”
Trong đó có một bạn nữ cảm khái: “Bạn Lý An Ninh thật sự không lên tiếng thì thôi, đã lên tiếng là kinh người! Nhân vật thanh cao nhường này… Chậc chậc, mình ngay cả nghĩ tới cũng không dám.”
Thế là, đêm đó buổi Karaoke biến thành “buổi báo cáo phương pháp theo đuổi nhân vật thần thánh”, người báo cáo đương nhiên là người nào đó, nhưng vấn đề là… cô không hề theo đuổi anh mà!
Tư duy hình parabol của Lý An Ninh trước nay vẫn luôn trơn tru, hiếm khi ngoại vật có thể khiến tinh thần cô bất an, nhưng lần đầu tiên yêu đương ít nhiều cũng khiến cảm xúc của cô rung động, cho nên lúc nói chuyện điện thoại với ba, thiếu chút nữa cô đã nói nhầm.
Nhớ lại đề nghị hôm nay của phụ thân đại nhân, cô không khỏi hoang mang, ba cô muốn cô đến thành phố G làm việc. Nếu cô đi thành phố G làm việc thì mẹ cô phải làm sao? Căn bản là chuyện không thể đồng ý, nhưng mà, phụ thân đại nhân cũng không phải là người nói chuyện vô cớ. Aiz, đau đầu quá!
“An Ninh, ổ cứng di động của tôi lại không mở được!” Giọng nói đột ngột của Thẩm Triều Dương đã kéo suy nghĩ của người nào đó trở lại.
“Vào Run, gõ cmd (tại dấu nhắc lệnh), sau đó gõ chkdsk, hai chấm, gạch chéo, f.”
Triều Dương không thể không bái phục: “Bà là nữ thần của tôi đấy!”
“Google mới là nữ thần.” An Ninh cười: “Được chưa?”
““Thao tác sai”, máy báo như vậy!”
An Ninh đi tới xem xét: “Sau dấu hai chấm thêm dấu cách, đừng viết liền chữ f.”
Triều Dương nhìn cô, bỗng nhiên nói: “Gả bà đi thật là đáng tiếc mà.”
An Ninh mỉm cười: “Vậy giữ tôi lại đi.”
Tường Vy mang theo đồ ăn đi vào: “Quán cà phê Tường Hòa thu thêm phí thật đúng là được voi đòi tiên, có điều tóm lại, thái độ phục vụ cũng được, lấy tiền cũng lanh lẹ.”
Triều Dương ngửi thấy mùi thơm liền đứng lên: “Ngày nào cũng bắt bà tiêu pha như vậy, thật là ngại quá!”
Tường Vy: “Người tiêu tiền không phải tôi. Tôi vừa ra cửa liền đụng ngay anh chàng của Meo Meo, a ha ha, tôi mới lại gần gọi một tiếng thôi, mà đã thu được lợi ích rồi.”
Triều Dương hiếu kỳ: “Bà gọi như thế nào?”
“Em rể.”
“…” An Ninh bóp trán tránh xa.
Đêm đó nhận được tin nhắn của Từ Mạc Đình: “Tuần sau có lẽ anh cũng không ở trường, có việc gì thì gọi điện cho anh.”

Lần trước một tin nhắn tương tự cô đã không trả lời, lần này, trước khi ngủ An Ninh quyết định gửi lại một tin, sau đó tắt máy.
Hôm sau khi tan làm, An Ninh vội vàng bắt tàu điện ngầm, nói đến ngồi tàu điện ngầm, thì thú vui lớn chính là xem thiết bị điện từ trên tay mỗi người. Thông thường, PSP(7) là thông dụng nhất, hầu như thanh niên ai cũng có. Còn điện thoại “độ dế” cũng thường xuyên xuất hiện, mặt trước giống N73, mặt sau gắn thêm loa âm thanh lập thể, vô cùng thú vị, An Ninh vẫn ngầm khâm phục tài năng sáng tạo kỹ thuật của nước mình.
(7). Một loại máy cầm tay đa chức năng.
Nhưng hôm nay cô đã gặp một người rất lạc quan về kỹ thật tiên tiến. Do tăng ca nên cô về trễ, lúc lên tàu có rất ít người, vì thế cô tùy tiện tìm một chỗ ngồi, sau đó lấy BB(8) ra xem tin tức. Liếc thấy ông cụ bên cạnh đang quay sang nhìn điện thoại của cô, rồi bắt đầu mở túi xách. An Ninh luôn tin tưởng vững chắc tàu điện ngầm là nơi cao nhân thường lui tới, vì thế cô bắt đầu đoán, liệu ông ấy sẽ lấy ra BB, PSP hay một cái MP4 đây?!!
(8). BlackBerry
Nhưng mà, sự thật thường vượt quá sự tưởng tượng, An Ninh nghẹn họng nhìn trân trối khi ông cụ lấy ra một cái kim từ điển và bắt đầu chơi xếp gạch.
Sau khi game over một cách nhanh chóng, ông cụ quay sang hỏi An Ninh: “Cô bé, có thể cho bác mượn điện thoại của cháu để gọi một cuộc hay không?”
“Vâng ạ.” An Ninh đóng trang web đưa cho ông, đối phương cười nói: “Bác kêu con bác đến bên ngoài nhà ga đón bác, cháu giúp bác bấm số nhé?”
An Ninh bấm xong đưa ông cụ, ông chỉ nói hai câu, sau đó trả lại cho cô và nói cảm ơn, cuối cùng hỏi: “Cô bé, muốn chơi xếp gạch không?”
“Không ạ, cảm ơn bác.” An Ninh khéo léo từ chối.
Hôm đó khi An Ninh từ toilet đi ra, một chiếc xe chạy ngang qua, lúc chạy qua có người la lên: “Cô bé, quá giang một đoạn không?”
Lúc này An Ninh mới nhìn rõ trong xe là ông cụ ban nãy, lái xe là… đồng nghiệp của Từ Mạc Đình! Lần trước cô đã gặp ở rạp chiếu phim rồi.
“Không cần đâu ạ, cảm ơn bác.”
Nhưng xe đã dừng lại, người đàn ông mặc đồ vest xuống xe hỏi cô: “Em ở Đại học X phải không? Lên xe đi, tôi cũng tiện đường mà.”
An Ninh bước sang bên cạnh, nói: “Cảm ơn, tôi còn phải đi mua chút đồ, tạm biệt.”
Lời này không hề giả, ban nãy Tường Vy gọi điện kêu cô lúc về mua hai chiếc khăn lụa, cũng không biết để làm gì.
Vì thế cô chuyển hướng vào phố lớn, lúc ngang qua quảng trường trung tâm, ngắm dòng chữ to lấp lánh kim quang trên một tòa nhà - “Viện giám sát tỉnh XX”.
An Ninh bước vào rồi mới cảm thấy hành vi của mình thật bất cần và khó hiểu, một lát sau cô mới nhận ra người ra vào nơi này đều là nhân viên với những bộ quần áo lịch sự, còn cô thì mặc một chiếc áo thun khá bắt mắt, nếu như có lý trí, hẳn là cô lập tức nên quay ra thì hơn, nhưng lúc này An Ninh đang hỏi thăm ở quầy tiếp tân, nhưng nhân viên tiếp tân trả lời là đương sự đang bận, nếu muốn gặp phải chờ một lúc.
“Chờ à?” Coi như cô may mắn, cảm ơn đối phương xong, cô liền chuẩn bị quay ra.
Lúc này có người trong thang máy đi ra gọi cô lại: “An Ninh!” Người này chính là Tô Gia Huệ, “Đúng là cô rồi, đến tìm Mạc Đình hả?” Nói xong cười tủm tỉm nhìn lại phía sau.
An Ninh theo phản xạ nghiêng mình, nhìn về phía người cách cô chỉ vài mét, trong khoảnh khắc ánh mắt giao nhau, An Ninh cảm thấy vô cùng hồi hộp, có lẽ bởi cô đã vượt quá giới hạn trước, cảm giác có chút gì đó quẫn bách.
Bên này, Từ Mạc Đình cũng cảm thấy bất ngờ, hoàn toàn không nghĩ rằng sẽ gặp cô ở đây, anh đứng khựng lại hai giây, rồi theo thói quen bỏ hai tay vào túi quần, chậm rãi đi tới.
“Xem ra bữa cơm này của tôi phải lùi lại rồi.” Gia Huệ cười nói.
“Không sao, cùng đi đi.”
Gia Huệ xua tay lui về phía sau: “Cảm ơn lời mời của cậu, nhưng tôi có thể khẳng định lời mời này chỉ là xã giao.”
Từ Mạc Đình cũng không miễn cưỡng, chờ Tô Gia Huệ đi rồi mới nhìn về phía người đang đứng bên cạnh, tay anh nhẹ nhàng nắm lấy tay trái cô: “Em đặc biệt tới gặp anh sao?”
Câu “Không phải” sao lại không thể nói ra, cô chỉ lầm bầm nói: “Em đi mua đồ, vừa khéo lại ở gần đây.”
Anh liếc nhìn cô, cuối cùng nói: “Em mời anh ăn cơm nhé?”
Lúc đi, trong lòng An Ninh không ngừng than thở, nghĩ thế nào cũng giống như tự mình chầu ở cửa vậy.
Từ Mạc Đình dẫn cô xuyên qua đám đông, tay vẫn không buông ra, lúc qua đường lớn, anh còn ôm eo cô, cô vừa định mở miệng, anh đã thản nhiên nói một câu: “Em còn nhúc nhích nữa anh sẽ hôn em ngay đấy.”
Lần đầu tiên nghe người con trai nhã nhặn này nói lời uy hiếp như vậy, An Ninh ngây ra một lúc, nghiêng đầu nhìn anh, vẫn cảm thấy quanh thân Từ Mạc Đình toát ra một khí chất mạnh mẽ, sâu sắc không thể đoán biết. Lúc tinh thần trấn tĩnh lại là lúc cô đã ngồi trong một quán ăn, âm thầm lắc đầu dứt bỏ suy nghĩ hỗn loạn, ánh mắt trong trẻo nhìn khung cảnh xung quanh, khung cảnh tĩnh mịch, vô cùng thích hợp cho các đôi hẹn hò, khiến cô phải thốt lên: “Anh và đồng nghiệp thường đến đây ăn cơm sao?”
Người đối diện không trả lời, An Ninh hình như ý thức được chuyện gì, vội xua tay nói: “Anh không trả lời cũng không sao.”
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận