Trong lòng hiểu được mình vẫn chưa có thương yêu Quan Sơn Thủy, nếu muốn cắt đứt, hẳn là vẫn còn kịp. Nhưng không biết vì cái gì, nghĩ đến một Phượng Cửu Thiên như hắn phải thất thố trốn tránh, trong lòng liền tìm một cái cớ.
“Ân, kỳ thật..... kỳ thật nếu ba gia khỏa kia đều cưới thổ bao tử, chỉ có ta cưới một người như hoa mĩ quyến về, đại khái..... chắc chắn sẽ bị bọn họ bài xích đi?” Phượng Cửu Thiên chống đầu nửa nằm ở trên giường, bắt đầu lầm bần lầu bầu.
“Ta hẳn có thể vì tình nghĩa huynh đệ mà phải cưới một thổ bao tử? Cần phải kiên định lập trường, tuyệt đối không thể cho phép chính mình bị thổ bao tử ràng buộc được? Không phải tục ngữ có câu, nữ nhân như quần áo huynh đệ như tay chân sao? Huống chi nếu ta cưới nữ nhân, lão gia khỏa sư phụ khẳng định sẽ cao hứng chạy đến núi Vạn Cung Sơn La cùng Nhạn Đãng sơn mà khoe khoang, khi đó Thiên Lí cùng các sư phụ khác khẳng định rất oán giận, nếu dàn xếp không tốt, có thể gây ra nội chiến sư môn, chuyện này quả thật là không tốt không phải sao?
Hắn cứ tiếp tục lẩm bẩm, rồi mới thực vừa lòng gật đầu nói: “Đúng, đúng vậy, nếu cưới thổ bao tử không có gì không tốt, ta không bằng cứ để tự nhiên đi.”
Ánh mắt hắn lại nhìn về phía Quan Sơn Thủy, cười tủm tỉm nói nhỏ: “Độc xà? Ngươi nói ta là độc xà phải không? Vậy được rồi, ta liền chân chính làm một độc xà, hắc hắc, đến lúc đó đừng trách ta sao đối với ngươi có ý tứ, gắt gao cuốn lấy ngươi.”
Phượng Cửu Thiên nói như vậy cũng yên tâm mà thoải mái quyết định, Cửu Thiên căn bản đã quên đi nguyên nhân sau chuyện Hàn Hoa sơn quyết tâm chạy trốn như thế nào.
Kỳ thật rất có nhiều người như vậy, lời thề lúc đầu son sắt, cảm thấy chính mình sẽ làm được, khi phát hiện ra chính mình không làm được, cuối cùng cũng phải tìm lí do giải vây cho chính bản thân mình sao.
Phượng Cửu Thiên tuy rằng là người cực kì xuất sắc, nhưng trong chuyện tình cảm, cũng giống như những người bình thường, đương nhiên, điểm này cũng phải cảm ơn ba huynh đệ đã cưới ba thổ bao tử kia, làm cho hắn nhanh chóng suy nghĩ thông suốt không còn cố chấp, cho rằng thú một thổ bao tử không phải chuyện gì to lớn.
Có lẽ trong giấc mơ Quan Sơn Thủy cảm thấy được nguy hiểm, tươi cười trên mặt lập tức biến mất, bất an trở mình, rồi lại tiếp tục ngủ. Biểu ca đáng thương căn bản còn chưa biết, ác mộng về Phượng Cửu Thiên bây giờ mới bắt đầu.
Sáng sớm ngày hôm sau, Quan Sơn Thủy mở to mắt, liền kinh hỉ phát hiện độc xà kia đêm qua đã lặng lẽ rời đi.
Y đang ở trên tháp liền đứng lên, cười ha ha nói: “Thật tốt quá, cuối cùng độc xà cũng đã đi.” Lại nhìn nhìn lại bàn tay của mình: “Di, đã hết sưng, xem ra độc xà kia nói không sai, thuốc này quả thật dùng tốt a.”
Y lại lập tức khinh thường xuy một tiếng: “Hừ hừ, ngươi đừng tưởng rằng ngẫu nhiên hảo tâm, yêm sẽ quên chuyện của ngươi, yêm vĩnh viễn sẽ nhớ kỹ, độc xà chính là độc xà, nó vĩnh viễn không thể trở thành thảo xà vô hại.” Y lớn tiếng nói, ngoài cửa liền truyền đến tiếng cười.
“Ai?” Quan Sơn Thủy đột nhiên xoay người, rồi mới hút một ngụm lãnh khí, cổ ngữ có câu nhắc Tào Thào liền thấy Tào Tháo quả nhiên không sai, ô ô ô, sớm biết miệng mình quạ đen như vậy, y sẽ không nhắc đến độc xà.
Phượng Cửu Thiên tiến vào, ha hả cười nói: “Biểu ca a, ngươi cần phải học thêm kiến thức, nếu muốn biến độc xà thành thảo xà cũng thật dễ dàng a.” Hắn bước đến bên người Quan Sơn Thủy: “Chỉ cần nhổ răng nọc của nó là được, cam đoan độc xà sẽ biến thành thảo xà vô hại.”
“Cái kia.....nhổ răng nọc, còn..... còn có thể mọc lại!” Quan Sơn Thủy lui về phía sau, một bên nuốt nước miếng, lại không nhịn được phản bác.
Vừa dứt lời liền hận không thể cắt lưỡi, mình thật là không có trí nhớ, đêm qua rõ ràng đã thề mặc kệ độc xà này nói cái gì y cũng sẽ không đáp lại.
“Dài ra thì nhổ tiếp.” Phượng Cửu Thiên không cho là đúng, tuy rằng khinh miêu đạm tả – nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng trong đó lại ẩn chứa sự tàn nhẫn không thể nghi ngờ. Cũng may Quan Sơn Thủy trì độn, không quan tâm cái loại ý tứ này, nếu không đã sợ hãi đến mất té ngồi xuống đất.
“Kia...... Vậy ngươi ngoan ngoãn chịu cho yêm nhổ răng của ngươi sao?” Lại co rúm lại, Quan Sơn Thủy tuy hỏi một câu vô cùng khờ dại, bất quá trong lòng lại nghĩ: hừ hừ, độc xà chính là độc xà, sao có thể để mình dễ dàng nhổ răng của hắn?
“Ân, việc này không phải chuyện của ngươi.” Phượng Cửu Thiên vẫn mỉm cười: tốt thôi, biểu ca thổ bao tử đôi khi cũng thật thông minh, thế nhưng lại bẫy mình để mình tự nhận là độc xà.
Kia thì có đáng là gì? Chính mình bị hình dung là độc xà thật là chuyện đáng kiêu ngạo, so với bị hình dung thành cừu hay bò mạnh hơn nhiều, mặt khác ba gia khỏa kia không phải cũng thấy làm quang vinh khi bị hình dung thành ác lang tà ác hay sao?
“Được rồi, yêm thừa nhận, việc này không phải việc của yêm.” Quan Sơn Thủy thở dài, y cũng không cần ở đây đấu với Phượng Cửu Thiên, cho dù thế nào cũng không đấu lại người ta: “Ngươi vừa rồi không phải đã đi rồi sao? Sao lại quay về? Ngươi quên gì ở nơi này sao? Ngươi nói đi yêm giúp ngươi tìm.” Y bỗng nhiên nhiệt tình ngoài ý muốn.
“Ân, tìm được rồi, ta sẽ nhanh chóng đi được chưa?” Phượng Cửu Thiên âm thầm buồn cười: “Làm ơn, ngươi cho dù muốn ta đi, thì cũng đừng thể hiện rõ ràng như vậy được không?” Rồi lại bất đắc dĩ lắc đầu: “Thật là, mặc kệ thế nào, ta cũng chưa hại ngươi, ngươi có thể hay không đừng xem ta như ôn thần.”
“Ngươi so với ôn thần còn đáng ghét hơn.” Quan Sơn Thủy phẫn nộ nói, đi tới cửa: “Yêm còn phải xuống ăn sáng, Phượng công tử ngươi cứ tự nhiên, yêm nghĩ ngươi là người có tiền, hẳn sẽ không hứng thú với đồ vật rách nát trong phòng yêm.” Y nói xong liền xoay người khỏi cửa, sau đó lại nghe thấy tiếng “đang” của cửa, tiếp theo liền nghe thấy tiếng bước chân của Phượng Cửu Thiên phía sau.
Đi vào tiền viện, đám người Lâu lão gia đã ngồi trong đại sảnh chờ hắn, thấy Phượng Cửu Thiên, Lâu Tam Phượng liền tiêu sái đi đến: “Thế nào? Tối qua ngủ ngon không? Ta nghe hạ nhân nói sáng sớm ngươi đã ra rừng trúc luyện kiếm, ta nghĩ ngươi ngủ cũng ngon lắm.”
“Đúng vậy, ta ngủ rất ngon giấc.” Phượng Cửu Thiên mỉm cười: “Sáng dậy cảm thấn thần thanh khí sảng, liền nhịn không được liền đi luyện kiếm, nếu không ta sẽ cảm thấy khó chịu.”
Câu còn chưa nói xong, Lâu Tam Phượng đã cao hứng vỗ tay: “ A a a, luyện kiếm a, ta thích nhất, đáng tiếc trước đây mời sư phụ không tốt, đến bây giờ cũng chỉ có mấy chiêu khoa chân múa tay mà thôi, Cửu Thiên, huynh dạy cho ta kiếm pháp được không?” Trong mắt nàng phát ra ánh mắt sùng bái, hoàn toàn đem Quan Sơn Thủy muốn chen vào chuyện của hai người thành không khí không hề tồn tại.
“Được, Tam tiểu thư, luyện kiếm không phải một sớm một chiều có thể luyện thành, vẫn là nhanh mời Phượng công tử ăn sáng.” Trương mụ tẩu từ ái nhìn đôi bên, rồi lại dời ánh mắt qua Quan Sơn Thủy: “Biểu thiếu gia, ngài đứng đây làm gì? Cũng mau ngồi xuống a, sáng hôm nay có cá nướng ngài thích nhất nga.”
Ô ô ô, Trương mụ tẩu quả nhiên tốt nhất, chỉ mới nghĩ như thế, Quan Sơn Thủy đang vô cùng cảm động, lại nghe Trương mụ tẩu nói: “Bất quá ngài phải lưu lại con cá lớn nhất cho Phượng công tử, người ta là khách nhân mà đúng không?”
Lời còn chưa dứt Uyển Bình liền tiếp lời nói: “Ai nha Trương mụ tẩu ngươi cứ yên tâm, Sơn Thủy dù thế nào cũng hiểu biết đạo đãi khách, sẽ không tranh cùng Phượng công tử.”
Ô ô ô, y sai rồi, thật sự sai rồi, y sao có thể nghĩ bọn họ hảo tâm như vậy, chỉ cần thấy Phượng Cửu Thiên liền quên đi sự tồn tại của y, ở trong mắt bọn họ, người kia rõ ràng là kim phượng hoàng, không đúng, là một con rồng sống, nhìn bộ dáng mọi người xem hắn như bảo bối kìa, đợi đến một ngày, tất cả mọi người thấy mặt thật của hắn, mới có thể tin tưởng lời nói của mình.
Nghĩ đến một ngày nào đó trong tương lai, trong lòng Quan Sơn Thủy liền cảm thấy dễ chịu đi một ít. Chợt nghe Phượng Cửu Thiên nói với Lâu Trung Phàm: “Lâu bá bá, ngày mai phải bắt đầu làm việc, đại khái cùng với người của hội thương nhân và người Tây Vực Ba Tư đến Ngoại Quốc Khánh Thương cùng nhau bàn về một số hạng phục chuyện hợp tác, bởi vậy không thể lại đây, cho nên hôm nay ta nghĩ muốn nhờ Tam Phượng cùng biểu ca giúp ta làm quen với địa hình ở Phượng Lạc thành, không biết có thể hay không?”
“Ân, tốt, ngươi cứ đi cùng bọn họ.” Lâu lão gia sảng khoái đáp ứng, nghe như thế Quan Sơn Thủy liền trợn mắt há mồm.
“Không, không phải đâu dượng, tối hôm qua..... Tối hôm qua không phải người nói yêm phải ở nhà bế môn sao?” Quan Sơn Thủy làm bộ dáng muốn sửa sai lầm, dù sao dính với độc xà kia cũng không tốt đẹp gì, y trốn ở nhà, xem ra còn tốt hơn.
“Ân, không sao, con cứ đi cùng Phượng công tử, tục ngữ có câu gần đèn thì sáng gần mực thì đen, con cứ cùng người ta học tập một chút, Phượng cộng tử chính là người toàn tài.” Lâu lão gia ha hả cười, ánh mắt chuyển qua dì Uyển Bình: “Uyển Bình, ta nghĩ muội cũng không có ý kiến gì?”
“Muội? A, muội đương nhiên không có ý kiến.” Dì Uyển Bình cao hứng phấn chấn: “Ai nha tỷ phu, huynh khẳng định rất xem trọng Sơn Thủy, muội thật cao hứng, đúng vậy, Phượng công tử là rồng trong loài phượng, Sơn Thủy theo hắn học hỏi muội không còn lời nào để nói, để y học chút kinh nghiệm, huống chi Phượng Công tử coi trọng y như vậy, muội tất nhiên không có ý kiến, tán thành cả hai tay.”
Người làm sao có thể tán thành cả hai tay, nếu có thể, con nghĩ nương cũng giơ hai chân lên tán thành. Quan Sơn Thủy ảo não liếc nhìn mẫu thân của mình một cái, lại bị bà trừng một cái mà hạ mắt, hung hăng đem khối cá ăn vào miệng, y cũng không để ý gì mà nuốt xuống.
“Di? Ai nha..... “ Quan Sơn Thủy mãnh liệt nuốt mấy ngụm cháo, rồi lại lần nữa nuốt tiếp mấy ngụm, cuối cùng suy sụp tinh thần nhìn về hướng Trương mụ tẩu, uể oải nói: “Trương mụ tẩu, ngươi có hay không bỏ một chút bánh bột ngô hay cơm trắng gì đó a?” Nói xong mọi người trong bàn liền dừng đũa, kì quái nhìn y.
“Xảy ra chuyện gì? Bị mắc xương?” Trương mụ tẩu thân thiết hỏi: “Ngài từ từ, ta vào phòng bếp tìm dấm chua cho ngươi.” Nói xong bà liền xoay người đi ra ngoài. Quan Sơn Thủy xấu hổ đến không dám ngẩng đầu lên.
Trương mụ tẩu cái gì cũng tốt, chính là không có ánh mắt. Quan Sơn Thủy bất đắc dĩ nghĩ: như thế lại nói ra chuyện để ta mất mặt như vậy, ngầm hiểu không phải là được rồi sao, làm gì mà cứ phải nói ra? Nếu là bình thường thì không sao, nhiều lắm bị Nhị thẩm nói vài câu không tốt, chính là hiện tại Phượng Cửu Thiên ngồi nơi này, rất không giống nhau, chính mình thật mất hình tượng trước mặt Tam Phượng a, ai, còn có độc xà kia, khẳng định tâm hoa nộ phóng chê cười mình.
“Đến đến đến, dấm chua đến đây.” Trương mụ tẩu nhanh chóng tiến nào, không nhiều lời liền đưa chén dấm cho Quan Sơn Thủy: “Phải từ từ mà uống nga, xương cá mới có thể từ từ mềm lại, sau đó mới có thể dùng cơm trắng nuốt xuống.” Bà nói xong liền đưa chén dấm đến bên miệng Quan Sơn thủy: “Mau, nghe lời, ngoan ngoãn mà uống đi.”
Quan Sơn Thủy bịt chặt cái mũi, từ từ uống dấm chua, ánh mắt và cái mũi đầu nhăn lại khi cảm thấy vị chua sót. Phường Cửu Thiên nhìn thấy như thế chỉ biết ngồi cười, nụ cười dần dần trở nên thâm thúy, lại âm thầm nghĩ.
Thổ bao tử biểu ca, thật đúng là rất khả ái đến nguy hiểm a. Phượng Cửu Thiên mỉm cười suy nghĩ. Nhìn Quan Sơn Thủy cuối cùng cũng uống xong chén dấm chua, nuốt mất muỗng cơm trắng, rồi lại quang quác hét lên: “A a a a, không được a Trương mụ tẩu, vẫn còn trong cổ họng a.”
“Cái gì? Còn chưa đi xuống a?” Trương mụ tẩu cũng tròn mắt: “Kia phải làm sao giờ? Bằng không...... lại uống thêm một chén dấm chua đi.....”
Không để nàng nói xong Quan Sơn Thủy liền nhảy dựng: “Cái gì? Còn uống dấm chua, a, không muốn không uống, yêm tình nguyện để xương cá phá hư cổ họng, cũng không uống dấm chua đâu.”
Phượng Cửu Thiên mỉm cười nói: “Không sao đâu, có thể xương này hơi lớn so với những xương kia, cho nên dấm chua không thể làm mềm, hay là ta thay biểu ca lấy ra.”
Quan Sơn Thủy hoài nghi nhìn hắn, cuối cùng hừ một tiếng rõ ràng, cho dù phá hư cổ họng cũng không tin tưởng hắn.
“Được sao Cửu Thiên, bằng không chúng ta đi mời đại phu đi.” Lâu Tam Phượng lo lắng hỏi. Ánh mắt Quan Sơn Thủy liền hướng về biểu muội đáng yêu thiện lương của mình: Ô ô ô, nguyên lai Tam Phượng vẫn còn để ý đến yêm, đúng vậy, nàng đối với yêm tốt như vậy, yêm càng không thể để nàng rơi vào tay độc xà đáng giận kia.
Y cứ như vậy suy nghĩ, lại nghe Phượng Cửu Thiên cười nói: “Không có việc gì đâu, xương này khẳng định rất lớn, cho nên ta hoàn toàn có thể lấy ra.” Hắn đứng dậy: “Được rồi bá phụ, vừa lúc chúng ta cũng đã no, mọi người cứ chậm rãi dùng bữa sáng, sau khi lấy được xương cá cho biểu ca chúng ta sẽ ra ngoài, giữa trưa không cần chờ cơm đâu.”
“Được, các ngươi cứ đi.” Lâu lão gia phất tay, rồi dịu dàng bình dị mỉm cười nhìn Quan Sơn Thủy, Uyển Bình cũng cười nói thêm một câu: “Sơn Thủy a, con nên quý trọng cơ hội này, theo Phượng Công Tử mà học hỏi, ân?”
Mẫu thân a, ngài không phải cho yêm học tập, ngài đang đem yêm đưa vào hố lửa có biết không? Trong lòng Quan Sơn Thủy kêu rên, chính là vừa nhìn thấy biểu muội xinh đẹp bên người, tất cả oán khí đều tiêu tan lên chín tầng mây: hừ hừ, mặc kệ chuyện gì, yêm cũng phải bảo hộ Tam Phượng đáng yêu, tuyệt đối không để nàng rơi vào tay độc xà.
Y hào khí can vân mà suy nghĩ thình lình thấy tay của Phượng Cửu Thiên ấn y ngồi xuống ghế. Quan Sơn Thủy hét to một tiếng: “A, ngươi làm cái gì?” Liền phát hiện mình đã về phòng.
“Làm cái gì nữa? Đương nhiên là lấy xương cho ngươi.” Phượng Cửu Thiên buồn cười nói: “Đến, hả miếng ra, ta giúp ngươi lấy xương.” Hắn nói xong lấy ta đôi ngân châm tinh tế, đó chính là đồ dùng để thử đồ ăn, tuy rằng trên cơ bản không dùng đến, nhưng là người luyện võ, đồ vật đều phải có đầy đủ.
“Nga.” Quan Sơn Thủy xấu hổ ảo não nghĩ hận không thể tìm một cái lỗ mà chui vào, nhưng cái vật trong cổ họng kia thật khó chịu, đành phải nghe lời mà há miệng.
Chỉ thấy Phượng Cửu Thiên đem ánh mắt gần miệng y, cái trán bóng lóng lại sát gần mũi y, nhìn chốc lát Phượng Cửu Thiên đứng dậy nói: “Thấy rồi, quả nhiên là xương lớn, khó trách biểu ca ăn dấm chua cũng không thể để nó mềm xuống.”
Hắn lại dùng đôi tiểu ngân châm: “Biểu ca, lại há miệng, nói “a”, ta không nói ngừng thì đừng dừng.” Hắn nói xong, đem đôi ngân châm đưa vào khoang miệng của Quan Sơn Thủy, trên tay hơi vận chút nội lực, rất dễ dàng kẹp lấy thứ kia.
“Cửu Thiên, sao rồi? Kẹp được không?” Lâu Tam Phượng lớn tiếng trả lời, có chút khẩn trương âu yếm nhìn biểu ca nhà mình.
“Ân, kẹp được.” Phượng Cửu Thiên cũng lớn tiếng trả lời, liếc mắt nhìn đầu lưỡi ẩm ướt của Quan Sơn Thủy có chút rung động, trong đầu không khỏi nổi lên ham muốn hôn lên cái lưỡi đó, kẹp lấy xương cá, cũng quên dùng lực lấy xương cá ra.
“A.......A......A......” Quan Sơn Thủy làm theo mệnh lệnh của Phượng Cửu Thiên, vẫn liên tục “a... “ Y sắp chịu không nổi, mà Phượng Cửu Thiên vẫn kêu không dừng, muốn hỏi hắn một chút, nhưng trong miệng vẫn cón đôi ngân châm. Lần này không phải muốn lấy mạng y sao, y sắp nghẹn chết rồi.
“Cửu Thiên, mắt biểu ca trợn trắng, huynh.......Huynh có thể lấy ra chưa?” Lâu Tam Phượng kêu to kéo lại thần chí của Phượng Cửu Thiên, nhìn thấy bộ dáng người phía dưới đã muốn thở không được. Hắn vội vàng nói: “Được rồi được rồi.” Lời còn chưa dứt, ngân chân đã gắp xương kia đi ra.
“Hô hô......” Cuối cùng Quan Sơn Thủy cũng có thể tự do, liền thoải mái hít một ngụm khí, khuôn mặt đỏ bừng dần dần khôi phục lại bình thường.
Lại nghe Phượng Cửu Thiên buồn cười hỏi: “Biểu ca ngu ngốc, ngươi làm gì mà không thở a, nếu không phải Tam Phượng hô một câu, đại khái ngươi thật sự nghẹn chết.”
Quan Sơn Thủy nhảy dựng lên, đỏ mặt tía tai la lên: “Ngươi còn dám nói? Tên hỗn đản nào nói yêm cứ ‘a.....’, làm yêm còn không biết có nên dừng hay không? Hiện tại ngươi còn dám nói yêm.”
Lúc này Phượng Cửu Thiên mới nhớ, đích thật mình đã nói như thế, nhưng biểu ca này quả thật quá cố chấp, đã nhuyễn khí vẫn có thể tiếp tục ‘a’. Chút nữa làm nghẹn đến hôn mê bất tỉnh.
“Đúng vậy Cửu Thiên, huynh vừa rồi suy nghĩ gì a? Cứ như vậy mà xuất thần, biểu ca chút nữa đã nghẹn chết.” Lâu Tam Phượng cũng sẳng giọng nói. Vừa dứt lời Quan Sơn Thủy liền cảm động, tràn ngập nhu tình mà nhìn biểu muội nhà mình.
“Không phải, cái xuơng kia nó cũng nhỏ, ta kẹp được lại rớt ta, đành phải làm lại lần nữa, kẹp được lại rớt, ta phải làm lại nữa...... Ta chiến đấu với xương cá kia đến hang say, cho nên không để ý đến bộ dáng của biểu ca.” Phượng Cửu Thiên nói dối không thay đổi cả sắc mặt.
A Xá bên cạnh nhún vai, nghĩ thầm, rõ ràng là nói bừa, căn bản ta thấy tay ngài không động, cái gì mà rớt xuống rồi kẹp lại, chỉ là lừa đảo tâm địa non nớt của biểu muội cùng biểu ca thổ bao tử mà thôi, muốn gạt thuộc hạ ta, hắc hắc, còn hơi kém, bất quá lời này sao gã dám nói ra.
“Biểu ca, không phải ta muốn nói ngươi, ăn cơm còn suy nghĩ cái gì để nuốt xương cá như thế?” Kỳ thật Phượng Cửu Thiên biết mình nói dối còn vụng về vì sợ Lâu Tam Phượng khả nghi, hắn liền vội vàng thay đổi đề tài hỏi Quan Sơn Thủy.
Lúc này mặt Quan Sơn Thủy liền đỏ mặt tía tai, cái xương lớn đặt trước mặt, như đang cười vào mặt y.
Ta đương nhiên biết lấy ra, bởi vì lúc đó ta đang mắng ngươi. Trong lòng Quan Sơn Thủy hung tợn nói, ngẩng đầu nhìn ánh mắt đang mỉm cười của Phượng Cửu Thiên, không hiểu tại sao khuôn mặt ngày hôm qua của hắn lại xuất hiện.
Kìm lòng không được co rúm lại: “Nga, cái kia..... Yêm lúc ấy..... cũng không biết vì sao chưa lấy ra liền nuốt xuống, có thể.... có thể lúc đó yêm thất thần. Cái kia..... Ngươi cùng Tam Phượng không phải sẽ ra ngoài sao? Mau nhanh đi thôi, chậm trễ thì trưa mất, hiện tại cũng đã trễ, mà Lạc Phượng thành lại rất lớn.”
Nói xong, Quan Sơn Thủy cũng không biết mình nói cái gì, y thật tâm rất muốn bảo hộ biểu muội, bất quá vừa thấy Phượng Cửu Thiên, liền nhịn không được mà lùi bước, dù sao hắn cũng mới nhận thức biểu muội chưa đến ba ngày, hẳn sẽ không lộ ra bản mặt thật của mình.
“Biểu ca? Ngươi không phải tối qua gặp ác mộng chứ, sợ đến mức hồ đồ?” Phượng Cửu Thiên định thần cười nhẹ: “Vừa rồi không phải ta đã nói ngươi cùng Tam Phượng cùng nhau giúp ta dạo phố sao? Dù sao ngươi cũng mới đến Lạc Phượng thành đúng không? Tam Phượng như thế nào cũng không thể vì ta mà bỏ mặc biểu ca không để ý?” Hắn quay đầu lại nhìn Tam Phượng: “Ta nói có đúng không, Tam Phượng.”
“Đương nhiên, Cửu Thiên huynh có thể vì ta mà nghĩ, lại thông tình đạt lí như vậy, thật sự tốt quá, một chút kiêu ngạo tự mãn của mấy công tử bột cũng không có.” Lâu Tam Phượng cũng tươi cười: “Được rồi biểu ca, ta trở về đổi xiêm y, ngươi cũng nhanh chuẩn bị đi a.” Nàng nói xong cũng không liếc mắt nhìn dáng vẻ tội nghiệp của biểu ca mình, cao hứng phấn chấn chạy ra ngoài.
“Yêm...... yêm phải thay xiêm y, ngươi còn đứng đây làm gì?” Thân ảnh của Lâu Tam Phượng vừa khuất, Quan Sơn Thủy liền tức giận kêu lên với Phượng Cửu Thiên, một bên tự hỏi có cách nào có thể thoát khỏi ôn thần này.
Mặc kệ như thế nào, trong khoảng thời gian này, chỉ mới có hai ngày ngắn ngủi, y không tin chỉ trong khoảng thời gian ngắn, độc xà với biểu muội có thể phát triển tình cảm.
“Đứng ở đây nhìn ngươi a.” Ngoài ý muốn, Phượng Cửu Thiên liền đoán được tâm tư của y: “Biểu ca, ta nghĩ, nếu ta rời đi, ngươi chắc chắn sẽ tìm lí do nào đó mà tránh né phải không? Tào tháo rượt? Ha hả, có chút quá, ngươi hẳn không nghĩ ra loại bệnh ngu ngốc vậy đúng không? Cũng có thể, một khi kinh động, dì Uyển Bình sẽ lo lắng mời đại phu, làm lộ sẽ không tốt lắm. Ân, hay là trốn đi, nga, ngươi không sợ dượng ngươi lại dùng thước tre đánh sao? Hay là......”
“Ngươi câm miệng cho ta, mấy cái đó cái nào yêm cũng không dùng, không phải chỉ đi dạo phố thôi sao? Độc xà nhà ngươi có thể ăn yêm sao?” Quan Sơn Thủy tức giận kêu lên.
Thật sự tức chết mà, chính mình đâu có nghĩ tới mấy thủ đoạn đó đâu. Y căm giận mở tủ quần áo lấy một bộ vải thô bình thường thay cho quần áo ở nhà, trên người cởi hết, mới bỗng nhiên nhớ tới phía sau còn có đôi mắt nhìn chằm chằm vào mình.
“Ngươi....... Sao ngươi không tránh mặt đi? Yêm thay quần áo ngươi còn đứng đó làm gì?” Quan Sơn Thủy gầm nhẹ, thấy ánh mắt mê đắm của Phượng Cửu Thiên, y liền hít sâu một cái.
“Thấy, có chuyện gì sao? Ngươi là nam nhân, ta cũng là nam nhân, ha hả, hơn nữa hiện nay ta đang theo đuổi Tam Phượng, làm sao có thể nổi dục niệm đối với thân thể của ngươi.” Phượng Cửu Thiên tiêu sái cầm quạt trong tay: “Bất quá, dáng người của biểu ca cũng tốt lắm, thoạt nhìn da thịt co giãn rất tốt, chính là có chút gầy, ai nha ta thật đau lòng, sau này nhất định phải thay ngươi bồi bổ.”
“Ngươi ngươi ngươi..... Ngươi là tên hỗn đản.” Quan Sơn Thủy chỉ tay vào Phượng Cửu Thiên, không thể tưởng tượng được những lời hạ lưu đó lại được nói ra từ cái miệng ưu mỹ đó.
Bất quá nghĩ lại, lúc trước cái miệng kia đã nói bao lời vô sỉ, có thể nói ra những lời như hôm nay cũng không có gì lạ.
“Biểu ca, ta đã nói hiện tại không có ý nghĩ quá phận với ngươi. Cho nên ngươi không cần mắng ta, mau lấy xiêm y mặc vào, hay là ngươi muốn phô trương cho ta nhìn đã mắt.... “ Không đợi hắn nói xong, Quan Sơn Thủy đã nhanh chóng nhảy nhanh đến bên cái tủ, nhanh chóng lấy bộ xiêm y vải thô màu lam mặc vào, rồi mới đem xiêm y vừa cởi ra đặt lên giường.
Theo Phượng Cửu Thiên cùng Lâu Tam Phượng bước ra ngoài, Quan Sơn Thủy quyết không nói một câu, dọc đường đi mặc kê Phượng Cửu Thiên trêu ghẹo như thế nào, y cũng chung thủy không mở miệng, hơn nữa còn bảo trì cách xa tên kia tám bước. Y liền duy trì tình huống đi theo hai người đó đến trời gần trưa, dạo gần nửa Lạc Phượng thành.
“Sách sách, không có gì thú vị a.” Phượng Cửu Thiên nhàm chán phẩy quạt, khóe mắt không ngừng nhìn hướng Quan Sơn Thủy chung thủy như u hồn đi theo sau hai người họ vẫn không chịu tiến lên nửa bước, trong lòng âm thầm căm tức.
Gia khỏa này rất ngoan cố, mặc kệ trêu chọc như thế nào cũng không chịu mở miệng. Ai nha, y quả thật rất thú vị, nữ tử trước mắt tuy rằng đẹp, rất có tinh thần hoạt bát, nhưng lại không câu dậy nổi hứng thú của mình, cũng không có gì thú vị.
“Oa, vị công tử kia rất anh tuấn tiêu sái nga.”
“Đúng vậy đúng vậy, nhất là động tác cầm chiết phiến của hắn, nhìn như thế nào cũng cảm thấy đẹp.”
“Ân, bên người hắn dường như là tam tiểu thư của Lâu gia? A, thật sự hâm mộ muốn chết.”
“Chính là chính là, ngươi nhìn xem, cách không quá họ mười bước, có tên gia khỏa mặc y phục màu làm, quả thực khiến cho mọi người nhìn không vừa mắt.”
Cứ như thế người qua đường cứ bàn luận chuyện của Phượng Cửu Thiên, Lâu Tam Phượng cùng Quan Sơn Thủy, nữ tử ở Lạc Phượng thành rất thoải mái mạnh mẽ, trên đường bàn luận nam nhân mĩ với nam nhân khó coi, chuyện này căn bản không có gì lạ.
Cả hàm răng Quan Sơn Thủy đều cảm thấy đau nhức, nhịn không được trong lòng thầm nói “Nam nhân tốt không nên đấu với nữ nhân, những nữ nhân này căn bản không có đầu óc, căn bản không hiểu như thế nào là nam nhân đáng tin cậy, chỉ biết nhìn cái đẹp của tên gia khỏa kia” Chỉ nghĩ như vậy, y liền cảm thấy bớt sinh khí.
“Sách sách, gia thật có mị lực a, quả nhiên không thể che giấu.” A Xá bên người bỗng nhiên cười: “Nhưng cũng quá bất công cho biểu ca, nữ tử Lạc Phượng thành cũng thật quá phận, bọn họ khen thì khen thôi, như thế nào có thể bắt người khác làm ví dụ tương phản chứ? Chuyện này đối với ngươi thật không công bằng.” Gã đã nhìn ra chủ tử mình đang nhàm chán, bởi vậy mới cố gắng thể hiện.
Quả nhiên, Quan Sơn Thủy lập tức sảng khoái. Liên tiếp gật đầu nói: “Đúng vậy đúng vậy, mấy nữ nhân này thật không hiểu biết, hừ hừ, thấy nam nhân cầm quạt liền cho là tiêu sái, cũng không nhìn xem giờ trời đã vào thu, còn cầm quạt không biết làm gì, thật ghê tởm chết người.”
Y không biết Phượng Cửu Thiên cùng Niếp Thập Phương đều dùng chiết phiến làm vũ khí, hai người bọn họ rất giống nhau, không phải vì bất đắc dĩ thì cũng sẽ không rút kiếm ra, bởi vì rút kiếm chắc chắn sẽ có người chết.
Phượng Cửu Thiên liền hưng phấn: Ha ha ha, A Xá ngươi quả tay sai tốt, quả nhiên hiểm tâm tư của gia, ân, trờ về liền ban thưởng.
Vừa muốn mượn đề tài nào đó làm khó Quan Sơn Thủy, chợt nghe thấy cuối phố có người cao giọng hô lên: “Tiểu thư Lưu gia đã chuẩn bị trên lôi đài rồi, mọi người chạy nhanh tới xem a.”
Giọng hát vừa cất lên liền thu hút sự chú ý của đám người Phượng Cửu Thiên đến chỗ Lưu tiểu thư trên lôi đài.
Lâu Tam Phượng hưng trí bừng bừng kéo một người lại hỏi: “Sao vậy? Đó không phải lôi đài luận võ tổ chức kén rể sao? Không phải mai mới bắt đầu sao? Sao hôm nay đã tổ chức?”
“Đúng vậy đúng vậy, nghe nói đại pháp sư Huệ An tính toán nếu hôm nay tổ chức, chắc chắn sẽ kén được rể hiền, cho nên họ liền quyết định hôm nay tổ chức.” Người nọ vôi vàng giải thích xong, lại dùng sức phóng về phía trước, e sợ chậm trễ sẽ mất chỗ tốt.
Quan Sơn Thủy hồn nhiên không biết mình tránh được kiếp nạn lúc này vẫn hưng trí bừng bừng, luận võ kén rể này, cho dù là người Lạc Phượng Thành cũng thấy mới mẻ.
Lập tức không nhiều lời, liền theo dòng người đến trước lôi đài, chỉ thấy lôi đài ước chừng cao chín thước, hai bên đều có bố trí thang, ngạc nhiên nhất chính là dưới đài đại khái có hơn mười cái bàn, trên bàn bày biện đủ loại điểm tâm cùng nước trà, người đã muốn ngồi đủ, mặt khác ở sau cũng không ít người.
“Ai nha, đứng chỗ này không nhìn thấy gì hết.” Lâu Tam Phượng liều mạng nhón chân nhìn lên võ đài, một bên nói với Phượng Cửu Thiên: “Ta sớm nghe nói Lưu Ngọc Hà là người văn võ song toàn lại có diện mạo xuất chúng, không nghĩ tới nàng lại dùng phương pháp này chọn hôn phu, ai nha nhất định phải hảo hảo nhìn một cái.” Nàng vừ nói vừa dậm chân: “Thực đáng tiếc, sớm biết vậy thì đã nhanh chân chiếm chỗ tốt, rõ ràng nói là ngày mai.”
“Bằng không chúng ta lên cây ngồi đi.” Quan Sơn Thủy lấy lòng đề nghị.
Phượng Cửu Thiên ngẩng đầu nhìn, nhún nhún vai nói: “Trên cây cũng đã có người a.” Lời còn chưa dứt Lâu Tam Phượng liền nhịn không được nở nụ cười.
“Biểu ca, ngươi đã quên chính mình không thể leo cây sao? Có lần ngươi leo lên cây táo, người ta đã muốn tới đỉnh cây, ngươi chỉ mới nhánh cây đầu tiên sau đó sâu róm làm ngứa đến không chịu được, từ đó về sau ngươi liền không dám leo lên cây nữa.” Nàng cười nói, một bên chạm nhẹ vào cái mũi đang xấu hổ của Quan Sơn Thủy.
“Còn có chuyện thú vị như vậy a.” Phượng Cửu Thiên hứng thú nhìn về phía Quan Sơn Thủy, trong đầu không tự chủ được liền xuất hiện một đoạn hình ảnh tái diễn lại sự việc.
“Ngươi...... Ngươi làm gì a?” Biểu ca đáng yêu bị kéo đến dưới tàng cây, mà trên mặt chính mình lại tươi cười không một chút hảo ý: “Làm gì a? Đương nhiên là để ngươi leo lên cây.” Vừa nói vừa như muốn nhảy lên. Biểu ca đáng thương không còn đường lui liền cố xoay người leo lên cây, leo lên được một chút lại tụt xuống, rồi y lại tiếp tục, lại leo lên lại bị tụt xuống, lại leo, lại xuống..... Chính mình không có lương tâm đứng dưới tàng cây mà nhìn trò hay. Nghĩ đến đây, Phượng Cửu Thiên lại sang sảng cười to ra tiếng.
“Gia, vị trí đã chuẩn bị tốt.” A Đắc không biết đã biến mất từ lúc nào lại xuất hiện trước mặt mọi người: “Phải tốn mười lượng bạc thuộc hạ mới có thể tìm được chỗ tốt, gia đừng quên trả cho thuộc hạ.” Gã trịnh trọng nói một cách lạ thường, Phượng Cửu Thiên quả thật rất ngứa răng, hận không thể một phát cắn chết tên này.
“Này, đây là mười lăm lượng bạc, đừng nói gia ngược đãi các ngươi, chiếm tiện nghi của các ngươi.” Phượng Cửu Thiên trừng mắt nhìn A Đắc một cái, từ trong ngực lấy ra mười lăm lượng bạc vụn đưa cho A Đắc: gia khỏa này thật là không hiểu chuyện, nếu không phải thấy bản mặt người chết của gã so với gương mặt tươi cười của A Xá có lực uy hiếp hơn, nên mới để gã tìm chỗ, ai ngờ vừa về lại làm mình bẽ mặt.
“Được rồi, Tam Phượng, biểu ca, chúng ta đi thôi.” Phượng Cửu Thiên ha hả cười, để cho A Đắc dẫn đường, quay đầu lại liền thấy biểu tình kinh hỉ của Lâu Tam Phượng cùng ánh mắt khinh thường của Quan Sơn Thủy sau đó lại có chút bội phục, hắn liền cảm thấy đắc ý.
“Hai tùy tùng của huynh thật thú vị nga.” Lâu Tam Phượng cười, đi đến trước sân khấu ngồi xuống, một bên nói với Phượng Cửu Thiên.
“Không có không có đâu, Tam Phượng tiểu thư quá khen, chúng ta còn kém xa Quan biểu ca,” A Xá cười hì hì nói, Quan Sơn Thủy quay đầu lại tức giận trừng gã, gã lại giương mắt vô tội nói: “A, luận võ kén rể đã bắt đầu rồi a, đã có người lên đài, kì quái a, sao lại không thấy tiểu thư kia đâu, chủ trì nghi thức cũng không thấy? Chuyện này là sao.”
“Trực tiếp vào vấn đề chính không phải tốt hơn sao?” Phượng Cửu Thiên mỉm cười, một bên cầm đường cao trắng đưa cho Tam Phượng: “Đến, ăn khối cao này trước đi, lấy sức để lát nữa cổ vũ.”
Vừa nói ánh mắt không tự chủ được nhìn Quan Sơn Thủy, bởi vì hắn nhớ lại y sáng nay bị xương cá đâm vào yết hầu, không có ăn được điểm tâm, còn phải uống một chén dấm chua, nên có lẽ giờ cũng đã đói bụng.
“Đến, này cho biểu ca ngươi ăn đi.” Phượng Cửu Thiên cũng cầm một khối thiên tầng cao đưa cho Quan Sơn Thủy, lại thấy y trừng mắt nhìn mình, rồi mới hiên ngang lẫm liệt nói: “Không ăn, yêm không ăn đồ vật này nọ mà ngươi đưa đâu, hừ hừ.” Biểu tình cực giống thà chết chứ không khuất phục trước phản tặc.
“Nga, như vậy a.” Phượng Cửu Thiên rút tay về. Ngay sau đó, hắn liền nghe thanh âm “xì xào” từ bụng của Quan Sơn Thủy truyền đến, không khỏi cười đến gập cả thắt lưng.
Mặt Quan Sơn Thủy đỏ bừng, dùng sức ôm bụng mình, e sợ nó lại phát ra thanh âm mất mặt. Lại nghe Phượng Cửu Thiên ha hả cười: “Ân, biểu ca a, bụng của ngươi dường như không đồng tình với ý của ngươi. Ai nha ngươi ôm nó làm gì a? Chẳng lẽ ngươi nói nó không kêu thì nói sẽ không kêu sao?”
Lời còn chưa dứt, trong bụng liền truyền đến hai tiếng “xì xào”. Phượng Cửu Thiên nhịn cười ngồi bên Quan Sơn Thủy: “Biểu ca, bụng của ngươi thật thật sự đáng yêu, a, không đúng, rất là không nghe lời, dám cãi mệnh lệnh của chủ nhân, dám kêu không ngừng, chuyên môn làm chủ nhân mất mặt, không được, phải trừng phạt, phải trừng phạt thật tốt cái bụng không biết tốt xấu này, phải để nó nhớ kĩ, không thể phản kháng lời của chủ nhân.” Hắn vừa nói vừa vươn ngón tay thon dài.
“Ngươi, ngươi làm gì a?” Quan Sơn Thủy nghĩ muốn xích ra, nhưng A Xá lại ngồi bên cạnh, không thể nào di chuyển.
Mắt thấy năm ngón tay kia sắp chạm vào mình, hơn nữa Phượng Cửu Thiên còn âm trầm nói: “Làm gì a? Đương nhiên là thay biểu ca giáo huấn tốt nó, ân, có nên xem nó là bao cát mà đánh không? Hay là một đao để nó thông suốt, lấy ruột bên trong ra? Nga, hay là dùng châm đâm vào, như vậy khí trong bụng sẽ thoát ra, không bao giờ... có cơ hội nữa kêu lên, ân, như vậy đi.”
“A, biểu muội cứu mạng a.” Quan Sơn Thủy hoảng sợ kêu lên, nhưng liền thấy biểu muội bị đám thanh niên đang đánh nhau trên đài kia hấp dẫn toàn bộ tinh thần, thỉnh thoáng còn vỗ tay, lớn tiếng trầm trồ khen ngợi.
Lại nhìn bốn phía, trừ bỏ tiếng hoan hô thì mọi người không để ý tới gì, cũng không ai thấy độc xà này uy hiếp mình. Gần kế sát bên mình lại là thủ hạ A Xá của độc xà, chính là cho dù gã thấy cũng làm như không.
“Yêm..... yêm ăn, yêm ăn là được chứ gì?” Nước mắt Quan Sơn Thủy liền chảy xuống, tưởng tượng đến trên bụng mình toàn lộ ra, y liền cảm thấy như hồn phi phách tán. Nhanh chóng đoạt lấy đường cao trắng trên tay của Phượng Cửu Thiên: “Yêm...... yêm ăn là được.”
“Ha hả, biểu ca cũng thực thức thời.” Phượng Cửu Thiên mỉm cười, nhân cơ hội bên cạnh Quan Sơn Thủy xây dựng mối quan hệ, vững vàng ngồi xuống. Thấy y ăn xong một khối liền đưa một khối.
“Cái kia...... trên đài thực phấn khích.... Ngươi, ngươi không xem sao?” Quan Sơn Thủy tránh né, ma sói kia rõ ràng muốn uy hiếp mình, còn thường thường “không cẩn thận” chạm vào mặt, môi, nếu chỉ như vậy còn có thể chịu được, nhưng độc xà còn “không cẩn thận” chạm vào ngực, điều này làm y thật sự không chịu nổi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...