Bức Màn Hôn Nhân

Thái độ thay đổi 180 độ, những lời Hạ Tuyết nói ra tiếp đó khiến bầu không khí trong phòng bệnh bỗng chốc trở nên vô cùng nặng nề…

“Sở Đông Quân….anh ta là một thằng khốn! Tố Thanh Thanh, tôi cho cho cô biết, những gì anh ta nói cô tuyệt đối đừng tin.”

Tố Thanh Thanh nghe vậy thì khẽ cười: “Vậy tôi phải tin cô? Tin người đã dùng mọi thủ đoạn để hãm hại tôi?”

“Tôi biết chuyện này nghe rất khó tin, nhưng tất cả là sự thật.” Hạ Tuyết lắc đầu, nghẹn ngào lên tiếng, “Là tôi thuê người bắt hai đứa con cô. Tôi muốn cô mất hết tất cả, muốn cuộc sống của cô trở nên khổ sở. Nhưng…ngay khi tôi vừa tống hai đứa nó vào trong xe thì Sở Đông Quân từ đâu xuất hiện, anh ta tác động vật lý với tôi. Khi tôi tỉnh lại thì bản thân đã bị trói, tôi không ngờ kẻ tôi thuê lại về phe với anh ta, càng không ngờ tới hắn ta có thù với Cố Nguỵ.”

“Hạ Tuyết, cô định dùng những lời nói dối đó để khiến tôi tin cô sao?” Tố Thanh Thanh tức giận gằn lên từng chữ. Cô đã từng phạm sai lầm lớn, tin lời của tên Gin kia mà hận Cố Nguỵ vậy nên chuyện đó tuyệt đối sẽ không lặp lại.

Hạ Tuyết đã không còn gì để mất, chi bằng nói ra tất cả….


“Sở Đông Quân đã rất hận tôi khi tôi làm cô sảy thai, hận vì đã giết đứa con chưa chào đời của anh ta. Anh ta tra tấn tôi, đánh đập tôi… ngày nào cũng bắt tôi quỳ xuống xin anh ta tha thứ…” nói đến đây, Hạ Tuyết ôm mặt khóc nức nở: “Thằng khốn đó còn để mấy tên bắt cóc kia thay nhau cưỡng hiếp tôi….anh ta là thằng súc sinh…tôi đã yêu anh ta đến vậy mà, đã dùng mọi thủ đoạn để có được anh ta…vậy mà lại đối xử với tôi như thế.”

Tố Thanh Thanh chấn động, những lời cô ta nói làm sao có thể sảy ra. Sở Đông Quân, anh ấy tuyệt nhiên không thể làm ra những chuyện kinh khủng như vậy được.

“Tôi đã tống cả hai đứa nó vào trong xe, vậy tại sao chỉ có mình con bé kia bị tóm đi? Cô biết không, tất cả là ý của anh ta!”

Tố Thanh Thanh không khỏi bàng hoàng, cô không muốn nghe những lời bịa đặt vô lý từ miệng có Hạ Tuyết, liên tục lắc đầu phủ nhận:

“Không thể nào, con bé là con của anh ấy, anh ấy tuyệt đối….”

Chưa dứt lời, Hạ Tuyết bỗng cười phá lên, “Tố Thanh Thanh, cô đang tự lừa người dối mình hay cô quên mất sự thật rằng chỉ có Bo mới là con ruột của Sở Đông Quân?”

“Cô…đang nói gì vậy?” Tố Thanh Thanh giật mình. Chuyện Zi không phải con ruột của anh chỉ mình cô và anh biết, đến cả Cố Nguỵ, mãi cho tới khi Zi bị bắt cóc hắn mới biết sự thật….vậy tại sao cô ta biết?

Như hiểu được những nghi vấn trong đầu Tố Thanh Thanh, Hạ Tuyết liền nói:

“Chính Sở Đông Quân đã cho tôi. Anh ta ghét cay ghét đắng đứa con riêng của cô, lúc nào cũng phải tỏ ra yêu thương đứa con ghẻ đó khiến anh ta ngấy đến tận cổ, chính vì vậy mà tôi đã thành công trong việc bên cạnh anh ta. Anh ta hận cô nhưng cũng rất yêu cô, càng yêu thì càng không thể chấp nhận việc cô có con với kẻ khác, hận vì đã không phá bỏ đứa bé kia.”


“Không…không thể nào, chính anh ấy nói sẽ yêu thương nó, anh ấy đã chấp nhận…”

“Mẹ nó, đến giờ cô vẫn còn ngây thơ ư, nếu anh ta không nói vậy thì liệu cô có đồng ý gả cho anh ta không?”

Cả người Tố Thanh Thanh bỗng nhiên cứng đờ, hai chân không còn sức lực mà ngồi sụp xuống.

Những lời Hạ Tuyết nói ra hệt như những mũi dao, từng bước, từng bước rạch vào trái tim cô.

Hạ Tuyết vén áo lên để lộ ra những vết khâu lớn còn mới, những bết bầm tím chưa hết như ẩn như hiện trên làn da trắng mịm, “Cô nhìn đi, anh ta đã hành hạ tôi như thế nào? Đã đâm tôi mấy nhát dao?” Hạ Tuyết cười tự giễu, “Anh ta tưởng tôi đã chết nên mặc nhiên bỏ đi mà không khoá cửa kho lại. Quả nhiên ông trời có mắt, ông ta không muốn tôi chết đi dễ dàng như thế, ông ta muốn tôi phải trả giá cho những tội lỗi mà mình đã gây ra.” Nói đến đây Hạ Tuyết cũng ngồi sụp xuống, cả người tựa vào chân giường bệnh. Ánh mắt hững hờ quay sang nhìn Tố Thanh Thanh. “Nhìn bộ dạng như chết đi sống lại kia của cô, coi bộ anh ta đã thành công trong việc lấy lại được sự tin tưởng từ cô rồi.”

Tố Thanh Thanh trước sau vẫn không khỏi kinh hoàng. Cô tự hỏi liệu những gì bản thân vừa nghe liệu có phải sự thật không? Tất cả, từ đầu đến cuối đều là màn kịch mà anh dựng lên sao?


Nhớ lại khoảng thời gian rất lâu trước đây, sau khi rời khỏi Cố Nguỵ, cô đã rất suy sụp, càng tệ hơn là cô phát hiện ra bản thân mình đang mang thai. Khi ấy sợ xuất hiện của Sở Đông Quân hệt như tia sáng chiếu vào cuộc đời tăm tối của cô. Ngoài Cẩn Mai, Sở Đông Quân là người luôn ở bên chăm sóc, lo lắng cho cô. Sự kiên trì theo đuổi mãnh liệt ấy của anh phần nào đã khiến cô rung động. Anh nói sẽ luôn yêu thương cô, cả đời này sẽ không bao giờ phản bội cô, anh nói đứa trẻ là con cô cũng chính là con của anh. Cô biết việc đến với anh trong khi bản thân đang mang thai con của người khác đối với anh là điều vô cùng tàn nhẫn, nhưng anh đã nói không sao, anh yêu cô, yêu đứa con trong bụng cô. Mẹ anh không chấp nhận cô cho dù anh bảo đứa trẻ là con của anh, anh phải chịu trách nhiệm cho hai mẹ con cô. Mặc cho mẹ anh có quyết liệt phản đối cả hai đến với nhau, anh vẫn một mực cầu hôn cô, lấy cô về làm vợ anh.

Suốt bảy năm làm vợ Sở Đông Quân, dù mẹ chồng có cay nghiệt đến đâu cô cũng không lấy một lời than vãn, vì cô biết anh sẽ luôn bảo vệ cô và con. Mẹ anh nói, Zi không giống ai trong cái nhà này, nói cô dùng thủ đoạn để câu dẫn anh, bỏ bùa anh để anh cưới cô. Sau khi sinh Bo, bà vẫn không chấp nhận cô….

Cô đã rất yêu anh, yêu chính con người của anh….cho tới khi cô biết anh ngoại tình….cô đã cố gắng vun vén mà…vậy tại sao anh lại làm vậy với cô, tại sao lại căm ghét Zi? Từ trước tới nay…tất cả chỉ là bức tranh anh vẽ lên thôi sao? Ngay cả chuyện anh không màng tới tính mạng của bản thân để cứu Zi cũng chỉ là diễn thôi sao?

Cô không hiểu, vạn lần cũng không hiểu…rốt cuộc anh con người thật của anh…bản tính thật của anh đến tột cùng là như thế nào?

Liệu có phải tất cả là tại cô? Nếu không phải vì bản thân cô đã quá ích kỉ mong muốn cho Zi có ba thì mọi chuyện liệu có đi đến bước cùng như ngày hôm nay không?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận