Bức Màn Hôn Nhân

Sự đụng chạm bất ngờ của Cố Nguỵ khiến cả người Tố Thanh Thanh đột nhiên run lên. Cô cắn chặt môi, cố gắng không phát ra bất kì âm thanh nào.

Trái với sự căng thẳng của Tố Thanh Thanh, Cố Nguỵ lại không quan tâm đến sự tồn tại của chiếc điện thoại kia, khẽ cười: “Thanh, em là đang sợ để thằng chó đó nghe thấy sao?”

Lần đầu tiên….Đây là lần đầu tiên Tố Thanh Thanh thấy Cố Nguỵ trở nên như thế này, rõ ràng là hắn đang rất tức giận, nhưng giọng điệu vô cùng cợt nhả.

Cố Nguỵ, anh đang đem cô ra làm trò gì thế này?

Cố Nguỵ cúi xuống, cắn nhẹ vào tai cô.

Tố Thanh Thanh cắn răng, cảm giác như có một luồn điện chạy khắp người, cô ra sức lắc đầu, muốn hắn dừng lại.

Cảm nhận cơ thể của Tố Thanh Thanh có phản ứng, khoé môi Cố Nguỵ khẽ cong lên.

“Xin lỗi, nhưng anh không muốn em liên quan gì tới thằng chó đó. Nó không xứng đáng có được sự tha thứ của em.”

Tay cầm điện thoại của Sở Đông Quân bắt đầu run lên, anh không biết là Cố Nguỵ đang giở trò hay sự thật bên hắn còn có……

“MẸ KIẾP, CỐ NGUỴ, MÀY ĐANG ĐIÊN KHÙNG GÌ NỮA!”

“Điên hay không, vểnh tai lên mà nghe cho rõ!”


Nơi tư mật liên tục bị khiêu khích, Tố Thanh Thanh chỉ biết cắn răng chịu đựng. Nhưng nếu hắn cứ thế này, cô không biết bản thân sẽ chịu được trong bao lâu.

“Em giỏi lắm Thanh, nhất quyết muốn kìm giọng?” Khoé môi Cố Nguỵ cong lên, hắn không tin sẽ không khuất phục được người phụ nữ này.

Cố Nguỵ nâng cằm cô lên, ép cô phải hôn hắn, đầu lưỡi thuận thế tách mở răng đang cắn chặt của cô ra, khuấy đảo như vũ bão. Đôi bàn tay đột ngột đâm vào khiến Tố Thanh Thanh không nhịn được, thở dốc.

Sở Đông Quân không điếc, anh nghe thấy…nghe rất rõ….hắn…không ở một mình?….

Trước âm thanh xấu hổ vừa phát ra của bản thân, mặt Tố Thanh Thanh tái xanh lại, vừa nãy bị hắn kích thích bản thân lại không cách nào kìn chế nổi….điện thoại…vẫn đang nghe….

Động tác của hắn nỗi lúc một nhanh hơn, cả người cô gần như xụi lơ, không biết đâu là thật đâu là mơ nữa, đến cả giọng cũng quên kìm xuống.

“Em xem, em đang làm gì này.”

Giọng Cố Nguỵ vang lên như ma quỷ, không ngừng thôi miên trong đầu cô. Hắn thu tay về, khiến cô vô cùng trống rỗng, nơi đó…khó chịu không thôi.

Cố Nguỵ lúc này cũng đang rất bức bối. Thật ra hắn chỉ muốn trêu chọc cô một chút, muốn Sở Đông Quân nghe được mà tức điên, muốn anh ta nhớ kĩ rằng người phụ nữ này là của hắn. Nhưng bây giờ hắn không dừng lại được nữa rồi, người trước mặt hắn khiến lí trí hắn bỗng chốc tiêu tan.

Hơi thở nóng như lửa đốt của Cố Nguỵ liên tục phả vào tai Tố Thanh Thanh, cộng thêm sự trống rỗng bên trong khiến cô mơ màng lên tiếng, “Khó chịu…”

Cố Nguỵ khẽ cười một tiếng, hắn biết cô đang khó chịu vì điều gì bởi lẽ chính hắn cũng đang khó chịu chuyện đó.

“Làm sao…em muốn anh giúp gì?”

“Hả…chỗ đó…khó chịu quá…” Tố Thanh Thanh đáp, lý trí sớm đã bị dục vọng xâm chiếm, khiến cô quên mất rằng vẫn Sở Đông Quân ở đầu giây bên kia.

“Nói đi…muốn gì…” Cố Nguỵ gần như không chịu nổi, vật nam tính sớm đã trở nên nóng bỏng, căng cứng như sắp giết chết hắn, nhưng hắn muốn người phụ nữ của hắn nói ra.

“Của anh…cái đó….”

“Cái này à?” Cố Nguỵ cuối cùng cũng kéo quần của mình xuống, để lộ ra cự long to lớn.

“Ừmm…”

Cố Nguỵ thở hắt một tiếng, sau đó liền mạnh mẽ tiến vào.

Tố Thanh Thanh cong người, đón nhận sự thâm nhập của hắn, những tiếng ngân nga không kìm được mà bật ra từ cổ họng.


Mãi một lúc lâu sau……

“Cố Nguỵ, anh đứng yên đấy cho tôi!” Tố Thanh Thanh hét lớn, lửa giận đùng đùng, một tay chỉ vào người đàn ông cách đó 2m, tay còn lại cầm bình hoa, hướng thẳng vào đầu mình.

“Thanh, anh xin lỗi, nghe thấy em nói chuyện điện thoại với Sở Đông Quân khiến anh vô cùng tức giận. Em làm ơn bỏ nó xuống đi!” Cố Nguỵ sợ xanh mặt, sợ cô vì giận hắn mà làm bản thân bị thương.

Tố Thanh Thanh trừng mắt, gằn lên từng chữ, “Vậy là anh đè em ra, không nghĩ đến em….MÀ LÀM CHUYỆN ĐÓ SAO?”

Cố Nguỵ thấy cô như vậy thì cuống cả lên, từ ngữ trở lên lộn xộn. “Anh tắt điện thoại rồi, thật sự….là tắt rồi!”

“Anh nói rối….tắt lúc nào? Sao em không thấy?”

“Ngay khi em thở dốc, anh đã tắt rồi, khi đó anh đang hôn em mà, em sao nhìn thấy được.”

Tố Thanh Thanh lườm hắn, “Nói dối!”

“Em kiểm tra lịch sử cuộc gọi đi, nếu nghe hết…ít nhất cũng gần một tiếng….”

“Vô sỉ, anh đúng là đại vô sỉ!…Sao có thể dễ dàng nói…như thế hả?” da mặt Cố Nguỵ đúng là rất dày, sao hắn có thể nói chuyện đó một cách trơn tru vậy chứ.

Tố Thanh Thanh với lấy điện thoại, nhìn vào lịch sử, thoạt rồi thở phào nhẹ nhõm, chỉ hơn 11 phút…. Vậy là Cố Nguỵ không nói dối.

“Anh…”

“Em bỏ nó xuống ngay!”

Cố Nguỵ bước tới cạnh cô từ lúc nào, hắn nhanh tay lấy lại bình hoa.


Tố Thanh Thanh cau mày nhìn hắn. Hắn dám canh lúc xô sơ xuất mà chạy lại cướp lấy vật phòng thân trên tay cô.

Nhưng nghĩ đến chuyện hắn sẽ nuốt lời, tự ý làm những chuyện cô không thích khiến cô cảm giác ấm ức không thôi, hai mắt rưng rưng.

Thấy cô đột nhiên sắp khóc, Cố Nguỵ vội an ủi: “Anh hứa mà, những gì vừa nói…anh hứa, nên đừng khóc nữa”

“Thật không?” Tố Thanh Thanh ngờ vực hỏi.

“Thật!” Cố Nguỵ nghiêm túc đáp.

Tố Thanh Thanh cười, sau đó đẩy hắn ra khỏi phòng.

“Được rồi, vậy anh ra ngoài đi, em muốn đi tắm.”

“Được được, tất cả nghe theo em.”

Sau khi Cố Nguỵ ra khỏi một lúc, Tố Thanh Thanh không nhịn được mà cười phá lên. Hắn nghĩ cô khóc sao…haha, làm gì có chuyện đó chứ.

Đây gọi là ‘lạt mềm buộc chặt!’

Nhưng không ngờ Cố Nguỵ lại có bộ mặt đáng yêu như vậy!!!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận