Ngồi trong xe ô tô chật hẹp mà bản thân trước giờ không quen, cũng chẳng biết thời gian trôi qua bao lâu. Tố Thanh Thanh nhìn đơn ‘từ chức’ đang cần chặt trong tay, không rõ bản thân đang nghĩ gì… chỉ là cảm thấy trong lòng thật trống rỗng.
Không phải cô không yêu hắn, cũng không phải cô không muốn muốn tin hắn. Câu hỏi ‘Tại sao không tin anh?’ của Cố Nguỵ vẫn luôn lặp đi lặp lại trong đầu cô vô số lần. Cuối cùng, cô vẫn không thể thuyết phục bản thân phải đối mặt với kết cục này ra sao…. cô đã tự tạo cho bản thân một vỏ bọc và trốn tránh một cách quá hèn nhát.
Bầu trời trong vắt trở nên u ám từ lúc nào.
Tố Thanh Thanh gấp đơn từ chức trong tay, bỏ vào túi sách.
Hôm nay cô tới công ty là để gặp Cẩn Mai, không chỉ nhờ cô ấy giúp mình nộp đơn từ chức mà đã một thời gian rồi, cô không thể liên lạc được với cô ấy, có lẽ Cẩn Mai lại thay sim mới.
Chiếc taxi dừng lại trước cửa công ty, Tố Thanh Thanh bước xuống xe, đúng lúc này một chiếc ô tô vừa hay dừng cạnh cô, người bên trong hạ kính xuống.
“Sao anh lại ở đây?” Tố Thanh Thanh ngạc nhiên hỏi, nhìn người lẽ ra giờ vẫn đang ngủ ngon lành ở phòng khách.
Sở Đông Quân gãi đầu, cười nói: “Thấy em mới sáng đã vội cầm túi chạy ra ngoài, anh lo em có chuyện gì nên lấy xe đuổi theo sau.”
“Em có chuyện nhờ Cẩn Mai nên đến đây tìm cô ấy thôi. Yên tâm, anh cứ về trước đi.”
“Anh ở ngoài này đợi em luôn!” Sở Đông Quân vừa nói vừa kéo kính xe lên. “Vào gặp cô ấy đi.”
Tố Thanh Thanh gật đầu, sau đó đi vào trong.
Bây giờ là hơn 9 giờ, bởi đang trong giờ làm việc nên chẳng ai để ý đến sự xuất hiện của Tố Thanh Thanh. Bình thường, vào tầm này ở phòng trà cũng không có ai, Cẩn Mai sẽ đi lấy trà để uống, sau đó ngồi lại một lúc để giết thời gian.
Đúng như Tố Thanh Thanh dự đoán, Cẩn Mai đang ở đây. Cô ấy ngồi quay lưng về phía cửa, hai chân thu trên ghế, một tay chống cằm, một tay cầm chén trà nhâm nhi.
“Cẩn Mai!” Tố Thanh Thanh gọi, không quá lớn nhưng đủ để cô ấy nghe.
Cẩn Mai nghe thấy có người gọi liền quay lại, vừa thấy Tố Thanh Thanh cô ấy vội nhảy xuống ghế, trà trong chén cũng xuýt vì vậy mà văng ra.
“Tố Thanh Thanh….tồi tệ, rốt cuộc cậu biệt tăm ở đâu gần cả tháng nay vậy?” Cẩn Mai cầm lấy tay cô, sau đó xoay người cô hai vòng, “Mẹ nó, cậu gầy quá, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Cẩn Mai lập tức nổi đoá, thoạt rồi kéo cô ngồi xuống ghế, sau đó đóng chốt cửa lại.
Thấy Cẩn Mai lo lắng như vậy, Tố Thanh Thanh không dám nói những chuyện đã xảy ra, chỉ lấy đại một lý do bận chăn sóc hai nhóc con. Cẩn Mai không tin, lớn tiếng nói: “Cái gì mà bận chăm sóc con, Bo và Zi không phải là đi lớp rồi sao? Một hai hôm mình còn không nói, đây gần một tháng rồi, gọi cũng không liên lạc được.”
Phải rồi, sau hôm tìm được Zi thì cô đã không may làm mất điện thoại. Tố Thanh Thanh giải thích thoạt rồi lảng sang chuyện khác.
“Xin lỗi, điện thoại mình bị hỏng, nhưng Cẩn Mai, sao cậu cứ thay số hoài vậy? Mấy hôm trước tớ gọi mãi…”
Cẩn Mai nghe đến đây thì chột dạ, hai má bắt đầu đỏ lên, không trả Tố Thanh Thanh mà đưa điện thoại của mình về phía cô. “Đây, số tớ.”
Bình thường có chuyện gì Cẩn Mai sẽ kể cho cô nghe, nhưng có lẽ chuyện này chưa ổn thoả nên cô ấy mới như vậy. Tố Thanh Thanh không hỏi thêm. Lưu số xong xuôi, cô mở túi, cầm đơn từ chức đưa về phía Cẩn Mai.
Cẩn Mai nhìn thấy đơn từ chức thì giật mình, tưởng bản thân nhìn nhầm, hỏi lại: “Cái gì đây?”
“Đơn từ chức.” Tố Thanh Thanh đáp
Cẩn Mai im lặng một hồi, nhìn đơn từ chức cô đặt lên bàn, “Cậu biết không, gần đây công ty gặp một đống chuyện. Lúc thì gặp rắc rối với khách hàng, lúc lại phải bồi thường hợp đồng…tớ nghe nói do bên mình đột ngột huỷ các cuộc họp lớn nên mới xảy ra cớ sự này.”
“Tại sao chứ? Không phải trước giờ vẫn hoạt động bình thường sao?” Tố Thanh Thanh lo lắng hỏi, gắn bó bao năm với công ty, tình cảm và tâm huyết dành cho công việc cũng không phải là ít.
Cẩn Mai không phản bác ý của Tố Thanh Thanh, cô ấy hít hột hơi sâu thoạt rồi nói tiếp: “Mọi người trong công ty bắt đầu bàn tán những chuyện không hay. Nói công ty chúng ta sắp phá sản, Tổng giám đốc làm ăn phi pháp, ra ra vào vào đồn cảnh sát, có người lại nói anh ta mắc bệnh hiểm nghèo, vì có lần thấy anh ta lui tới một bệnh viện tư nhân nổi tiếng.”
Tố Thanh Thanh không hiểu mọi chuyện đang diễn ra. Cô đã không gặp hắn một thời gian, cũng không muốn biết tin tức gì về hắn….nhưng lúc này, khi nghe thấy Cẩn Mai nói hắn lui tới bệnh viện, lòng cô lại nhói lên.
Lần cuối gặp…hắn vẫn khoẻ mạnh mà.
Tố Thanh Thanh không muốn nghe thêm chuyện gì nữa, cảm giác bứt rứt trong lòng khiến cô chỉ muốn nhanh chóng trở về nhà.
“Đừng kể nữa.” Giọng Tố Thanh Thanh lạnh hẳn đi, bàn tay vô thức run lên. “Cẩn Mai, giúp mình nộp đơn nhé.”
Cẩn Mai nhìn Tố Thanh Thanh một lúc, dè dặt hỏi: “Cậu và anh Cố Nguy…”
Nghe tới đây, Tố Thanh Thanh có chút giật mình, thoạt rồi vội cắt ngang: “Cẩn Mai!”
“Ừ, được rồi, tớ không hỏi nữa.” Cẩn Mai gật đầu, cân nhắc một lúc bèn lên tiếng: “Tớ biết đã có chuyện gì đó xảy ra, nhưng Thanh à, mạnh mẽ lên, mọi chuyện qua hết rồi.”
Tố Thanh Thanh không nói gì, kéo Cẩn Mai ôm một cái thật chặt.
————
Ra khỏi công ty, từ chỗ này Tố Thanh Thanh có thể nhìn thấy xe của Sở Đông Quân bên kia đường, bên cạnh anh còn có một chiếc xe màu đen khác. Hình như anh đang nói chuyện với ai đó. Tố Thanh Thanh vô thức nheo mắt nhìn…
Bóng lưng……chẳng phải là Cố Nguỵ sao?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...