Kỳ Diêm nghe xong, vẻ mặt vô cùng tức giận. Cậu ta đập mạnh tay xuống bàn, không kìm được mà thốt lên tiếng chửi thề.
“Con mẹ nó!”
Đúng lúc này điện thoại trong túi Kỳ Diêm vang lên. Không biết đầu dây bên kia nói gì mà khiến Kỳ Diêm trở nên rất khẩn trương.
Cuộc trò chuyện kéo dài một lúc, sau đó Kỳ Diêm quay sang nhìn Tố Thanh Thanh, dịu dàng nói: “Chị dâu, giờ em về đồn lấy giấy triệu tập, chị giữ gìn sức khỏe, nhất định em sẽ khiến cô ta phải trả giá.”
Tố Thanh Thanh mỉm cười, khẽ gật đầu thay cho câu trả lời.
Thấy vậy Kỳ Diêm liền nhoẻn miệng cười, thoạt rồi đứng lên, đá một cái ‘huỵch’ vào chân Cố Nguỵ khiến hắn trừng mắt nhìn rồi buông lời cảnh báo: “Cấm bắt nạt chị ấy!”
Tố Thanh Thanh nhất thời á khẩu trước câu nói đùa của Kỳ Diêm.
Cái tên này, ai là chị dâu của cậu ta chứ.
———
Mấy ngày sau, sức khỏe của Tố Thanh Thanh dường như đã ổn định hơn, bác sĩ nói muốn cô ở lại để theo dõi thêm nhưng cô viện cớ từ chối. Bởi lẽ hiện tại Tố Thanh Thanh rất nhớ Zi và Bo, cô đã ở trong bệnh viện gần 4 ngày rồi… cô muốn ôm các con vào lòng.
Sau khi đi khám tổng thể xong, Tố Thanh Thanh theo Cố Nguỵ đi làm thủ tục xuất viện.
Bên ngoài bệnh viện, ánh mặt trời chiếu rọi lên thân hình cao lớn của Cố Nguỵ, hắn đưa cô ra xe, thắt dây an toàn cẩn thận.
Chiếc xe rất nhanh đã lăn bánh, tiến thẳng lên đường cao tốc.
“Cảm ơn anh.” Ngồi trong xe, Tố Thanh Thanh bất ngờ lên tiếng.
Nghĩ lại thì trước đây cô luôn muốn tránh xa người đàn ông này, không muốn dây dưa, không muốn anh xen vào cuộc sống của bản thân…nhưng hiện tại hắn là người cô tin tưởng nhất, là người luôn bên cạnh bảo vệ cô….dù không muốn nhưng trái tim này, có lẽ đã vì hắn mà đập nhanh hơn.
Trước thái độ khác thường của Tố Thanh Thanh, Cố Nguỵ không khỏi không quay sang nhìn cô, khuôn mặt tuấn tú khẽ nở nụ cười vô cùng ấm áp: “Không cần cảm ơn anh!”
Tố Thanh Thanh gật đầu, trong lòng vô cùng cảm kích tình cảm của người đàn ông này dành cho cô.
Chẳng mấy chốc chiếc xe đã dừng lại ở cánh cổng chính. Đây là lần thứ hai Tố Thanh Thanh đến đây.
Dù không muốn nhưng lần đó cô say rượu, cũng là lần gặp lại sau 7 năm xa cách. Nhưng cho đến tận bây giờ Tố Thanh Thanh vẫn không hiểu tại sao hắn lại có mặt ở đó. Cô vẫn nhớ như in buổi tối hôm đó, vì sau khi bỏ ra khỏi nhà, cô một mình ngồi ở quán bar uống rượu, sau đó cô gặp trưởng phòng Tân,…nhưng trăm lần không nghĩ tới người đưa cô về lại là hắn….Cố Nguỵ!
Lúc trước, Tố Thanh Thanh rời khỏi nơi này vội quá nên không để ý gì nhiều, giờ nhìn lại, đây quả thật là một căn biệc thự sang trọng. Xung quanh được bao bởi khuôn viên rộng lớn. Là một sự kết hợp hài hoà giữa kiến trúc Phương Tây và Phương Đông, sang trọng tinh tế toát lên vẻ đẹp phóng khoáng không tì vết.
Khi hắn và Tố Thanh Thanh xuống xe, một người phụ nữ trung niên từ trong nhà đi tới: “Cậu chủ!”
Sau khi cúi chào Cố Nguỵ, người phụ nữ này liền quay sang nhìn cô, khuôn mặt phúc hậu ánh lên một nụ cười ấm áp.
Tố Thanh Thanh gật đầu đáp lại, dựa theo cách ăn mặc, cô có thể đoán ra người này chính là quản gia ở đây. Nhưng…
Càng nhìn Tố Thanh Thanh lại càng cảm thấy có chút quen thuộc, như thể đã gặp ở đâu đó rồi……Khoan, đây chẳng phải là Dì Giang Châu sao?
“Dì Giang?” Tố Thanh Thanh có chút nghi hoặc lên tiếng.
“Tiểu Thanh!” Giang Châu vui mừng lên tiếng, thoạt rồi tiến lại gần đỡ lấy tay cô: “Ta đặc biệt chuẩn bị cháo gà hầm thuốc bắc cho con…. Mau vào trong ăn đã.”
Tố Thanh Thanh vẫn chưa hết bất ngờ, hai mắt chăm chăm nhìn Cố Nguỵ
“Dì Giang là quản gia ở đây, anh không yên tâm thuê người ngoài nên đã nhờ Dì đến để trông hai đứa.” Cố Nguỵ nhẹ nhàng nói.
Tố Thanh Thanh gật gù trước lời giải thích của hắn. Thì ra là vậy, hèn chi cô thấy người này trông rất quen.
Lúc trước Dì đến, có thể do cách ăn mặc nên trông Dì trạc tuổi hơn, nhìn rất phúc hậu, nhưng bây giờ lại toát lên vẻ sang trọng, quý phái, thật khó đoán ra độ tuổi chính xác.
Tố Thanh Thanh theo Giang Châu vào bên trong, còn hắn thì lái xe xuống gara.
“Hai đứa đang chơi trong phòng, mấy hôm nay chúng cứ hỏi cháu mãi, nên ta đành phải nói dối tụi nhỏ là con đi công tác.” vừa đi Giang Châu vừa nói
“Dì Giang, con cảm ơn Dì.” Tố Thanh Thanh cảm kích đáp.
“Con đừng khác sáo, ta coi tụi nhỏ như con cháu của mình vậy.”
Trước lời nói dịu dàng ấy, hai mắt Tố Thanh Thanh cơ hồ đã đỏ từ lúc nào. Sau khi lên tới phòng của hai con, Tố Thanh Thanh nhẹ nhàng mở cửa.
Có vẻ như hai nhóc không phát hiện ra có người vừa mở cửa.
“Chị Zi….rõ ràng Bo vẽ đẹp hơn.”
“Không phải, Bo nhìn đi, là chị vẽ đẹp hơn!”
“Chị Zi đâu có cái…nơ đỏ này!” Bo không chịu thua, chỉ chỉ vào bức tranh của mình.
“Không có nơ trên đầu đâu, Bo vẽ sai rồi!”
Tố Thanh Thanh tự hỏi, không biết hai đứa vẽ gì mà tranh luận như vậy.
“Hai đứa đang vẽ gì vậy” Cô cười, đi tới bên giường.
“A, Là mẹ!”
Vừa thấy cô, cả hai bất ngờ rồi đồng thanh gọi lớn, ôm trầm lấy cô.
“Bo…Bo nhớ mẹ” giọng Bo có chút run run
Zi ôm chặt lấy cánh tay cô nói: “Zi cũng rất nhớ mẹ, mẹ ơi, mẹ không đi công tác nữa đâu đúng không?”
“Ừ, mẹ không đi nữa, mẹ sẽ ở nhà chơi với hai thiên thần của mẹ.” Cô xoa đầu hai con, nhẹ nhàng nói: “Hai đứa đang chơi gì thế?”
Thấy cô hỏi, Bo nhanh tay lấy bức tranh, dơ lên trước mặt cô: “Bo vẽ mẹ, nhưng chị Zi…cứ nói Bo vẽ sai”
Tố Thanh Thanh nhìn tranh con vẽ, đó là một hình người mặc một chiếc váy nhiều sắc màu, trên đầu còn có một chiếc nơ đỏ. Bo còn nhỏ nên nét vẽ còn run.
Zi cũng dơ tranh lên. Chị Zi lớn hơn Bo nên nét vẻ có chút mềm mại hơn.
Nhìn tranh hai con vẽ mẹ, nước mắt cô không kìm được mà rơi xuống.
“Hai thiên thần của mẹ vẽ đẹp lắm, rất giống mẹ” Cô cười.
Thấy mẹ khẳng định như vậy, cả hai đều cười phá lên.
Đúng lúc này, Zi bỗng nhảy xuống giường rồi chạy ra sau cô, Tố Thanh Thanh thấy con đột nhiên nhảy xuống nên cũng ngoái lại.
Là Cố Nguỵ, không biết hắn đã đứng ở cửa bao lâu, chỉ khi thấy Zi chạy đến phía hắn Tố Thanh Thanh mới phát hiện ra. Cô đưa tay lau nước mắt của mình.
“Sao anh không lên tiếng?” Cô hỏi
Hắn bế Zi lên đi về phía giường, để Zi ngồi trong lòng: “Anh không muốn phá tan bầu không khí của em và các con!” Hắn cười, thoạt rồi xoa nhẹ lên đầu Bo.
Bé Bo thơm nhẹ lên má hắn, sau đó chen vào ngồi cùng chị Zi.
Nhìn cảnh tượng này, lòng cô ấm áp vô cùng.
“Em sao vậy?”
“Không…em không sao!” Có thể do cô quá cảm động nên nước mắt không tự chủ được mà rơi xuống. Cô lau nước mắt, cười tươi nhìn hắn.
Hạnh phúc đôi khi chỉ là những điều hết sức nhỏ nhặt, hiện hữu cạnh ta, vậy mà nhiều người vẫn luôn chật vật tìm kiếm nó ở những nơi xa xôi…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...