Bức Màn Hôn Nhân


Xe của Cố Nguỵ đỗ cách đó không xa, vừa tới nơi Tố Thanh Thanh liền lên tiếng, giọng có chút nhỏ, nhưng đủ để hắn nghe thấy:
“Chuyện vừa rồi…ơn anh đã giúp tôi.”
Ngoài cảm ơn hắn ra, Tố Thanh Thanh thật sự không biết phải nói gì hơn.
“Thanh, em không cần quá khách sáo với anh như thế.

Đến cả việc bảo vệ người phụ nữ của mình còn không làm được, vậy khác gì vô dụng?” Cố Nguỵ nhìn cô một lúc, thoạt rồi khẽ cười, không nóng không lạnh nói.
Tố Thanh Thanh thấy Cố Nguỵ nói như thế thì không trả lời.
Suốt một đoạn đường, cả hai chẳng ai nói với nhau thêm câu nào.

Tố Thanh Thanh trong lòng mang đầy tâm sự, chỉ biết lặng lẽ nhìn cảnh vật lướt qua, không gian yên tĩnh đến lạ thường.
Tố Thanh Thanh không nhớ lần cuối cùng bản thân được ngồi trong xe cùng với hắn là khi nào… Cũng như chẳng biết vì sao mà cho đến tận bây giờ, mỗi khi cô ngồi vào trong xe ô tô…bản thân lại có cảm giác bí bách khó chịu luôn bao trùm.
Dòng xe tấp lập, theo đó mà suy nghĩ cũng dần trở lên vô định theo.
Khi Tố Thanh Thanh còn đang đắn chìm với mớ suy nghĩ ngổn ngang, bên tay bỗng truyền đến một cảm giác ấm áp.
Cố Nguỵ cầm lấy tay cô, để đôi bàn tay bé nhỏ ấy được đôi bàn tay to lớn của hắn bao bọc, Tố Thanh Thanh cảm giác như có một dòng điện chạy qua toàn thân…tim bỗng bỗng lệch đi một nhịp.
“Thanh, bây giờ em không còn một mình nữa.” Cố Nguỵ nhìn cô, giọng nói cất lên vô cùng dịu dàng, tựa như một dòng nước ấm, nhẹ nhàng chảy qua đôi chân đang bị lạnh buốt.
Tố Thanh Thanh nhanh chóng quay mặt đi, cơ hồ không muốn đối diện với ánh mắt của hắn, cứng nhắc nói:
“Cảm ơn anh nhưng chuyện của tôi tự tôi giải quyết, anh không cần xen vào đâu.”
Bầu không khí lại một lần nữa trở nên tĩnh lặng.
Khi xe gần đến công ty, tôi bảo hắn dừng xe lại, thoạt rồi bước xuống thật nhanh......
—————————
Ăn trưa xong, Tố Thanh Thanh cùng Cẩn Mai và Giai Kỳ tới phòng trà nghỉ ngơi.
“Thanh Thanh, hôm qua mày đi đâu thế, chồng mày gọi cho tao suốt.” Cẩn Mai lo lắng vô vai Tố Thanh Thanh nói.
Tố không trả lời câu hỏi Cẩn Mai, cô nhìn hai người họ, mãi một sau cô mới ngập ngừng lên tiếng.
“Cố Nguỵ về rồi...”
“CÁI GÌ?” Giai Kì không kìm được mà hét lên.
Trong phòng trà lúc này cũng còn vài nhân viên khác đang nghỉ ngơi, thấy vậy Tố Thanh Thanh liền kéo hai người họ ra ban công.
Giai Kì bấy giờ cũng bình tĩnh hơn, cân nhắc một chút bèn hỏi:
“Vậy hai người đã gặp nhau rồi sao?”
Tố Thanh Thanh khẽ gật đầu.
Cẩn Mai thấy vậy thì nhìn cô đầy nghi hoặc.

“Tiểu Thanh….đừng nói cả đêm qua mày đã ở cùng anh Cố Nguỵ?”
Tố Thanh Thanh im lặng như ngầm thừa nhận, trong lòng rối hơn cả tơ vò.
“Thanh, mày định thế nào…” Cẩn Mai lo lắng hỏi.
“Tao cũng không biết nữa.

Nhưng hai người yên tâm…tao sẽ thu xếp mọi chuyện ôn thoả….”
Nói ra những lời này….Tố Thanh Thanh thật sự không biết bản thân là đang chấn an họ hay đang tự chấn an bản thân mình đây?
Có một số chuyện, cho dù không muốn nó cũng xảy ra.

Có một số người tưởng chừng như chẳng thể gặp lại, lại bất ngờ tương phùng.
————
Tố Thanh Thanh trở lại bàn làm việc, vừa ngồi xuống không lâu thì quản lý đi tới:
“Tố Thanh Thanh, tôi có chuyện cần bàn với cô.”
Tố Thanh Thanh có chút ngạc nhiên, bởi lẽ phải có chuyện gì thì bộ phận quản lý mới tìm tới một nhân viên bình thường như cô.

Cảm giác lo lắng rất nhanh đã ập tới, Tố Thanh Thanh tự hỏi liệu có phải do gần đây cô làm việc không tốt, mất tập chung nên giờ bị gọi đi để phê bình không?
Tố Thanh Thanh thầm hít một hơi sâu, nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc rồi đáp:
“Dạ vâng.”
Sau đó cô liền đứng dậy đi theo cấp trên vào phòng họp.
Trong phòng họp lúc này chỉ có cô và anh quản lý.

Không vòng vo tam quốc, vừa ngồi xuống quản lý liền nói:
“Tôi đánh giá rất cao năng lực làm việc của cô.” Quản lý bất ngờ khen cô rồi từ tốn nói tiếp.

“Tháng trước tôi đã thông báo với tất cả các bộ phận trong công ty rằng sắp tới công ty ta sẽ được quản lý bởi một Tổng Giám Đốc khác, không biết cô còn nhớ không?”
Tố Thanh Thanh khẽ gật đầu.

Thật ra chuyện công ty được sáp nhập và nhượng quyền đã được tuyên bố từ rất lâu rồi, nhưng do bản chất công việc của cô không có gì thay đổi nên cô cũng không mấy để tâm.
“Tôi nhớ, nhưng mà sao anh lại nói chuyện này với tôi?” Tố Thanh Thanh khó hiểu lên tiếng.
“Thật ra thì Tổng Giám Đốc muốn tôi chọn người có sẵn trong công ty lên làm thư ký riêng.


Mà tôi tìm đi tìm lại, vẫn thấy chỉ có cô là phù hợp nhất.

Hơn thế, ở công ty của chúng ta, cũng chỉ có mình cô là từng tốt nghiệp chuyên ngành quản trị với tấm bằng xuất sắc.”
“Quản lý, được anh đánh giá cao như vậy tôi rất vui.

Mặc dù thư ký là một mảng trong lĩnh vực chuyên ngành của tôi…nhưng trước giờ tôi chưa từng có kinh nghiệm…tôi sợ bản thân không đủ kĩ năng để đảm đương công việc này.” Tố Thanh Thanh lo lắng nói.
“Cô Tố, cô quá tự ti về bản thân rồi.

Nếu đã là lần đâu tiên thì lấy đâu ra kinh nghiệm? Chưa thử thì sao biết bản thân không thể làm được?” Quản lý nghiêm túc nhìn cô, “Cô quá an toàn.

Cô biết đấy, trong công việc, cái cốt yếu chính là tinh thần cầu tiến, cứ đứng trong vùng an toàn quá lâu sẽ khiến bản thân trở nên bị động.

Lâu dần sẽ quên mất thế mạnh của mình là gì.

Tôi gọi cô vào đây cũng chỉ muốn đề cập với cô về vấn đề này, còn muốn nhận chức vụ này hay không thì đó hoàn toàn là quyền lựa chọn của cô.”
Tố Thanh Thanh không đáp, cô nhìn quản lý, im lặng hồi lâu.
Quản lý nói đúng.

Từ trước giờ cô luôn sống một cách bị động.

Không chỉ chọn một công việc trái với chuyên ngành của mình, cô còn luôn dậm chân tại chỗ, tự tạo cho bản thân một chỗ đứng mà chưa một lần nghĩ tới sẽ bước ra khỏi nó, thử thách bản thân với những điều mới mẻ khác.

Có lẽ đây chính là một cơ hội tốt để cô có thể hoàn thiện bản thân mình hơn… cũng có thể là bước ngoặt lớn sau này…
Một lúc lâu sau….
“Nếu anh đã tin tưởng và bổ nhiệm tôi như vậy, tôi thật sự không biết lấy lý do gì để mà từ chối.” Tố Thanh Thanh khẽ cười, trân thành nói.
Quản lý nghe vậy thì vui vẻ cười lớn:
“Được được! Vậy thì cô trở về thu dọn đồ đạc rồi đầu giờ chiều chuyển vào vị trí mới của mình.” Quản lý khích lệ vỗ vai cô, bổ xung thêm: “Còn đi chào Tổng Giám Đốc nữa chứ.”

“Vâng.” Tố Thanh Thanh lịch sự cười đáp.

Sau đó cúi chào quản lý rồi ra ngoài.
——————
Đầu giờ chiều, sau khi dọn đồ đạc gọn xong, Tố Thanh Thanh liền vào thang máy chuyên dụng để đi lên phòng làm việc của Tổng giám đốc.
Tố Thanh Thanh cẩn thận gõ cửa, nhưng phải đến một lúc lâu sau bên trong mới vọng ra tiếng ‘Vào đi.’
Do lo lắng nên ngay khi bước vào trong phòng làm việc của Tổng Giám Đốc, Tố Thanh Thanh đã vội cúi đầu, lịch sự chào hỏi:
“Xin chào, Tổng Giám Đốc.

Tôi là Tố Thanh Thanh, từ giờ sẽ đảm nhiệm chức vụ thư kí của ngài.”
Thấy đối phương im lặng, Tố Thanh Thanh sợ tới mức không giảm ngẩng đầu lên, tầm mắt chỉ dừng ở những tập tài liệu được xếp gọn gàng trên mặt bàn.
“Giờ làm buổi chiều không phải là 13:30 phút sao? Bây giờ là phút thứ 45, em để tôi ngồi đợi tới 15 phút rồi.”
Giọng nói quen thuộc mang đậm ý cười bất ngờ vang lên đập thẳng vào tai Tố Thanh Thanh.

Cô giật mình vội ngẩng mặt...!là Cố Nguỵ!
“Anh….tại sao lại ở đây?” Tố Thanh Thanh không khỏi kinh ngạc nhìn người đàn ông đang ngồi ở vị trí Tổng Giám Đốc.

Có trời mới biết ngay lúc này đây cô run như thế nào.
Chuyện này…thật sự là quá hoang đường rồi.
Tố Thanh Thanh vô thức lùi lại về phía sau…cơ hồ không còn nghe thấy bất kì điều gì nữa.
Cô xoay người, vội đưa tay ra mở cửa, cánh cửa vừa được mở ra liền lập tức bị đóng sầm lại.
Một lực mạnh bất ngờ ôm lấy cô từ phía sau, cả người cô cũng vì hành động này mà nhất thời trở nên cứng nhắc, không dám động đậy.
“Anh, buông ra...”
“Sao lại trốn? Không phải mới sáng còn đi cùng nhau sao?” Cố Nguỵ cúi xuống, vùi đầu vào vai cô, không an phận mà đặt một nụ hôn xuống đó.
Mặc dù chỉ mới chia tay vào buổi sáng, nhưng Cố Nguỵ chẳng biết tại sao bản thân lại nhớ cô đến vậy, hắn thật sự chỉ muốn ôm cô thật chặt, giam cô ở trong tầm mắt của mình….
Tố Thanh Thanh có chút khó chịu, cố gắng muốn thoát ra.
“Ngoan, để anh ôm em thêm một lúc.”
“Cố Nguỵ, nếu anh không buông thì đừng trách tôi.” Tố Thanh Thanh mất kiên nhẫn, gằn lên từng chữ.
Cố Nguỵ thấy cô bị hắn chọc tới mức xù lông lên thì khẽ bật cười.

Hắn nhàn rỗi dơ hai tay lên, bộ dáng đầu hàng.

“Được được.”
Thấy hắn ngoan ngoãn buông ra, Tố Thanh Thanh liền nhanh chóng bước sang một bên, giữ khoảng cách với hắn.
Tố Thanh Thanh quan sát Cố Nguỵ một lúc.


Dáng vẻ mặc âu phục này của hắn so với thái độ có chút cợt nhả vừa rồi kia nhìn như hai người hoàn toàn khác nhau.

Trước mặt cô là một người đàn ông toát lên sự nguy hiểm, nếu là một người khác, khi đứng đối diện với hắn như thế này, có lẽ đã sợ tới mức không dám mở lời rồi.

Vậy mà cô lại có gan trả treo lại với hắn!
“Đừng nói anh là Tổng Giám Đốc?”
“Em ngạc nhiên tới vậy sao?” Khoé môi Cố Nguỵ khẽ cong lên, thoạt rồi hắn đưa tay kéo cô lại gần mình.
Tố Thanh Thanh nhanh chóng phản ứng, vội vàng hất tay hắn ra.
“Xin anh giữ lấy tự trọng.“ Tố Thanh Thanh lạnh lùng nói, “Giữa chúng ta bây giờ chỉ là mối gian hệ cấp trên và cấp dưới.

Tôi nói vậy mong anh hiểu.

Nếu bây giờ đã không còn gì, vậy tôi xin phép ra ngoài trước.”
Nói rồi Tố Thanh Thanh liền quay người rời đi.
“Tiểu Thanh….” Đúng lúc này điện thoại trong túi cô vang lên, cắt ngang lời muốn nói của Cố Nguỵ.
Nhìn tên hiển thị trên màn hình, Tố Thanh Thanh có chút không vui.

Giờ này tại sao lại gọi tới?
Cô vừa nhấc máy, đầu giây bên kia đã vang tới giọng nói khó chịu của mẹ chồng.
“Cô mau vào viện đi, con gái cô bị ngã rồi.”
Tố Thanh Thanh nghe vậy cả người khẽ run lên, ngay sau đó là vội vã đẩy cửa chạy ra ngoài.
“Từ từ thôi.” Cố Nguỵ chưa hiểu chuyện gì, thấy cô mất bình tĩnh như vậy thì vội đuổi theo ngay phía sau.
Do chạy nhanh cộng thêm chân mang cao gót nên lúc chạy đến cửa thang máy, Tố Thanh Thanh không may bị trượt chân ngã xuống.
Cô khẽ cau mày, muốn đứng dậy…nhưng hình như bị chệch khớp rồi…
“Em không sao chứ?” Cố Nguỵ vội bế cô trở lại phòng làm việc của mình, thoạt rồi đặt cô ngồi xuống ghế sofa.
“Tôi….tôi phải vào viện ngay…”
“Tôi sẽ đưa em đi, nhưng trước tiên phải xử lý với đôi chân của em đã.” Hắn đi tới bàn làm việc, lấy ra một lọ cao dầu trong ngăn kéo, “Anh chỉ có cái này thôi, sau khi tới bệnh viện, chúng ta sẽ khám lại xem có bị sao không.”
Cố Nguỵ hơi quỳ người xuống, để chân cô đặt lên đùi, sau đó nhẹ nhàng xoa dầu lên vị trí đang có chút sưng đỏ.
Không biết là do dầu gió hay do tâm trạng đang lo nắng mà hai mắt Tố Thanh Thanh bỗng cay hẳn đi…
Một lúc sau, Cố Nguỵ đỡ cô ngồi dậy, thấy cô đã đứng vững thì mới yên tâm thở phào một tiếng.
Sự ấm áp cùng với lo lắng này của hắn khiến cô có chút bận tâm…
Cảm giác thật giống như trước đây.….nhưng dù sao cũng chỉ chuyện 'đã từng' mà thôi……..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui