Tối hôm sau, trong khi chờ Dorian Gray, Huân tước Henry và Basil Hallward nói về Sybil Vane. Basil không vui với cái tin đám cưới của Dorian.
“Một nữ diễn viên!” ông đã kêu lên. “Nhưng Dorian là một quý ông thanh lịch, là cháu ngoại của Huân tước Kelso. Anh ta không thể cưới một diễn viên được.”
“Sao lại không?” Huân tước Henry lạnh lùng nói. “Hắn sẽ yêu nàng ta điên cuồng trong vòng sáu tháng và rồi đột nhiên lại yêu một phụ nữ khác. Sẽ rất thú vị đấy.”
Nhưng khi Dorian đến và kể về tình yêu của anh thì Basil cảm thấy vui hơn một tí. “Đúng rồi,” ông nói với Dorian. “Người con gái anh yêu hẳn là tuyệt vời lắm. Tôi thấy là cô ấy đã làm anh thay đổi rồi đấy.”
“Vâng,” Dorian nói một cách sung sướng, "Vâng, Sybil đã thay đổi tôi. Kề từ giờ phút này, tôi sẽ là một người tốt. Tôi sẽ không bao giờ còn nghe theo những ý tưởng nguy hiểm của ngài về cuộc sống và khoái lạc nữa đâu, Harry ạ.”
Huân tước Henry mỉm cười. “À,” ông nói, “Khi ta hạnh phúc thì ta luôn luôn là một người tốt, nhưng khi ta là người tốt thì chưa hẳn ta là người hạnh phúc.”
Câu nói làm Basil lắc đầu còn Dorian thì cười. “Harry, ngài đang băm nát cuộc đời này thành trăm mảnh với những lời lẽ khôn ngoan của ngài đấy.”
Rạp hát chật ních và ồn ào, nhưng khi Sybil Vane xuất hiện thì mọi người đều im lặng. Huân tước Henry chưa thấy một cô gái nào đẹp như thế. “Đáng yêu! Đáng yêu thật!” Ông nói khe khẽ.
Tuy nhiên, Sybil đẹp thì có đẹp thật, nhưng giọng nói của nàng không được tự nhiên. Nàng nói những lời thoại của Juliet mà không có một tí cảm xúc nào. Giọng nàng dễ thương đấy, nhưng không có hồn và vô vị. Khán giả trong rạp bắt đầu lại nói chuyện ồn ào, và khoảng nửa tiếng sau đó, Huân tước Henry đứng dậy mặc áo khoác vào.
“Dorian này, cô ấy rất đẹp nhưng lại không phải là diễn viên,” ông nói. “Ta về thôi.”
“Có lẽ cô Vane bị ốm chăng,” Basil tiếp lời, “Hôm khác ta sẽ trở lại.”
Dorian không nhìn họ. “Các ngài đi đi. Tôi muốn được ở một mình,” chàng nói một cách khổ sở, và khi các bạn chàng đã ra về, chàng ôm lấy mặt.
Sau khi vở kịch kết thúc một cách thật tệ hại, Dorian tìm gặp Sybil.
“Tối nay em diễn vai Juliet không được hay lắm,” cô nói và ngước nhìn anh ta với ánh mắt tràn đầy yêu thương.
“Khủng khiếp quá,” Dorian lạnh lùng nói. “Nàng đã làm bạn bè của ta và cả ta phát chán. Ta ngờ ràng nàng ốm cơ đấy.”
Cô gái dường như không nghe Dorian nói gì. “Dorian,” nàng khóc, “trước khi quen biết chàng, sân khấu là cả cuộc đời em. Em đã tin những gì diễn ra trên sân khấu là thật. Em đã tưởng những cái bóng mà em từng quen thuộc là có thật. Nhưng chàng đã dạy em biết phân biệt sự khác nhau giữa nghệ thuật và cuộc sống. Làm sao em có thể giả vờ là Juliet được - có thể cảm nhận tình yêu của Juliet được, khi mà giờ đây em đã biết thế nào là tình yêu thật sự?”
Dorian không buồn nhìn cô gái. “Nhưng tôi yêu, vì nghệ thuật của cô, vì cô là một nữ diễn viên tuyệt diệu,” chàng nói với giọng khắc nghiệt: “Cô đã giết chết tình yêu của tôi. Cô không có giá trị nào hết nếu không có nghệ thuật của cô. Tôi không bao giờ muốn gặp lại cô nữa.”
Gương mặt Sybil trắng nhợt vì sợ hãi. “Chàng chỉ đùa thôi, phải không Dorian?”, nàng hỏi một cách tuyệt vọng. Nàng nắm lấy cánh tay Dorian bằng bàn tay dịu dàng nhỏ nhắn cùa mình.
"Đừng có đụng vào tôi!". Dorian quát lên giận dữ. Chàng đẩy phắt cô gái ra, khiến nàng ngã nhoài xuống sàn và nằm đó như một con chim bị gãy cánh.
"Dorian, xin đừng bỏ em,” nàng kêu lên thổn thức. “Em yêu chàng hơn bất cứ điều gì trên đời. Đừng bỏ em!"
Dorian Gray nhìn xuống cô gái với đôi mắt tuyệt đẹp của mình. Gương mặt chàng ta không biểu lộ tình yêu, không có sự dịu dàng. “Tôi đi đây,” cuối cùng chàng ta nói. “Tôi không phải là người tàn nhẫn, nhưng từ nay tôi không muốn nhìn thấy cô nữa.” chàng bỏ mặc cô gái và bước đi mà không nói thêm một lời nào.
Chàng lang thang khắp thành phố London suốt đêm và chỉ về nhà khi trời đã sáng. Bước vào nhà, chàng nhìn thấy bức chân dung của chính mình mà Basil Hall ward đã vẽ. Bức tranh có một vẻ gì đó khác lạ, chàng nghĩ. Nét mặt đã thay đổi - hình như cái miệng có vẻ gì đó tàn nhẫn và độc ác. Lạ thật.
Chàng cầm lấy một tấm gương và soi bóng mình, và lại nhìn gương mặt trong bức chân dung. Đúng, có khác thật. Sự thay đổi này có ý nghĩa gì nhỉ?
Chàng chợt nhớ tới điều ước của mình tại nhà Basli Halhvard... chàng ước mình được trẻ mãi để chỉ bức tranh già đi mà thôi. Một ý tưởng điên rồ, dĩ nhiên, nhưng tại sao cái miệng trong bức tranh lại mang nét tàn nhẫn và độc ác nhỉ?
Độc ác! Có phải chàng đã ác độc với Sybil Vane không nhỉ? Chàng nhớ lại khuôn mặt nhợt nhạt và đau khổ của Sybil lúc nàng nằm phục dưới chân chàng. Nhưng nàng đã làm chàng tổn thương. Không, Sybil Vane không còn ý nghĩa gì đối với chàng cả.
Nhưng bức tranh đang nhìn chàng bằng gương mặt đẹp đẽ và nụ cười độc ác của nó. Nó đã dạy cho chàng biết yêu chính cái đẹp của mình, có thể nó cũng sẽ dạy chàng căm thù chính trái tim, chính linh hồn chàng chăng? Không, chàng sẽ trở về với Sybil Vane, sẽ cưới nàng, sẽ cố gắng yêu thương nàng trở lại. Một cô bé đáng thương! Chàng đã quá độc ác với nàng! Rồi cả hai sẽ hạnh phúc bên nhau thôi.
Dorian che tấm hình lại và nhanh chóng rời khỏi phòng.
Cái chết của tình yêu
“Thà làm kẻ đẹp trai còn hơn làm người tử tế"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...